Nói cái gì mà đem chức vị Chưởng môn nhường cho tiểu sư thúc, đó là bởi vì hắn biết rõ tiểu sư thúc không có hứng thú đối với chức Chưởng môn.
Nhưng hắn không giống a, hắn là đệ tử Quan Tự quyết, đệ tử Âm Tự quyết hành tẩu giang hồ, nếu không phải tất yếu thì hắn sẽ trở về núi, không làm Chưởng môn trở về núi làm gì? Nghe người khác khoa tay múa chân sai đi quét rác sao?
Chu Tân Nguyên nghiêm trang nói: "Việc gấp phải tòng quyền, chút thủ tục mặt ngoài kia chờ khi trở về Linh Lung quan làm bổ sung là được."
Dữu Khánh cúi đầu, một tay chùi chùi khóe miệng, sự tình phát sinh đột nhiên, suy nghĩ làm thế nào để bù đắp.
Chu Tân Nguyên: "Cho hay là không cho? Ngươi không cho, ta liền rời khỏi môn phái, để cho mình ngươi chơi đi, đừng hòng hàng năm ta lại tiếp tục vận chuyển tiền tài về cho Linh Lung quan."
Dữu Khánh chấn kinh rồi, chỉ kém chút cất tiếng chửi má nó rồi, "Ta nói sư thúc, làm sao có thể nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế, xứng với Thái sư thúc và sư phụ ta linh thiêng trên trời sao?"
Chu Tân Nguyên cười nhạt, "Người cũng đã chết rồi, bọn họ ngay cả chính mạng mình còn không tiếc, ta còn cần phải quan tâm tới việc bọn họ trên trời có linh thiêng hay sao? Tiểu tử ôi, ta muốn rời khỏi môn phái thì rời, ngươi có thể làm gì ta, ngươi quản được ta sao?"
"..." Dữu Khánh không nói nên lời, không sai, hắn thật đúng là quản không được đối phương, vô luận về phương diện nào đều không có thực lực để quản, ngay cả năng lực thanh lý môn hộ cũng không có.
Bộp! Chu Tân Nguyên đột nhiên giơ quạt đập lên trán hắn, chỉ vào hắn giận dữ, "Bớt cùng ta giả bộ không quan tâm, cho rằng ta không biết ngươi từ nhỏ đã suy nghĩ mong nhớ tới chức Chưởng môn của sư phụ ngươi sao? Mỗi lần thấy ta giao tiền cho sư phụ ngươi thì đôi mắt nhìn chằm chằm ngân phiếu kia dường như bốc lên lục quang rồi, ta còn thật sợ ngươi ngày đó tham tài hại mạng đem sư phụ ngươi làm thịt rồi."
Phất tay lại chỉ về phía phương hướng thư phòng, "Nha đầu kia ngay tại nơi đây, ta tùy thời có thể đến chỗ nàng để xác nhận, cũng có thể bảo nàng dẫn ta đi tìm tên Hứa gì gì đó để xác định, nếu như bị ta điều tra ra lời ngươi vừa rồi có giấu giếm, điều tra ra là ngươi làm hỏng việc, vậy ngươi đừng làm Chưởng môn nữa rồi, ngươi muốn không giao ra cũng không được, ta tùy thời có thể đánh ngươi xuống đài.
Ngươi là muốn mặt mũi hay là muốn chức Chưởng môn, chính ngươi chọn!"
"..." Dữu Khánh hết lời chống đỡ, biết rõ vừa tìm tới Trùng Nhi liền sẽ lộ tẩy, bối rối một hồi lâu mới hé răng, nhưng không nói mình muốn mặt mũi hay là muốn chức Chưởng môn, ngồi tại đó nói nhỏ: "Sư thúc, ngươi suy nghĩ nhiều, kỳ thực cũng không có gì, chính là lúc đầu vào Kinh thành, suy nghĩ đến việc vào Kinh thành phải có tiền tiêu, Linh Lung quan chúng ta nghèo, trên tay không có tiền, ta cũng chưa từng đến Kinh thành, suy nghĩ chuẩn bị thêm nhiều chút tiền không có sai đi.
Vừa đúng lúc, Châu mục Liệt Châu muốn tổ chức trò đoán đố chữ gì đó, phần thưởng là một trăm cân Linh Mễ và một bình Huyền cấp Điểm Yêu lộ..."
Đem sự việc mình cấu kết với Hứa Phí vì phần thưởng giũ đi ra, cũng thừa nhận về sau mình không phải chủ yếu vì cứu Trùng Nhi mà là vì lấy về Linh Mễ, nhưng vẫn luôn cường điệu chính là không biết ở Kinh thành chi tiêu cần nhiều cỡ nào, muốn chuẩn bị nhiều chút tiền, tránh cho hỏng việc, về sau vì bốn nghìn lượng bạc mà bảo hộ Hứa Phí và Trùng Nhi cũng là như thế.
Sau khi nghe xong, Chu Tân Nguyên giận đến cười luôn rồi, "Thì ra nguồn gốc tai họa thật đúng là xuất phát từ trên người ngươi.
Ngươi tên này không xuất sơn thì thôi, vừa xuất sơn liền cần tiền không cần mạng rồi.
Linh Lung quan có Chưởng môn như ngươi vậy, sớm muộn sẽ bị diệt môn.
Ta xem nắp quan tài của lịch đại tiên sư đều sắp đậy không nổi rồi."
Tức giận thì có thừa nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, đã xác định được thi đạt đầu bảng đầy điểm là chuyện bất ngờ, không phải bị người thiết kế là được.
Dữu Khánh không muốn nói thêm về việc này, "Ai nha, sư thúc, ngươi nói cái gì ta đều nhận, có điều gì bất mãn về sau ngươi tiếp tục phát tiết với ta cũng được, ngươi muốn đánh ta xuống đài, trở về Linh Lung quan rồi nói tiếp, giờ nói hiện tại đi, làm thế nào chứ, chúng ta thật cứ như vậy bỏ chạy?"
Đây thật sự là vấn đề, Chu Tân Nguyên cũng quản không nổi việc mắng tên này vô liêm sỉ, lại nghiêng người ngồi xuống, yên lặng suy tư một hồi, từ từ nói: "Khắp nơi đều là lỗ thủng, không chạy còn có thể làm thế nào?"
Dữu Khánh lập tức than thở, "Chạy thì dễ dàng, làm hỏng việc sư phụ giao phó lúc lâm chung, tiền đồ của A Sĩ Hành cũng bị hủy hoại, ta cũng không biết phải giải thích thế nào với hắn."
Chu Tân Nguyên mắt lạnh nghiêng liếc, "Giải thích? Hắn muốn giải thích cái gì? Một đời người có chuyện của một đời người, dựa vào đâu phải bắt chúng ta đời đời kiếp kiếp xoay chuyển quanh nhà hắn? Ân oán của một đời trước, đời trước đã lấy mạng đền rồi, đời đời kiếp kiếp làm trung liệt của nhà hắn là không có khả năng, chí ít lão tử làm không được!
Linh Lung quan ta chỉ có bốn gã chân truyền đệ tử, vì nhà hắn đã dâng ra hai gã, đã chết phân nửa, chẳng lẽ còn không đủ, còn muốn Linh Lung quan ta chết hết mới được hay sao? Đạo lý để ta đi nói với hắn, hắn nghe vào thì thôi, nếu như vô tình vô nghĩa cất lời oán giận, ta trước hết đem hắn đùa chết, xong hết mọi chuyện, lấy tuyệt hậu hoạn!"
Dữu Khánh cười khổ, "Không đến mức giết hắn, sư thúc đừng xằng bậy, chúng ta dù sao cũng là từ nhỏ đồng thời lớn lên, chuyện đã làm thành như vậy, ta chỉ là không biết nên làm sao đối diện hắn."
Chu Tân Nguyên lập tức đứng lên, "Không có gì mà đối diện được hay không được, chính chúng ta đã tận lực làm, tận lực cho hắn một cái công đạo, chuyện đã xảy ra như vậy, hắn có thể tiếp nhận hay không đó là việc của hắn.
Tiểu tử ôi, lần thi Đình này, ngươi e rằng vẫn phải tiếp tục tham gia mới được."
"Ngô?" Dữu Khánh lập tức lên tinh thần rồi, còn tưởng rằng mình nghe lầm, vội hỏi: "Ngươi đùa gì vậy, muốn chạy giữ người, còn mạo hiểm tham gia thi Đình làm gì, ta đi để vội vàng chịu chết sao?"
Chu Tân Nguyên xòe quạt ra, vừa phe phẩy quạt vừa đi vòng vòng trong phòng, ra vẻ lẩm bẩm, "Ngươi không mạo hiểm, mọi người liền phải cùng mạo hiểm theo ngươi.
Dáng vẻ ta coi được nổi bật dễ nhận ra, chạy đến đâu cũng dễ dàng bị nhận ra, ta không nguyện giả trang thành bộ dáng khó coi, không dịch dung lại phải cả ngày bị người đuổi bắt, ngươi bảo ta làm sao bây giờ?
Còn có Chung phủ này, ngươi dời từ Liệt Châu hội quán đến Chung phủ ở lại, Chung phủ đứng ra đảm bảo, ngươi trực tiếp bỏ chạy, không nói tới việc nữ nhi nhà người ta, Chung phủ làm sao giải thích với Triều đình? Hội Nguyên đầy điểm trăm năm khó gặp đột nhiên biến mất, sẽ khiếp sợ thiên hạ, phản ứng của Triều đình không có khả năng không kịch liệt, phía bên Cửu Pha thôn e rằng phải bị lật đáy lên trời, Linh Lung quan có thể may mắn tránh khỏi sao?
Không nói tới việc A Sĩ Hành chạy đi đâu, ba sư huynh bị phát lệnh truy nã kia của ngươi hẳn phải sợ đến mức lập tức bỏ trốn mất dạng, cũng không dám trở về Linh Lung quan nữa rồi.
Bọn họ vừa bỏ chạy, ngươi đoán xem Triều đình có hoài nghi bọn họ hay không, có đối với bọn họ truy tra không bỏ hay không? Một khi bắt được bọn họ, A Sĩ Hành chân chính rõ ràng trốn ở Linh Lung quan, làm sao còn có việc thi đậu Hội Nguyên ở Kinh thành?
Đây còn chỉ là phiến phức có thể nhìn thấy ngay trước mắt, một khi khắp nơi lọt gió, muốn lấp kín đều không có biện pháp lấp kín.
Vì vậy a, ngươi cứ như thường đi thi Đình, trước tiên lăn lộn cho qua thi Đình, tiếp nhận phân công, sau đó lại mượn cớ từ quan, ngươi không muốn làm quan nữa, ai còn có thể đi cầu ngươi làm quan hay sao?
Kỳ thực, nếu như ngươi thật sự có nền tảng thì cũng có thể không chạy, nhưng chỉ với chút học vấn trong bụng ngươi, không chạy thật đúng là không được, ngươi thi được như vậy, sau này nổi hứng lên, Hoàng đế chợt bảo ngươi làm bài thơ, ngươi liền tiêu rồi, vậy tính là chuyện gì xảy ra? Cho nên chạy là vẫn phải chạy, nhưng phải phân rõ chạy như thế nào, một mình ngươi bỏ chạy mới tương đối thích hợp, hiểu không?"
Dữu Khánh bừng tỉnh đại ngộ, đã minh bạch ý của gã.
"Kể từ đó, sau khi sự tình trôi qua, chí ít sẽ không còn liên lụy tới A Sĩ Hành, xem như đã cho hắn một cái công đạo.
Về cánh tay của hắn, chúng ta sẽ tận lực nghĩ biện pháp chữa trị giúp hắn, cùng với việc hôn sự của Chung phủ, để xem ý bản thân hắn và Chung phủ, sau việc Chung phủ hẳn cũng không dám lộ ra ngoài khiến cho sự việc phức tạp.
Nói chung việc gì có thể giúp hắn, chúng ta tận lực giúp, giúp không được cũng đừng trách!"
Dữu Khánh trầm mặc suy tư, chuyện cho tới bây giờ, không thể không nói, biện pháp không còn cách nào này trái lại là lựa chọn rất tốt rồi, nhưng hắn vẫn có chút dở khóc dở cười, "Sư thúc, ngươi nói không sai, ngươi nghĩ rất tốt đẹp, nhưng hiện thực rất tàn khốc, then chốt của then chốt chính là ta không lăn lộn qua được thi Đình a!"
Chu Tân Nguyên đi qua đi lại nói: "Minh tiên sinh kia đâu? Nghĩ biện pháp bảo hắn giúp ngươi đáp một lần đề thi là được rồi, có hắn xuất thủ làm bài, thi Đình hẳn sẽ không khiến người hoài nghi gì."
Dữu Khánh: "Ta đã đi tìm hắn, trước khi Cống bảng còn chưa công bố thì ta đã đi tìm, nhưng tìm không được, không biết hắn đã chạy đi đâu."
Chu Tân Nguyên: "Vậy htì tiếp tục tìm! Trước khi Cống bảng công bố tìm không được, không có nghĩa là sau công bố vẫn tìm không được.
Cống bảng vừa ra, hắn càng thêm được chú ý, cũng càng dễ tìm, đi đến đâu đều sẽ bị người chú ý tới, hiện tại lời của ngươi tại Chung gia hẳn còn có tác dụng, mau chóng bảo Chung gia phát động toàn bộ lực lượng đi tìm, hẳn sẽ có chút tin tức, trừ phi hắn đã chết hoặc ẩn núp! Nếu như thực sự tìm không được, vậy thì tìm một người khác biết làm bài ứng phó một lần."
Dữu Khánh nhún hai vai, hữu khí vô lực nói: "Nhìn ngươi như vậy chính là người không hiểu đi, thi Đình là Hoàng đế ngay tại hiện trường lâm thời ra đề mục, tìm Minh tiên sinh tới cũng vô dụng."
Chu Tân Nguyên phe phẩy cây quạt nói: "Không phải có sư thúc của ngươi tại đây sao?"
Lời này vừa nói ra, Dữu Khánh sửng sốt, ngay lập tức hai mắt tỏa sáng, "Sư thúc, Âm Tự quyết của ngươi lại tinh tiến rồi?"
Chu Tân Nguyên từ chối cho ý kiến, dừng bước, xếp quạt lại xòe ra, đem nô tịch trên bàn vơ tới, cầm lấy xem qua, rồi hỏi: "Đây là tên Trùng Nhi kia?"
Dữu Khánh than thở: "Chút nữa ta đem hắn tống trở về."
"Giữ đi." Chu Tân Nguyên nhàn nhạt một câu.
"Lưu giữ?" Dữu Khánh kinh nghi, "Lưu lại ngươi nuôi sao? Chúng ta phải bỏ chạy, còn mang theo cái gánh nặng làm gì?"
Chu Tân Nguyên ngồi xuống, nghiêng đầu hướng về phía thư phòng, tùy ý gọi to một tiếng, "Trùng Nhi, tới đây."
Không bao lâu, bên ngoài liền xuất hiện tiếng bước chân, thân ảnh Trùng Nhi hiện ra, rụt rè e dè nhìn vào trong phòng một cái, vừa kinh nghi bất định nhìn nhìn xung quanh, tựa hồ có phần không dám xác định.
Vừa rồi tại trog thư phòng, hắn giống như nghe được tiếng gọi hắn, nhưng khi ra cửa lại phát hiện bên ngoài căn bản không người, có phần hoài nghi không biết có phải mình nghe lầm rồi hay không.
Chu Tân Nguyên cười bắt chuyện, "Là ta gọi ngươi, vào đi."
Lúc này Trùng Nhi khúm núm bước qua ngưỡng cửa, đến đứng trước mặt người ta, sau đó cẩn thận nhìn Dữu Khánh một cái, mới thử thăm dò hỏi người trước mắt, "Tiên sinh có gì phân phó?"
Chu Tân Nguyên: "Chỉ với thân thể này của ngươi là không theo được tân chủ nhân của ngươi, sẽ bị hắn ghét bỏ, phải học thêm chút đồ vật mới được.
Như vậy đi, ta dẫn ngươi tiến vào con đường tu hành, dạy ngươi tu luyện, thu ngươi làm đệ tử ký danh, ngươi có bằng lòng hay không?"
"..."
Trùng Nhi và Dữu Khánh đồng thời há hốc mồm, đều cho rằng mình nghe lầm rồi.
Dữu Khánh càng là dở khóc dở cười, không biết vị này đột nhiên nghĩ ra một trò này để làm gì.
Trùng Nhi nào dám tùy ý đáp ứng việc này, lúc này nhìn về phía Dữu Khánh, muốn xem sắc mặt hắn.
"Ừm, không nói lời nào ta xem như ngươi đã đồng ý rồi." Chu Tân Nguyên một lời xác định luôn rồi, không cho bất cứ cơ hội nào để phản đối, nhấc tay liền đem nô tịch giao tới Dữu Khánh, "Từ hôm nay trở đi, nàng chính là đệ tử của ta, không cho phép ngươi tiếp tục khi dễ nàng.
Dẫn nàng đi Quan phủ nha môn, hủy bỏ phần nô tịch này, muốn cho ta giúp ngươi, hôm nay liền làm cho xong việc này đi!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...