Xây dựng ao chứa nước khá phí tâm tư, không chỉ phải bỏ công phu để thực hiện chống thấm rỉ nước còn phải có các lớp cách nhiệt, việc này cũng tương đối cần có chút chú ý suy nghĩ.
Chưởng quỹ và người làm của Trân bảo các đều có nhắc nhở Dữu Khánh, chỉ cần làm tốt cách nhiệt giữ nhiệt thì thời gian sử dụng băng phách liền sẽ càng được kéo dài.
Khi toàn bộ hồ nước bên trong phòng đã được xây dựng hoàn thành, thử nghiệm tích trữ nước xong, lượng lớn tiên đào bao gồm cả rương đồng thời được chất đống dày đặc vào trong hồ nước, dùng tảng đá lớn đè lên đỉnh, sau đó tích nước ngâm vào, ném vào một ít băng phách.
Đợi cho hồ nước đóng băng, lại nhanh chóng rải ván gỗ và đệm bông, che đậy kín đáo chặt chẽ để giữ nhiệt, kéo dài thời gian sử dụng băng phách.
Ngoại trừ dự trữ một ít tiên đào có thể vẫn sử dụng được bình thường tại trong quãng thời gian nhất định, tuyệt đại đa số đều được đóng băng lại.
Làm xong hết những việc này, Dữu Khánh trèo lên trên đỉnh một cái lầu đài cao nhất trong Diệu Thanh đường, nhìn lưu quang bay lượn trên không, trái lại cảm thấy kỳ huyễn.
Nói thật đi, tại U Giác Phụ mà có thể có được một chỗ mái nhà như vậy để ngồi thưởng thức trà cũng là rất tốt, cái chuyện này cũng không phải người nào đều có thể có, mà Dữu Khánh hắn từ sau khi lập ra được phần sản nghiệp này đến nay vẫn chưa từng có được sự thanh thản như vậy, tinh lực đều dồn vào việc tu luyện và kiếm tiền.
Lúc này đối với những kỳ huyễn quang ảnh kia vẫn y nguyên không có hứng thú, ánh mắt lại nhìn chăm chú về phía vách đá tối như mực của U Nhai kia, nơi đó có một hàng chữ do đèn lồng đỏ hợp thành: Cửu Tử kim liên!
Đây là nhiệm vụ mới mà U Nhai mới tuyên bố mấy ngày trước, cũng là sau khi nhìn thấy được nhiệm vụ mới này, hắn mới quyết định thế chấp Diệu Thanh Đường để vay tiền, mua băng phách, xây dựng hồ nước.
Theo được biết, Cửu Tử kim liên sinh sản từ Minh Hải, sinh trưởng tại trên đá ngầm trong sương mù dày đặc tại Vĩnh Dạ chi địa kia, là linh thảo hiếm thấy, thuộc về có thể ngộ không thể cầu.
Cửu Tử kim liên là chủ dược của một laoị tiên đan, tiên đan tên là Cửu Chuyển kim đan.
Nghe nói loại tiên đan đó có công năng tái tạo nhục thân, nói là trừ phi mất đầu hoặc đã chết rồi, còn lại bất cứ bộ phận cơ thể nào gặp chuyện ngoài ý muốn bị mất đi, dùng tiên đan này thì đều còn có thể mọc ra lại.
Loại tiên đan này luyện chế cũng không dễ, có cầu không có cung, trên cơ bản không có người nào sẽ lấy ra bán, người có thể cất giấu loại tiên đan này, đại khái cũng đều là người không thiếu tiền.
Nhìn chằm chằm vào dòng chữ kia ngóng nhìn một hồi, sau đó Dữu Khánh rốt cuộc quyết định hạ quyết tâm, trực tiếp nhảy xuống lầu, trở về viện của mình, nói với Trùng Nhi đang quét dọn: "Đi, đi gọi ba bọn họ tới đây, nói là ta có chuyện trọng yếu tìm bọn họ."
"Vâng." Trùng Nhi ném công việc dở dang xuống, chạy đi.
Nơi đây còn có rác rưởi còn dư lại sau khi thi công cần phải dọn dẹp...
"Ba người? Ngươi xác định lão Thập Ngũ là muốn nói cả ba người chúng ta?"
Trong tiểu viện phía bên kia, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nghe lời Trùng Nhi nói thì đều rất kinh ngạc, lão Thập Ngũ gọi hai bọn hắn thì cũng coi như bình thường, hai người bọn họ tới bây giờ cũng đã quen rồi, về phần gọi cả lão Nhị cũng đi đến, vậy thì hiếm thấy.
Trùng Nhi gật gật đầu, nhắm hướng gian phòng Cao Vân Tiết đi đến, đến cửa vào liền gõ cửa.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhìn nhau, lập tức sáp lại.
Ở bên trong phòng đang khoanh chân đả tọa, sau khi nghe rõ ý đồ Trùng Nhi đến đây, Cao Vân Tiết cũng nhíu trán.
Hai người Nam, Mục lặng im vô thanh, giao lưu ánh mắt, đều thầm hô tiêu rồi, lão Nhị phỏng chừng lại sẽ bão nổi, lão Thập Ngũ thật đúng là không có việc gì đi tìm việc, làm gì cứ muốn kích thích lão Nhị.
"Hừ!"
Không ngoài dự liệu, Cao Vân Tiết bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, nhưng mà hai chân hạ xuống giường, đứng lên, cực kỳ xem thường nói: "Ta trái lại muốn nhìn xem lão Thập Ngũ hắn muốn làm cái quỷ gì!"
Hai người Nam, Mục sửng sốt, có cảm giác như há hốc mồm, lão Nhị vậy mà lại nghe gọi đi qua?
Không cần phải nói tới bọn họ, ngay cả Trùng Nhi cũng có cảm giác không chân thực.
Phản ứng của mấy người lập tức khiến thần sắc Cao Vân Tiết có chút không được tự nhiên, cũng có chút lo lắng với việc mình nghe theo như thế có phải sẽ để người khác xem nhẹ hay không, trong lòng kỳ thực rất bối rối.
"A, đúng, để xem lão Thập Ngũ có thể làm ra chuyện quỷ gì chứ."
Trước tiên định thần lại, Nam Trúc nhanh chóng phụ họa một câu, chủ động đưa tay ra dáng giúp Nhị sư huynh mở đường, chủ động bày ra dáng vẻ chó săn trợ uy.
Một nhóm người ra khỏi cửa, rất có thế trận.
Nhị sư huynh chắp tay đi tại trước, lão Thất và lão Cửu tùy thân tả hữu hai bên phía sau, Trùng Nhi thì ngoe nguẩy đi theo ở sau cùng.
Một nhóm người xâm nhập vào trong đình viện của chủ nhân cửa hàng, xông thẳng vào phòng.
Bên trong phòng, tại vị trí thủ vị, Dữu Khánh ngồi ngay ngắn tại đó, hai tay cầm kiếm chống đất, thấy ba người đều đã tới rồi, trán nhíu lại.
Trông thấy Dữu Khánh, Trùng Nhi lập tức thoát ly khỏi bên cạnh ba người, một mình đứng ở một bên.
Đứng chung với ba vị sư huynh, sẽ bị Chưởng môn sư huynh mắng không có lương tâm, mắng đến cả cái mông, lại sẽ đạp vào mông gã ta.
Đứng ở phía Chưởng môn sư huynh, thì sẽ bị ba vị sư huynh niệm kinh cho nghe.
Gã ta thật sự là sợ hãi, một khi gặp phài trường hợp này, gã ta liền không đừng ở bên nào cả, một người tự thành nhất phái.
Cao Vân Tiết tại trước phòng khách dứng ngạo nghễ chắp tay, ngước cằm, nhìn sang một bên, không để con mắt nhìn thấy người nào đó.
"Rất tốt, đều đã tới rồi."
Dữu Khánh ừ một tiếng, đối với việc mọi người đều có thể nghe lời mình nói thể hiện tán thưởng.
Nam Trúc tính là đã sợ hắn, sợ hắn lại xằng bậy giống như chó điên, sợ hắn lại trở nên gay gắt mâu thuẫn, lúc này nói to: "Lão Thập Ngũ, đừng dông dài, chúng ta nghe nói ngươi có chuyện trọng yếu, chúng ta mới tới đây nhìn xem."
Lời này không bằng là đang giúp lão Nhị tranh thể diện.
Dữu Khánh chậm rãi tựa vào lưng ghế dựa, nhấc chân lên, gác chéo qua, chậm rì nói: "Chức chưởng môn này, ta không muốn làm nữa."
Một lời nói giống như cửu thiên sấm sét, khiến cho mấy người bị sét đánh không nhẹ, tựa như có thể nghe được âm thanh một đống tròng mắt rớt trên mặt đất, đều cho rằng mình đã nghe lầm.
Cho dù là lão Nhị cũng bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía hắn, vẻ mặt kinh ngạc.
Nam Trúc: "Phải không, lão Thập Ngũ, ngươi đang nói cái gì?"
Dữu Khánh: "Đều vểnh hết tai lên mà nghe cho rõ.
Chức chưởng môn này, ta không muốn làm nữa.
Đều đã nghe rõ ràng tồi hay không?"
"..."
Mấy người càng thêm vẻ mặt ngây dại sững sờ, hoài nghi mình đang nằm mơ, tên tiểu hồ tử luôn hận không thể chứng minh mình trẻ tuổi có tiềm năng, hận không thể cưỡi lên đầu mọi người, có thể nói ra loại lời nói này sao?
Môi Mục Ngạo Thiết nhếch nhếch lúng túng dừng lại, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Vì sao?"
Dữu Khánh: "Ngươi hỏi là vì sao? Ta tuy rằng là Chưởng môn danh chính ngôn thuận, tuy rằng là chính tông Chưởng môn một đời trước truyền cho ta, nhưng thật sự là mệt chết luôn rồi, làm chức Chưởng môn này thật sự là quá mệt mỏi.
Ta tại phía trước liều mạng giãy giụa kiếm tài nguyên tu luyện cho mọi người, mặt sau lại có một đám người phía sau kéo chân ta, luôn muốn đem ta hất tung xuống đài.
Được rồi, ta không chơi đùa nữa rồi?"
"..."
Lời nói này, làm cho mấy người muốn nói lại thôi.
Nam Trúc hoài nghi hỏi: "Thiệt hay giả? Lão Thập Ngũ, việc này nhưng không giống là ngươi, ngươi thật sự muốn thoái vị nhượng hiền hay sao?"
Dữu Khánh: "Thật không thể thật hơn nữa, Chưởng môn đại vị, ta nguyện thoái nhượng cho người có khả năng đảm nhiệm! Ta cũng không trông chờ các ngươi có thể có bao nhiêu năng lực, đơn giản, việc này, tình cảnh chúng ta hiện nay, các ngươi đều đã rõ ràng.
Nói ngắn gọn, ai nguyện ý nhận lấy toàn bộ nợ nần cùng với toàn bộ chi tiêu sau này, ta liền chuyển vị trí Chưởng môn này cho người đó.
Ai nguyện ý kí kết khế ước chuyển nợ nần với ta, vậy thì ta nhường vị trí Chưởng môn cho người đó.
Người nào nhận?"
Trong đầu mọi người đã bắt đầu tình toán.
Phí vận chuyển của Bích Hải Thuyền Hành hai trăm triệu, mọi người vừa nghĩ đến liền đau đầu.
Dù cho trả được hai trăm triệu kia, phía bên Diệp Điểm Điểm hàng năm cũng phải đưa một nghìn vạn (10 triệu).
Về phần tài sản hiện hữu trước mắt, cũng chỉ có cái cửa hàng này và chút tiên đào kia.
Nhưng mà tiên đào lại bán ra không được nữa rồi, cửa hàng thì bị thế chấp ra ngoài để vay nợ, vay nợ hai nghìn năm trăm vạn, chuộc về thì phải trả ba nghìn vạn, còn kỳ hạn hai năm rưỡi.
Then chốt là tên gia hỏa lão Thập Ngũ này dùng tiền vay nợ đều biến thành băng phách, dùng tiền mua băng phách thì dễ dàng, muốn đem băng phách biến trở về tiền thì khó khăn.
Sổ sách này càng tính, trong lòng mọi người càng nặng nề.
Thấy mọi người không nói lời nào, ánh mắt Dữu Khánh nhìn về phía trong góc, gọi to lên: "Trùng Nhi, ngươi trốn ở bên cạnh làm gì, tới đây, ngươi có muốn làm chưởng môn hay không?"
Trùng Nhi cuống quýt xua tay, đầu lắc lắc như trống bỏi, "Ta không có tiền."
Dữu Khánh vung tay lên, liền trực tiếp bỏ qua gã ta, ánh mắt lại chăm chú vào trên người ba vị khác.
Môi cắn chặt một hồi, cuối cùng Cao Vân Tiết mở miệng, "Ngươi đây nào phải là thoái vị gì, rõ ràng là đang khiến người gánh lấy khoản nợ khổng lồ a!"
Dữu Khánh: "Đừng có đứng nói chuyện không đau eo, điểm nợ nần này đối với Nhị sư huynh ngươi mà nói tính là gì, chỉ là chuyện mưa bụi, suy nghĩ Nhị sư huynh ngươi từ khi tới đây sử dụng số lượng tiên đào thế nào cũng phải trị giá một tỷ rồi đi, ta có từng ngăn cản ngươi dùng không? Ta gánh trách nhiệm lớn như vậy, để cho ngươi ăn bụng đầy ruột mập, cao lớn vạm vỡ, tu vi trở nên cao thâm rồi, bây giờ trái lại chỉ trích ta thiếu nợ sao?"
Cao Vân Tiết cắn răng, mặt đỏ lên.
Cái gì gọi là ăn của người thì miệng yếu? Hiện tại ông ta xem như đã thật sâu cảm nhận được rồi, nhất là đã ăn trong thời gian lâu như vậy, thời gian ăn dài đến mức chính mình cũng thấy xấu hổ rồi, nói cái gì mà ăn chính là phần của lão Thất và lão Cửu cũng nói không nên lời, nếu không lần này ông ta cũng sẽ không nghe gọi mà đi tới đây.
Ông ta cảm thấy, vào lúc này, tên chết tiệt lão Thập Ngũ này nói cái gì mà không muốn đảm đương Chưởng môn nữa, không chừng là chủ mưu đã lâu.
Ngay cả cửa hàng cũng thế chấp vay tiền rồi, làm cho mọi người tại đây không có bất cứ năng lực gì thay đổi thực tế, tại thời điểm này ngươi nói là ngươi nguyện ý thoái vị? Đây là thoái vị sao? Đây là thiếu đạo đức!
Ông ta muốn không nghi ngờ lão Thập Ngũ có chủ mưu cũng khó.
Nam Trúc chợt cười gượng một tiếng, "Lão Thập Ngũ, nếu thực sự gánh không nổi nữa, nếu không thì chiếu theo lời tiểu sư thúc nói, dứt khoát buông bỏ nhóm cây tiên đào kia đi thì được rồi, toàn bộ chuyển nhượng cho Diệp Điểm Điểm là xong, chuyển hết cho nàng, như vậy đại bộ phận nợ nần cũng liền không còn."
Dữu Khánh: "Lão Thất, đầu óc ngươi vào nước rồi sao, với những cây Tiên đào kia trước không nói chúng ta đã biết rõ giá trị, dù cho năm mươi năm ra một lần quả đào chứa tà khí, thì chúng ta cũng không lỗ, cũng là kiếm lớn, là có thể coi như tài nguyên tu luyện trường kỳ của môn phái.
Nếu không phải nghe lời tiểu sư thúc, chúng ta có thể thiếu nhiều nợ nần như vậy sao? Ngươi có bản lĩnh thì trước tiên nói tiểu sư thúc bỏ tiền giúp chúng ta chuộc cửa hàng về."
Nam Trúc liếc mắt khinh bỉ, "Lão Thập Ngũ, ngươi đừng có tại nơi đây làm bộ làm tịch, ta còn không biết ngươi sao, kẻ có thể ôm lông gà làm lệnh tiễn, ngươi tuyệt đối không dễ dàng buông bỏ vị trí Chưởng môn, nói nhiều ra đều chỉ là đang đánh rắm khiến người buồn nôn.
Không ngại nói thẳng ra đi, hiện tại ngươi bày ra tư thế lên đài diễn trò hề, đến cùng là muốn nháo chuyện gì?"
Dữu Khánh đứng lên, nhìn quanh mọi người, "Nếu lời đã nói đến tình trạng này, chúng ta cũng đã đi tới một bước mắc nợ dày đặc, có một số việc cũng là phải giải quyết cho xong.
Kế tiếp phải làm đại sự, cần phải đồng tâm hiệp lực, ta không hi vọng còn có người ở sau lưng cản trở.
Hiện tại mọi người nói thẳng ra, trước đây ta có khả năng quả thực xin lỗi mọi người, cũng chưa từng cho mọi người chỗ tốt gì, mọi người đối với ta có ý kiến, không phục ta, ta cũng nhịn rồi.
Nhưng mà bây giờ không giống trước, bản thân ta tự nhận không có bạc đãi mọi người, cũng đã để cho mọi người kiếm lợi lớn, bây giờ ta cảm thấy mình đã có tư cách, cho nên muốn hỏi một câu, các ngươi có chấp nhận người chưởng môn là ta đây hay không?
Chấp nhận, thì thành thành thật thật nghiêm chỉnh gọi ta một tiếng Chưởng môn, ân ân oán oán trước đây ta cũng xóa bỏ chuyện cũ, chúng ta vẫn là sư huynh đệ.
Không chấp nhận, chúng ta cũng tiện tụ tiện tán, tự mình chủ động rời khỏi môn phái… Việc này, hiện tại ta nói mới tính! Không phục, muốn gây sự, hỏi kiếm trong tay ta có đáp ứng hay không, thật cho rằng ta không dám thanh lý môn hộ hay sao?"
Trong giọng nói nhưng là mơ hồ lộ ra sát cơ!
Ánh mắt mọi người hơi động, mới phát hiện hắn hiện tại ngay tại bên trong phòng cũng tùy thân bội kiếm rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...