Sau khi truyền hai bình thuốc vào buổi tối thì ngày hôm sau các triệu chứng của mắt tôi đã thuyên giảm một chút, cũng coi như là không tiếp tục ở trong thế giới mờ mịt nữa.
Trong phòng bệnh quá mức nhàm chán buồn tẻ, không biết Nhiễm Thanh Trang lấy đâu ra nhiều trò chơi giải đố thích hợp cho hai người, cái gì mà rút gỗ, khúc côn cầu, bắn bóng, bẫy chim cánh cụt… Không có việc gì là anh lại kéo tôi chơi một lượt.
Nhìn dòng chữ “thích hợp cho cha mẹ và con cái” trên hộp bao bì, tôi còn nghi ngờ không biết có phải anh muốn rèn luyện khả năng tư duy cho tôi trước, đề phòng tôi bị bệnh đến mức phát ngốc không.
Trong số tất cả các trò chơi, tôi thích nhất là trò bẫy cánh cụt.
Những khối băng từ tính có hai màu xanh trắng ghép lại thành một tảng băng, người chơi nhận được các chỉ dẫn trò chơi khác nhau bằng cách xoay đĩa xoay, đập khối băng có màu sắc được chỉ định, ai làm cho chú chim cánh cụt trên băng rơi xuống trước thì xem như là thua.
Lúc đầu tôi luôn thua, thua đến mức Nhiễm Thanh Trang còn khuyên tôi có muốn chơi trò khác hay không nhưng tôi nghĩ ngã từ đâu thì phải đứng lên ở đó nên từ chối anh, nhất quyết đòi đập băng.
Chơi đến mức về sau không biết là tôi thật sự trở nên lợi hại hay là Nhiễm Thanh Trang nhường tôi, năm lần thì có đến ba lần là cười đến cuối.*
*Bắt nguồn từ câu ngạn ngữ tiếng Anh he who laughs last laughs longest: người đạt được thành quả tốt đẹp cuối cùng là người thành công nhất, nhất là sau khi đã có những người khác chống đối hoặc cho rằng người ấy sẽ thất bại
Thắng được nhiều rồi thì liền cảm thấy thắng thua đều như vậy, không đủ kích thích, thế là tôi đề nghị với Nhiễm Thanh Trang có muốn chơi kiểu khác hay không.
“Kiểu khác sao?” Anh lắp ráp lại khối băng, hỏi tôi: “Khác thế nào?”
Thực ra với cái “khác” này tôi cũng không có khái niệm cụ thể gì.
Toàn bộ ấn tượng của tôi về trò này trong trí nhớ đều dừng lại ở những lần tụ họp với bạn bè hồi đại học và sau này là team building khi đi làm, không phải cái gì thật sự quá mạo hiểm, chỉ là ai thua thì uống rượu.
Uống rượu trong bệnh viện thì không thích hợp lắm, hơn nữa cơ thể của tôi bây giờ cũng không thể uống rượu.
Bỏ bớt một cái này, những điều có thể chọn để làm trở nên rất ít.
“Nói lời thật lòng đi.” Cuối cùng Nhiễm Thanh Trang quyết định
Tôi không do dự gì mà đồng ý luôn.
Có lẽ là chịu kích thích từ cách chơi “kiểu khác” này, tôi giành thắng lợi ngay ván đầu, thắng trong trận thi đấu đập băng đầu tiên.
Tôi nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Đến cuối cùng thì anh đã uống rượu với ai vào hôm anh giả vờ say đó?”
Đây cũng là một thắc mắc từ trong đáy lòng tôi nhiều ngày nay, nếu ngày hôm đó anh ấy không gặp Lâm Sênh, vậy rốt cuộc anh đã uống rượu cùng ai?
“Không cùng ai cả, anh uống một mình.” Nhiễm Thanh Trang vừa xếp khối băng lại vừa trả lời câu hỏi của tôi.
“Anh uống một mình đến lúc muộn như vậy á?”
Anh liếc nhìn tôi: “Một mình thì không thể uống rượu giải sầu sao? Nếu như em nghi ngờ, có thể bảo Đào Niệm cho em xem camera.”
Không đến mức phải vậy.
Tôi sờ sờ mũi, cảm thấy mình hỏi câu hỏi này có vẻ hơi lãng phí.
Xếp khối băng lại như cũ xong, anh đưa búa phá băng cho tôi, bắt đầu lượt chơi mới.
Lượt chơi thứ hai bắt đầu, tôi cảm thấy rõ ràng Nhiễm Thanh Trang có sự khác biệt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khối băng của đối phương trông nghiêm túc hơn một chút.
Xoay vài vòng đĩa xoay, sau khi đập rớt một tảng lớn băng, chỉ còn lại vài khối băng trông tràn đầy nguy cơ đang nâng đỡ chú chim cánh cụt.
Tôi cắn môi, không còn cách nào khác, đập búa xuống.
Chú chim cánh cụt rơi thẳng xuống dưới, trận này ai thua đã rõ ràng.
Người thua ghép lại khối băng, đây là quy tắc được định ra ngay từ đầu.
Có chơi có chịu, tôi cúi đầu ghép lại khối băng, để Nhiễm Thanh Trang cứ việc nghĩ xem muốn hỏi cái gì.
“Lúc gặp lại anh, trong lòng em nghĩ cái gì?”
Động tác lắp ráp dừng lại một chút, tôi ngẩng đầu nhìn về phía đối diện.
Nhiễm Thanh Trang ghép hai khối băng màu sắc không giống nhau lại thành một, đưa cho tôi.
“Em nghĩ…” Tôi nhận lấy nó, hạ mắt xuống, ghép những bộ phận còn lại từng chút một: “Cuối cùng em cũng có thể chuộc tội rồi.”
Nhiễm Thanh Trang mãi không tiếp lời, cho đến khi tôi ghép xong cả khối băng, anh đặt chú chim cánh cụt nhỏ lên trên.
Như thể cuối cùng anh cũng nhận ra hiện thực, tự giễu cười một tiếng, nói: “Vậy nên lúc đầu em chỉ có tâm lý muốn chuộc tội với anh, thực sự không có suy nghĩ không an phận gì.”
Lúc ấy trí nhớ của tôi thiếu hụt, ngay cả việc mình từng thích anh cũng không biết.
Tôi một mực cho rằng mình chưa từng yêu đương là bởi vì chân mệnh thiên nữ định mệnh chưa xuất hiện, tình cảm dành cho anh hoàn toàn là tình cảm bạn bè, thậm chí trong lòng còn nhiều lần muốn anh buông bỏ sầu lo, tự nhận mình tuyệt đối sẽ không thích anh.
Bởi vậy anh nói như thế cũng đúng, tôi khi đó đúng là không có chút tơ tưởng gì với anh.
“Có tà tâm cũng không có gan làm trộm mà, anh lại hung dữ như vậy…” Tôi lẩm bẩm, đập xuống thêm một khối băng.
Vận may không thường hay có được, có lẽ mấy ván trước tôi thắng quá nhiều nên đã dùng hết sạch may mắn, lần này lại là Nhiễm Thanh Trang thắng.
Tôi thua nên thấy hơi mất tinh thần, không ghép khối băng lại trước nữa mà bưng cốc nước lên uống một ngụm.
“Năm đó, khi em tố cáo anh và Lâm Sênh, thực sự là vì tiền sao?”
Tôi sặc, bị câu hỏi sắc bén như vậy của Nhiễm Thanh Trang đánh cho không kịp trở tay.
Nếu không phải cách chơi này chính là do tôi đề xuất, tôi còn cảm thấy không biết có phải anh đặc biệt đào cái hố này để chờ tôi ở đây không.
Tôi đặt cốc xuống, nhìn chăm chú vào chất lỏng trong suốt ở bên trong, nói: “Chắc là năm mươi: năm mươi.
Khi đó đúng lúc mẹ em gặp tai nạn, trong nhà rất cần tiền, suất được cử đi học đối với em thật sự vô cùng quan trọng.
Lúc ấy cực kỳ tăm tối, cảm thấy cái gì Lâm Sênh cũng đều có, tại sao còn muốn cướp của em nữa? Cướp suất đi học của em, cướp công lao của em, còn cả anh nữa, cậu ta cướp cả anh đi rồi.” Câu cuối cùng, tôi nói vừa nhanh vừa khẽ: “Đặc biệt là anh.”
Đây là lần đầu tôi phơi bày những mặt đen tối của sự rối rắm, phức tạp, buồn khổ trong lòng ra trước mặt người khác, “người” này còn là Nhiễm Thanh Trang.
Không thể không nói đây là một đột phá rất to lớn.
Nói xong, tôi thấp thỏm len lén liếc mắt nhìn anh.
Trước khi anh chú ý đến tôi, tôi lại rụt về.
“Trong cuộc đời mỗi người, ít nhiều sẽ có lúc bị cảm xúc tiêu cực lấn át.
Chỉ số thông minh của con người quyết định rằng chúng ta sinh ra với những cảm xúc phong phú, tinh tế và cũng kỳ lạ hơn những sinh vật khác.” Nhiễm Thanh Trang nói, nhận lấy công việc ghép khối băng, gắn từng khối lại với nhau từng chút một: “Không có gì đâu.
Câu hỏi này là anh hỏi, em không cần cẩn thận từng tí một như vậy.”
“Anh không cảm thấy tính cách em thật đê tiện bỉ ổi sao?” Tôi cũng bắt đầu ghép khối băng lại cùng anh.
“So với những kẻ mà anh gặp được bao năm qua, thực sự thì em thiện lương như một đứa trẻ sơ sinh vậy.”
Chỉ nghe nói so sánh với trai đẹp, vậy mà với anh thì người tốt cũng có thể so sánh được.
Ai mà so sánh với loại người cùng hung cực ác như Khổng Đàn, Kim Thần Tự thì chắc đều sẽ có vẻ thiện lương đáng yêu hết ấy?
Anh tiếp tục nói: “Suy nghĩ của anh cũng rất tăm tối, chỉ là em không thấy thôi.”
Tôi vừa nghe là cảm thấy được anh đang an ủi tôi.
Ai tăm tối u ám tôi cũng tin, nhưng anh? Anh có thể nằm vùng năm năm, đủ để thấy rằng tâm trí anh rất vững vàng.
Nếu đã cứng cỏi như vậy, sao có thể để mặc cảm xúc của bản thân lún sâu vào tăm tối được?
“Là thế nào?” Tôi chắc chắn anh sẽ không đáp được.
Đúng là anh cũng không định trả lời: “Người thắng mới có thể đặt câu hỏi.”
Tôi bĩu môi rồi cầm cây búa lên, định đại chiến một trận: “Vậy bắt đầu thôi.”
Lần này là ông trời giúp tôi, đĩa xoay đến lượt tôi thì cực kỳ tốt, hai lần đều xoay đến “nghỉ một lượt”, chỉ cần ngắm Nhiễm Thanh Trang đập búa là được rồi.
Không lâu sau, chú chim cánh cụt rơi xuống khỏi khối băng, gục đầu xuống bàn một cách đáng thương.
Rõ ràng trận này là Nhiễm Thanh Trang thua.
“Được rồi, đây là câu hỏi cuối cùng.” Thời gian đã không còn sớm, tôi hỏi Nhiễm Thanh Trang xong thì trò chơi này cũng có thể kết thúc được rồi.
Cơ thể anh duỗi về phía sau, tay phải vẫn cầm cây búa nhỏ kia, gõ từng nhịp lên mặt bàn: “Hỏi.”
“Suy nghĩ tăm tối trong lòng anh là cái gì? Phải nói bây giờ, không được nói trước kia.
Gì mà kiểu thấy Triệu Phong không vừa mắt là không tính đâu.”
Anh mím môi, nghĩ một lát, không trả lời ngay lập tức.
Tôi cũng không giục anh, cầm nửa cốc nước còn lại lên uống nốt.
“Anh thường xuyên nghĩ, tại sao chỉ có anh, phải chịu đựng nhiều cái chết như vậy, nhiều lần ly biệt như vậy?”
Thứ uống vào miệng là nước, tôi chắc chắn vậy nhưng tôi vẫn không thể tránh khỏi nảy sinh ra cảm giác nghèn nghẹn sai lầm khi chất lỏng rót vào trong miệng.
Nó mắc kẹt nơi cuống họng tôi, không nuốt xuống được nhưng cũng chẳng cách nào nhổ ra, giống như axit ăn mòn dây thanh quản của tôi, khiến tôi cho dù đau đớn đến phát điên cũng không thể phát ra bất cứ tiếng nào.
Cha, bà nội, Tiểu Hắc, và cả năm năm qua, không biết tồn tại bao nhiêu người giống như Trần Kiều, bây giờ lại thêm cả tôi.
So sánh với người bình thường, những cái chết anh phải trải qua dường như nhiều hơn một chút.
“Cứ mỗi một năm anh cho rằng mình vẫn còn rất nhiều thời gian thì ông trời sẽ giáng cho anh một đòn cảnh cáo.”
“Nếu như quyền lựa chọn thuộc về anh, cho dù đối phương không thể nói chuyện, không thể đi lại, thậm chí bài tiết cơ bản cũng không khống chế được thì anh cũng sẽ không chút do dự muốn đối phương sống tiếp.” Anh nói như vậy nhưng biểu cảm trên mặt lại rất nhạt, không có một chút ý cười nào: “Anh muốn người ấy sống tiếp vì anh, cho dù người ấy có đau đớn, có sống không bằng chết thì vẫn muốn.”
“Đây chính là… những suy nghĩ tăm tối thường xuyên quanh quẩn trong đầu anh.”
Tôi siết chặt cái cốc, nghe vậy thì không khống chế được mà hơi rùng mình.
Nhiễm Thanh Trang buông cây búa nhỏ ra, đứng dậy từ trên ghế.
Dáng người anh cao lớn bao trùm trong nháy mắt, tôi vô thức cầm chiếc cốc rỗng ngả người về phía sau.
Làm xong, tôi lại cảm thấy có phải mình hơi lộ liễu rồi không, vội vàng đặt chiếc cốc lại lên bàn, đứng dậy thu dọn đồ chơi đang bày trên bàn cùng Nhiễm Thanh Trang.
Tôi là một người rất sợ đánh bạc, luôn cảm thấy vận may của mình không được tốt lắm, rất dễ bị thua.
Bác sĩ Giải giỏi về phẫu thuật cắt khối u bằng kính hiển vi, nói rằng nó có thể giảm thiểu tối đa chấn thương do ca mổ gây ra nhưng vẫn không có gì đảm bảo rằng ca mổ sẽ không làm tổn thương các vùng chức năng của não.
Điều này có nghĩa là nếu tôi có thể may mắn sống sót thì cũng có khả năng cao là tôi sẽ không thể sống như một người bình thường.
Tôi có thể không thể nói được, không thể đi lại, bởi vì bị liệt mà không khống chế được đại tiểu tiện, chỉ có thể nằm trên giường chờ chết không chút tôn nghiêm.
Mà những điều này Nhiễm Thanh Trang nói anh không quan tâm, anh chỉ muốn tôi sống.
Đây là những mặt tăm tối u ám mà anh không thể nói ra miệng – cho dù như thế nào anh cũng mong tôi sống, đau khổ cũng phải sống, chỉ còn lại một hơi thở cũng phải sống, bởi vì anh cần tôi sống.
Không biết tại sao, vậy mà tôi lại hơi vui mừng, nảy sinh một suy nghĩ quái dị “Cuối cùng anh ấy cũng bị tôi kéo xuống rồi.”
Chú chim cánh cụt nhỏ không cẩn thận rơi từ ngón tay của Nhiễm Thanh Trang xuống, nhảy tưng tưng xuống khỏi mặt bàn.
Nó chui vào khe hở dưới gầm ghế sofa, như là đã chán cảnh phải đứng trên mặt băng mỏng manh, muốn phiêu lưu đến một vùng đất mới.
Tôi nhìn chằm chằm vào nơi nó biến mất, đang muốn cúi người nhặt thì Nhiễm Thanh Trang đột nhiên lại túm lấy cánh tay tôi kéo tôi vào trong lòng.
“Là em muốn anh nói.” Anh nói một cách ảo não: “Không được sợ anh.”
“Em không sợ anh…” Tôi nói hơi hụt hơi.
“Vừa rồi rõ ràng em đã run lên.”
Tôi nghẹn ngào, bình tĩnh nói sang chuyện khác: “Em không biết nhìn sắc mặt người khác, cho nên nhất định anh phải nói rõ cho em biết rằng em nên làm cái gì, em cần làm cái gì thì em mới hiểu được.
Em nói rồi, anh có thể yêu cầu em làm bất cứ chuyện gì, đối với em, anh không cần e ngại bất cứ điều gì.
Bây giờ, chỉ cần anh nói cho em biết, chuyện anh muốn em làm nhất là chuyện gì là được rồi.”
Nhiễm Thanh Trang không nói tiếp nữa, cứ như vậy mấy chục phút, chỉ yên lặng ôm lấy tôi.
Thật lâu sau cũng không đợi được câu trả lời, tôi nghi hoặc gọi anh một tiếng.
Không lâu sau, đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Nhiễm Thanh Trang, đơn giản rõ ràng phun ra ba chữ: “Không được chết.”
Đúng là chữ càng ít, chuyện lại càng lớn.
Tôi hơi buồn cười nghĩ.
Khi đối mặt với Nam Huyền, tôi có thể đúng tình hợp lý mà nói rằng mình đã suy nghĩ hết sức thấu đáo, chỉ muốn chết một cách êm đềm, không muốn chật vật sống tạm bợ.
Thế nhưng đổi thành Nhiễm Thanh Trang ném cho tôi vấn đề tương tự, tôi lại không thể nhẫn tâm để anh một mình tiêu hóa chuyện tôi đã đã định trước là phải chết.
“Được, không chết.” Tôi nhắm mắt lại, đồng ý với anh.
Trước khi ngủ, Vệ Đại Cát mang hai cốc nước ép hoa quả tới, nói là mấy người bọn họ lúc đặt đồ lại đặt hơi nhiều.
Hai cốc này đều là nước ép dưa hấu, trông cực kỳ mát mẻ giải khát.
Tôi cảm ơn cậu ta, nhận lấy hai cốc nước trái cây rồi quay đầu cầm vào trong phòng.
“Nước ép Đại Cát cho chúng ta.” Tôi hướng về phía Nhiễm Thanh Trang nâng nâng lên, đặt một ly lên tủ đầu giường.
Tôi vừa định uống ly trong tay, Nhiễm Thanh Trang bước đến bóp chặt ống hút của tôi, cầm cả hai cốc nước lên, đi vào nhà vệ sinh.
Tôi thấy kỳ lạ đi theo anh, chỉ thấy anh đổ thẳng hai cốc nước ép vào trong bồn cầu.
“Anh làm gì vậy?” Tôi sửng sốt.
Vứt cái cốc không vào thùng rác, anh ấn nút xả nước, nói: “Không sạch sẽ.”
Không sạch sẽ? Tôi tưởng anh ngại đồ mua bên ngoài không sạch sẽ, tuy rằng cảm thấy anh hơi khoa trương nhưng cũng không nói gì.
Buổi tối, tôi ngủ thẳng đến nửa đêm, đột nhiên không hề báo trước mà bừng tỉnh, sau đó tôi cảm giác có người đang mở cửa phòng bệnh.
Còn chưa kịp có phản ứng gì thì một bàn tay to lớn vươn ra từ phía sau, bịt chặt miệng của tôi.
“Suỵt.” Nhiễm Thanh Trang ở sau tai tôi thổi một hơi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...