Vừa mới nói xong, Bạch Lan vươn người xông lên, bóng người chợt lóe nhào về phía Kiều Công Húc, người sau nhíu trán phản kích, giội ra một chưởng.
Kiều Thư Nhi giận dữ, lập tức xuất thủ phản kích, trợ giúp gia gia mình một tay.
Nào ngờ vào lúc này, bên trong sảnh đường có một đạo sương trắng như luồng sáng lao ra, đảo mắt liền tới.
Kiều Công Húc kinh hãi, rõ ràng ứng đối không kịp, bị làm cho luống cuống tay chân, trong lúc vội vàng liền chuyển một tay đánh ngược về phía sương trắng đang kéo tới.
Một chưởng đánh tan sương mù, nhưng không ngờ trong sương mù có một vệt huyết sắc lóe lên, giống như trùy xuyên thủng ngực ông ta.
Cái bóng huyết sắc chợt lóe liền quay về, cùng theo sương trắng tản đi mà đồng thời trở về, biến mất, chìm vào trong miệng một kẻ ở cửa vào sảnh đường, là một gã tráng nam đầu trọc bạch y.
Ánh mắt Dữu Khánh thoáng nhìn thấy kẻ này thì không khỏi sửng sốt, hắn cũng từng gặp qua.
Oanh!
Thấy Kiều Công Húc bị thương nặng đầy mặt bi phẫn, cùng lúc cưỡng ép ngạnh chống một chưởng cùng Bạch Lan, vết thương xỏ xuyên qua trước ngực tức thì tuôn ra lượng lớn máu tươi, cả người ngay tại chỗ sắp không được rồi.
Kiều Thư Nhi cấp cứu, xoay người bay lượn, ôm lấy gia gia bị đánh bay.
Trên đỉnh sảnh đường, một lão thái bà da dẻ nhăn nheo nhảy xuống, quải trượng màu đỏ sẫm hình thù kỳ quái trong tay được ném mạnh bay ra, giống như sấm sét gào thét phóng về phía Kiều Thư Nhi.
Ôm người tung bay trong không trung, Kiều Thư Nhi lăng không xoay thân, khó khăn lắm né tránh được một kích sấm sét kia, nhưng không ngờ quải trượng đỏ sậm kia còn có sự lạ thường khác, cây quải trượng giống như tượng gỗ hình bọ tre đột nhiên mở mắt, con mắt đen kịt như bảo thạch, một cái tay giống như liêm đao của bọ ngựa đột nhiên bật ra một cái.
Chỉ một cú như vậy tức thì làm cho phía sau lưng Kiều Thư Nhi huyết nhục tung bay.
Quải trượng lại đột nhiên giang cánh ra, vẽ ra một cái đường vòng cung phóng lên cao, biến thành một con côn trùng vẫy cánh bay lượn.
Lão thái bà da nhăn nheo đồng thời phóng tới đây.
Ba tên đánh lén cùng nhau phối hợp xuất thủ rất mau lẹ, rất ăn ý, gắn kết chặt chẽ, nhanh đến mức khiến người thiếu một chút không kịp phản ứng, cơ hồ không cho đối phương có cơ hội lấy hơi.
Ánh mắt Dữu Khánh mắt cũng dừng lại trân tân lão thái bà da nhăn nheo, phát hiện kẻ này hắn cũng từng gặp qua.
Sư huynh đệ ba người đều có chút trợn tròn mắt, giống như vốn là xông tới phía bọn họ, làm sao lại biến thành hai nhóm người khác liều mạng đánh nhau rồi.
Thoáng sửng sốt một chút, đám hộ vệ Kiều trang vội kết đoàn xông lên, nhanh chóng cùng đám người Bạch Lan quần chiến với nhau, trong nháy mắt cuồng phòng tràn bốn phía, gạch đất tung bay như pháo bắn.
Kiều Thư Nhi tung bay trong không trung thổ huyết, gia gia ôm trong lòng cũng bị tách ra rồi, cũng là bị tung bay.
Đối diện với sự tấn công của lão thái bà da nhăn nheo, vì bảo hộ gia gia, Kiều Thư Nhi gần như là ngạnh chống một kích, ngay tại chỗ liền bị đánh bay đi.
Dữu Khánh tung người bay lên, trường kiếm nhấc ngược, giấu kiếm tại dưới cánh tay, giang hai tay ra, tại chỗ ôm lấy Kiều Thư Nhi vừa bay tới.
Mục Ngạo Thiết liếc mắt, lập tức nhảy lên, ôm lấy Kiều Công Húc bay tới.
Nam Trúc cũng định đi ôm Kiều Thư Nhi, nhưng đã chậm một bước, đành phải thôi, hỏi Dữu Khánh: "Có làm hay không?"
Hướng về phía khu vực đang đánh náo nhiệt hất đầu ra hiệu một cái, muốn hỏi có nên xuất thủ hay không.
Trên tấm lụa sa che nửa mặt thấm đẫm máu tươi, Kiều Thư Nhi tựa ở trên cánh tay Dữu Khánh, thở gấp gáp nói, "Cứu người, đi mật thất, cứu gia gia ta!" Ngón tay chỉ tới một cái phương hướng.
Dữu Khánh cũng đang muốn thử xem thực lực sau khi phá Huyền, chợt nghe lời mỹ nhân nói, mới kịp phản ứng lại, vội nói: "Cứu người, cứu người trước quan trọng hơn."
Nhanh chóng ôm người chạy về phía đối phương đã chỉ.
Mục Ngạo Thiết đương nhiên cũng ôm người cùng chạy theo.
Nam Trúc nâng kiếm đoạn hậu ở phía sau.
Đang đánh nhau trong đám người, Bạch Lan chợt lớn tiếng hô: "Tiểu tặc đừng chạy!"
Vừa muốn vọt lên nhào đi thì lập tức có ba gã nhân thủ Kiều trang bay lên chặn lại, lại mạnh mẽ dồn ép chặn ả ta quay trở lại.
Quay đầu lại nhìn, Dữu Khánh phát hiện thực lực của nhân thủ hộ vệ Kiều trang còn rất không sai.
"Yêu tinh!"
Nam Trúc kêu lên đáp trả, vừa lui vừa vung kiếm chỉ chỉ Bạch Lan, bộ dạng như muốn nói ngươi chờ đó cho bọn ta, tạm thời thả ngươi một lần, sau đó liền quay đầu chạy đi.
Lối vào mật thất tại bên trong một tòa tiểu đình viện, lại là giả sơn, nhưng mà là một tòa giả sơn tương đối nhỏ.
Kiều Thư Nhi chỉ tới một tảng đá trên giả sơn, ra hiệu dùng sức đẩy là được.
Nam Trúc lập tức nghe theo, ấn lên tảng đá kia dùng sức đẩy, lập tức nghe tiếng răng rắc, sau đó cả tòa giả sơn đều được đẩy ra, mặt đất dần dần lộ ra một cái bậc thang đi xuống.
Sau khi một nhóm người chui đi xuống, lại lần nữa đem giả sơn trả về vị trí cũ, sau đó lấy xuống cây đuốc trên vách đá, đốt cháy lên một đường đi xuống.
Đi đến phần cuối địa đạo, cũng đến được nơi gọi là mật thất, Nam Trúc nhìn thấy được ngọn đèn, lại đem từng ngọn từng ngọn đèn trên vách tường thắp sáng lên.
Dữu Khánh đem người thả ngồi xuống, sau đó Kiều Thư Nhi chỉ tới một cái tráp trên bàn bên trong phòng, "Trong tráp có thuốc."
Nam Trúc lập tức đi tới ôm lấy, mở ra cùng nàng xác nhận xem là những thuốc gì.
Đem người thả tại trên mặt đất, Mục Ngạo Thiết liếc nhìn Kiều Thư Nhi vội vàng tìm thuốc, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Dữu Khánh, kéo kéo tay áo hắn, sau đó hướng về phía Kiều Công Húc bên kia khẽ lắc đầu, ám chỉ chút gì đó.
Dữu Khánh ngẩn ra, lập tức bước nhanh đi đến, bắt mạch cho Kiều Công Húc, lại đặt ngón tay vào động mạch cổ dò xét cảm nhận, rồi dò xét hơi thở, lại sờ tim đập, còn thi pháp tỉ mỉ kiểm tra, ngay cả chính mình cũng không thể tin được, nhưng mà hiện thực chính là hiện thực.
Cuối cùng hắn còn là chậm rãi buông tay ra, nhìn chằm chằm lỗ thủng đầm đài máu tươi trên lồng ngực Kiều Công Húc, im lặng.
Người đã chết, chết không thể chết lại nữa rồi, có thể nhìn ra được sự bi phẫn trên mặt Kiều Công Húc vẫn như trước, dáng vẻ đến chết cũng không cam lòng.
Nghiêng đầu nhìn Nam Trúc, từ trong thần sắc của hai vị sư đệ, gã đã nhận ra chút gì, tức thì cũng trầm mặc.
"Thứ này, mau đưa thuốc này cho gia gia ăn."
Kiều Thư Nhi đem một viên thuốc sáp vừa đổ ra từ trong một bình sứ nhỏ đến trong tay Nam Trúc, thúc giục gã.
Nam Trúc cúi đầu nhìn xuống, thấy được trên thuốc sáp có chữ "Huyết khôn đan", hoắc, đúng là bảo mệnh linh đan cấp bậc tiên đan giá trị nghìn vạn lượng một viên.
Viên linh đan này gã coi như là ngưỡng mộ đại danh đã lâu, không nói là có thể chữa lành người chết, nhưng tuyệt đối là thuốc trị thương đỉnh cấp.
Xuất hành tại bên ngoài, nếu như có điều kiện chuẩn bị viên thuốc này trên người, có khi gần như chính là chuẩn bị sẵn cái mạng thứ hai rồi, nếu sớm dùng viên thuốc này thì Kiều Công Húc hẳn là sẽ không chết.
Nhưng mà cuối cùng cũng đã muộn rồi.
Thấy gã chậm chạp không có phản ứng, Kiều Thư Nhi rất nhanh từ thần sắc của ba người nhìn ra được cái gì, lập tức miễn cưỡng đứng dậy, thất tha thất thểu đi đến chỗ gia gia, còn chưa đi đến thì đổ nhào xuống rồi, được Mục Ngạo Thiết xuất thủ nâng dậy, thấy nàng vẫn muốn đi đến, đành phải giúp đỡ đưa tới.
Dữu Khánh quay đầu lại nhìn một cái, đứng dậy tránh sang bên, để cho chính nàng ta kiểm tra.
Ngồi chồm hổm tại đất, chính tay xác nhận gia gia đã chết rồi, Kiều Thư Nhi mộng rồi, không khóc lóc không ôn ào, si ngốc ngơ ngác mà ngồi ở đó.
Vết thương phía sau lưng nàng không được tu vi bản thân áp chế, lại bắt đầu chảy máu, ánh mắt Dữu Khánh đảo qua, đột nhiên xuất thủ, trực tiếp làm cho người mê đi, sau đó đặt nàng nằm ra đất, để người nằm nghiêng tựa tại trên mặt đất, xé mở y phục phái sau lưng nàng, nhìn thấy được vết thương chảy máu chảy đầm đìa kia.
Nam Trúc nhanh chóng ôm hòm thuốc tới, lại cầm đan hoàn trong tay đưa sang, "Nàng mới lấy ra tới 'Huyết khôn đan' ."
Dữu Khánh nhận lấy, bóp nát thuốc sáp, lập tức ngửi được hương thơm thấm vào gan ruột, viên thuốc màu đỏ tràn đầy mùi thuốc, hắn nâng đầu Kiều Thư Nhi lên, tháo khăn che mặt của nàng xuống, lộ ra một cái khuôn mặt xinh đẹp nhuộm máu, quả thực rất đẹp, nói vậy trong tình huống bình thường sẽ nhìn càng xinh đẹp hơn.
Hắn không chút do dự trực tiếp nhét viên linh đan giá trị nghìn vạn vào trong miệng Kiều Thư Nhi, thi pháp đẩy vào trong bụng nàng, sau đó lặng lẽ ra tay xử lý vết thương giúp người trong hôn mê.
Nam Trúc thì đến chiếc ghế ở một bên ngồi xuống, cũng không có hé răng, yên lặng nhìn Dữu Khánh hành động, thỉnh thoảng gãi gãi đầu.
Gã biết rõ, hiện tại, trong lòng tên gia hỏa lão Thập Ngũ này chỉ sợ là rất không dễ chịu, người vốn là tới truy sát lão Thập Ngũ, kết quả hại toàn gia người khác, đang ổn ổn thỏa thỏa lại bị lão Thập Ngũ làm liên lụy.
Mục Ngạo Thiết thì xoay người, thắp cháy lại cây đuốc, đi ngược trở về nơi lối vào dđể canh chừng, tránh cho có người phát hiện nhập khẩu tiến vào cũng không biết.
Bên ngoài vẫn còn có âm thanh đánh nhau không ngừng truyền đến.
Xử lý ổn thỏa vết thương cho Kiều Thư Nhi, cũng băng bó xong rồi, ngồi chồm hổm tại đất, Dữu Khánh giãn giãn thân thể một chút, sau đó khoanh chân ngồi xuống, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn xem người đang trong mê man.
Nam Trúc đứng dậy đem toàn bộ ngọn đèn điều chỉnh lại ánh sáng một lần, khi trở lại nơi ngồi mới hỏi một câu, "Vấn đề không lớn đi?"
"Ừ."
"Chuyện này, kỳ thực a, chúng ta cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, ai biết a!"
"Ta đang suy nghĩ, ta đến tột cùng là thế nào a, khi đi đến Văn phủ thì đem tới cho Văn phủ một trận hạo kiếp, lần này tới Kiều trang, lại là như thế."
"Lão Thập Ngũ, ngươi suy nghĩ nhiều, con người a, có khi thật là có mệnh.
Nếu ngươi thực sự có bản lĩnh đó thì chúng ta đã không sợ thiếu tiền rồi, thế gian có vô số ân ân oán oán, ai đó muốn mưu hại người nào, cứ việc mướn ngươi đến trong nhà cừu nhân là được rồi.
Đúng rồi, xác định ả ta là con báo tinh kia?"
"Hẳn đúng là vậy rồi, hai tên khác ta cũng nhận biết.
Con báo tinh tên là Bạch Lan.
Kẻ miệng phun sương trắng chính là một loại ếch tu luyện thành tinh, tên là Giang Sơn.
Còn tên lão thái bà da nhăn nheo kia người ta xưng là Thử thái bà.
Đều là kẻ lúc trước tại Cổ Trủng Hoang Địa phục kích các thí sinh, ta cũng là khi đến kinh thành nghe người ta nói tới mới biết được tên của bọn chúng.
Vốn còn có một tên phi cầm Yêu tu, tên là Cao Viễn.
Ba kẻ này thiếu một chút đẩy trượng phu của Bạch Lan vào chỗ chết, ta cũng là nhặt được lợi từ ba kẻ đó, không biết bọn họ tại sao lại trộn lẫn một chỗ cùng Bạch Lan rồi a..."
Dữu Khánh một trận lẩm bẩm, lải nhải liên miên.
Nam Trúc ở bên yên lặng nghe, thuận tiện chỉnh lý lại cái tráp kia, lật xem có bao nhiêu đồ vật đáng giá.
Về sau lại, âm thanh đánh nhau bên ngoài biến mất, cũng không biết tình huống đến tột cùng như thế nào rồi.
Cân nhắc đến việc nơi đây còn có người có bệnh, vì sự an toàn của Kiều Thư Nhi, sư huynh đệ ba người vẫn không đi ra ngoài mạo hiểm, không quản bên ngoài có động tĩnh gì đều không để ý tới, một mực tại trong mật thất lẳng lặng chờ.
Trong lúc này, ba người trong mật thất mơ hồ nghe thấy được mùi khói, đại khái đã đoán được bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Dữu Khánh thỉnh thoảng sẽ đi kiểm tra một chút thương thế của Kiều Thư Nhi, phát hiện "Huyết khôn đan" không hổ là linh dược cấp bậc tiên đan, dược hiệu quả phi phàm, có thể rõ ràng cảm giác được người bị thương đan rất nhanh khôi phục lại.
Non nửa ngày, Kiều Thư Nhi nằm úp sấp trên mặt đất cuối cùng tỉnh lại, giãy giụa đứng dậy, vừa động đậy vết thương bị kéo căng, đau đớn cắn môi.
Dữu Khánh đi tới đưa nắm tay, giúp đỡ nàng đứng lên.
Không ngoài dự liệu, Kiều Thư Nhi vừa tỉnh dậy thì lại đi tới bên người gia gia, chậm rãi quỳ gối bên cạnh di thể, không nói một lời, im hơi lặng tiếng, yên lặng rơi lệ đầy mặt.
Đợi cho nàng trấn tĩnh lại, nhấc tay áo lau khô lệ xong, mới hỏi: "Các ngươi là người nào?"
Sư huynh đệ ba người nhìn nhau, việc này nên nói như thế nào? Không có cách nào nói ra sự thật cho biết.
Dữu Khánh: "Giang hồ tán tu."
Kiều Thư Nhi lại hỏi: "Kẻ hành hung chính là kẻ nào?"
Dữu Khánh: "Bạch y nữ tử là một con báo yêu, tên là Bạch Lan.
Miệng phun sương trắng chính là ếch yêu, tên là Giang Sơn.
Lão thái bà da nhăn nheo người ta xưng là Thử thái bà.
Đều là Yêu tu.
Mấy năm trước ta giết chết trượng phu của Bạch Lan, ả ta là tới tìm ta báo thù sát phu, liên lụy tới Kiều trang, ngoại trừ nói xin lỗi ra thì ta cũng không biết nên nói cái gì mới được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...