Bán Tiên


Lúc trước bên trong phòng vốn đã thu dọn như xong xuôi, bây giờ chỉ cần thêm một chút Mục Ngạo Thiết liền hoàn thành xử lý xong vết tích bên trong phòng, sau đó đi ra lại tiếp tục giúp hai vị khác.

Trong ba sư huynh đệ, y vốn là người chịu khó nhất, cũng có thể nói là người chịu khó nhất trong toàn bộ Linh Lung quan.

Cuối cùng, ba người đều chụm vào trước ngọn Kim Sơn kia.

Núi Kim sa chồng chất lúc trước bị Nam Trúc làm sụp một bên, chảy xuống một vùng, khôi phục lại có phần tương đối khó khăn.

"Muốn hoàn toàn phục hồi lại như cũ là không có khả năng rồi, đêm tối còn có thể lừa gạt một chút người, ban ngày sợ là không che giấu qua được, được rồi, cứ như vậy đi.

"
Sau khi tập trung làm một hồi, cuối cùng Dữu Khánh nổi giận đưa ra quyết định bỏ qua, trong lời nói tránh không được có ý trách cứ Nam Trúc một chút.

Cái hồ này không biết lớn cỡ nào, dù sao nhìn không thấy bờ bên kia, ba người chỉ có thể tiếp tục vòng bên hồ đi tới trước.

Đi ra xa rồi, tầm nhìn rộng hơn, quay nhìn lại địa thế phập phồng của khu vực này, mơ hồ có thể nhìn thấy, dưới bãi cỏ che lấp, năm đó hẳn là đã xây dựng ra được ohần cơ bản của một bến tàu.

Đi được khoảng mấy dặm đường, Dữu Khánh đột nhiên dừng lại.

Đi thêm hai bước mới nhận thấy được, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết song song quay đầu lại, chỉ thấy Dữu Khánh ngây ngẩn nhìn phía trước, hai người lại quay đầu nhìn về phía trước, khi nhìn kỹ mới phát hiện thấy trên đồi cỏ phía trước loáng thoáng có đứng một bóng người.

Đến tột cùng là người hay chỉ là thứ giống bóng người, hai người nhìn không rõ lắm.

"Quay đầu lại, đi mau, chãy về phía hồ.

" Dữu Khánh nhỏ giọng nhắc nhở, mình thì đưa tay cầm chuôi kiếm, bày ra tư thế đoạn hậu.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết tự nhiên đã ý thức được không ổn, lập tức lắc mình lướt về bên hồ.

Nhưng bóng người trên gò cỏ đột nhiên bay lên trời, lướt không bay tới, áp sát thì rơi tại phía trước hai người, mặt không biểu tình, không phải ai khác chính là Tần Quyết.

Chỉ dựa vào tốc độ này liền để cho trong lòng sư huynh đệ ba người có đánh giá, tu vi của người ta vượt xa bọn họ, chạy sợ là chạy không thoát rồi.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết song song rút kiếm, cao độ cảnh giác lui về phía sau, Dữu Khánh thì lắc mình đến phía trước hai người, nâng kiếm cười nói: "Thật trùng hợp, không nghĩ tới có thể tại nơi này gặp được Tần huynh.


"
Nói thật đi, hắn từng nghĩ tới tình hình bọn họ lại lần nữa bị ba phương thế lực bắt giữ, nhưng không nghĩ rằng lại trùng hợp đụng phải vị này.

Tần Quyết tự tiếu phi tiếu, "Là rất trùng hợp.

Ta nói ba người các ngươi đây thật đúng là biết chạy, lại là một hơi chạy xa như vậy, muốn tìm được các ngươi còn thật không dễ dàng, dọc theo đường đi thiếu một chút chính ta cũng tự cảm thấy hoài nghi rồi.

"
Dữu Khánh ha hả nói: "Tần huynh, tìm chúng ta làm gì?"
Tần Quyết vui vẻ, "Ngươi cảm thấy ta tìm các ngươi nên làm cái gì?"
Dữu Khánh: "Có chuyện gì dễ thương lượng.

"
Tần Quyết nhìn nhìn bốn phía, chợt phát ra cảm khái, "Thật đúng là một địa phương tốt, may mà các ngươi chạy xa như vậy, có động tĩnh gì cũng không sợ người xa xa nghe được.

"
Trong lời này thể hiện sự không có ý tốt, vừa nghe liền biết, sư huynh đệ ba người trong lòng âm thầm rùng mình.

Dữu Khánh: "Tần huynh chẳng lẽ không biết, nhân thủ của ba phương thế lực cũng đã đến phụ cận sao?"
Tần Quyết: "Đừng tán dóc với ta, bọn họ không có khả năng không có mục đích chạy xa khắp nơi như vậy.

" Dứt lời cất bước tới gần, "Kiến Nguyên sơn, người bán đứng ta là ai?"
Sư huynh đệ ba người lập tức từng bước lui về phía sau, Dữu Khánh: "Không dối gạt Tần huynh, chúng ta biết rõ biện pháp loại trừ tà khí trong tiên đào.

"
Cảm giác mèo vờn chuột thật không tệ, Tần Quyết hài hước, "A, nếu thiên hạ đệ nhất tài tử đã nói như vậy, vậy thì không ngại nói ra nghe một chút.

"
Y không cần quan tâm, bạch y thượng tiên tự nhiên sẽ dạy cho y.

Dữu Khánh: "Việc này nói không rõ ràng, sau khi đến tiên đào viên, tự sẽ biểu thị cho Tần huynh xem.

"

Tần Quyết: "Thám Hoa lang, Hỏa Tất Xuất bán cho ta lại lấy trở về chính là người nào? Kiến Nguyên sơn bán đứng ta muốn đẩy ta vào chỗ chết thì là ai? Hại Giám Nguyên trai ta bị U Nhai thủ tiêu thì là ai? Lúc trước cố bố trí nghi trận thoát khỏi chúng ta lại là ai? Ngươi cảm thấy ta còn có thể tin tưởng ngươi sao? Ta xem ngươi không phải muốn đi đào viên biểu thị cho ta nhìn mà là muốn mượn cơ hội trở về lao vào vòng tay của ba phương thế lực đi? Trờ về bên cạnh đại đội nhân mã, ta sẽ không làm gì được các ngươi có phải không? Các ngươi vốn là ta muốn tách ra khỏi đại đội nhân mã, làm sao có thể để cho các ngươi trở về chứ.

"
Quả nhiên, Dữu Khánh mắng, ngoài mặt cười nói: "Tần huynh, ngươi hiểu lầm rồi.

"
Tần Quyết đột nhiên sắc mặt trầm xuống, từng bước ép sát tới, đột nhiên đưa tay ra đòi, "Hỏa Tất Xuất, đưa trả Hỏa Tất Xuất cho ta.

"
Hỏa Tất Xuất? Nhìn tình cảnh này, Dữu Khánh không cho rằng khi đối phương cầm được Hỏa Tất Xuất thì có thể buông tha bọn họ, lại gật đầu nói: "Dễ nói, ta còn có thứ càng trọng yếu hiến cho Tần huynh.

"
Tần Quyết cười nhạt, "Trước tiên đưa Hỏa Tất Xuất cho ta rồi nói tiếp.

"
Dữu Khánh: "Kim Khư! Chúng ta biết cách làm thế nào tìm được Kim Khư, lẽ nào Tần huynh không muốn biết sao?"
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết âm thầm cắn răng, không nghĩ tới không lâu trước còn nói phải nghiêm mật bảo thủ bí mật, nhanh như vậy đã phải chủ động tiết lộ ra ngoài.

Nhưng mà hai người biết rõ, đây là không còn cách nào, bí mật có trân quý đến cỡ nào cũng không trọng yếu bằng trước tiên giữ được mạng.

Đây hiển nhiên là muốn lấy đồ vật ra trước tiên chặn đối phương lại đã, khiến đối phương sợ ném chuột vỡ đồ không dám vọng động, sau đó tiếp tục tìm kiếm biện pháp thoát thân.

Kim Khư? Tần Quyết động dung, trên mặt hiện ra cẻ kinh nghi bất định, hoài nghi hỏi: "Các ngươi tại sao biết được làm cách nào tìm đến Kim Khư?"
Dữu Khánh: "Vân Hề nói cho chúng ta biết, nói cho chúng ta biết đến chỗ này là có thể tìm được bí mật đi tới Kim Khư.

Cái hồ này tên là Vân hồ, năm đó Vân Trung tiên tử từng hạ lệnh tạo cảnh tại Vân hồ, tên gọi là Kim Các Lăng Ba, muốn kiến tạo một tòa Hoàng Kim lầu các tại Vân hồ.

Đốc giám phụ trách xây dựng sau khi chọn địa điểm tại đây thì phái một nhóm nhân thủ đi tới Kim Khư trù liệu vận chuyển hoàng kim.

"
Hắn phất tay chỉ về phía phương hướng ba người vừa mới tới, "Nếu là Tần huynh không tin, cách phía trước không xa thì có di chỉ cùa Đốc tạo giám sở, còn có lượng lớn hoàng kim từ Kim Khư vận chuyển tới làm chứng.

Vân Hề nói cho chúng ta biết, nhân viên đốc tạo và Kim Khư có liên hệ trực tiếp, chỉ cần tìm được địa phương đó là có thể tìm đến manh mối đi tới Kim Khư, đây cũng là nguyên nhân vì sao ba người chúng ta phải chạy tới nơi đây.


"
Tại phía trước cách đây không xa sao? Ánh mắt Tần Quyết lấp lóe một hồi, nếu đã không xa, đương nhiên là phải đi kiểm chứng một lần, nhưng mà cuối cùng vẫn là chậm rãi bình tĩnh lại.

Không thể không nói, y quả thực động tâm rồi, nếu là chưa gặp qua bạch y thượng tiên thì y thật đúng là sẽ bị lời Dữu Khánh nói dắt mũi đi rồi.

Nhưng mà rất nhanh liền phân biệt được rõ ràng lợi và hại được và mất, y đã có mối quan hệ với bạch y thượng tiên, đã biết rõ sự tồn tại của bạch y thượng tiên, còn cần phải đi bỏ gần tìm xa sao?
Y cũng không dám làm trái Bạch y thượng tiên đi mưu cầu chỗ tốt khác, vì biết nhất cử nhất động của mình có khả năng không thể gạt được con mắt của Bạch y thượng tiên.

Cho nên, y lại lần nữa đưa tay ra, "Hỏa Tất Xuất đâu? Trước tiên đưa Hỏa Tất Xuất cho ta.

"
Dữu Khánh một mực quan sát phản ứng của đối phương, thấy đối phương nhanh chóng bình tĩnh lại, nỗi lòng hắn đã là bốc lên cảm giác lạnh lẽo, mơ hồ cảm giác thấy hiện tại sợ khó mà thiện được rồi.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết tựa hồ cũng đã cảm giác được, đều ở sau lưng hắn đưa tay kéo kéo y phục của hắn, ra hiệu cho hắn đi trước, hai người sẽ đoạn hậu cho hắn, kéo dài thời gian cho hắn.

Tâm ý cũng đơn giản, vạn nhất có thể sống một người tốt hơn hẳn so với tất cả đều chết tại chỗ này.

Dữu Khánh dù không cam lòng, cũng tuyệt không chịu dễ dàng buông tha, hễ là còn có một chút xíu cơ hội.

Hắn nhấc một tay từ trong bím tóc đuôi ngựa sau đầu bắt Đầu To ra, nắm vào trong tay, thể hiện cho Tần Quyết nhìn thấy.

Thấy Hỏa Tất Xuất còn tại, trong mắt Tần Quyết lập tức tỏa sáng, mừng rỡ, đưa tay đòi hỏi, "Còn cần ta động thủ sao? Cầm tới!"
Dữu Khánh nhìn chăm chú y, một ít phỏng đoán trong lòng tựa hồ đã có được đáp án.

Đối phương vừa rồi không để ý đến Kim Khư lại thủy chung muốn có được Hỏa Tất Xuất, hành vi đó khiến hắn có chút không lý giải được, hắn không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vào lúc này, từ sự mừng rỡ trong mắt đối phương tìm được đáp án, đối với đối phương mà nói, Hỏa Tất Xuất tựa hồ rất trọng yếu!
Có điểm sức lực thì tốt, hắn chỉ sợ không có bất cứ điểm sức lực nào.

"Đầu To, chạy mau!"
Đây là lời lúc này Dữu Khánh nói với Đầu To, đồng thời bấm tay bắn ra, tách!
Đầu To phát ra quái khiếu "Tích tích tích", bị đau đớn bay đi, cũng có thể nói là bị một ngón tay mạnh mẽ búng bay đi.

Dữu Khánh sợ nó đầu óc ngu ngơ không biết bỏ chạy, nếu nó chạy thoát, bọn họ có khả năng sẽ còn có cơ hội một đường mạng sống a!
Đầu To tựa hồ có ý kiến, tích tích quái khiếu xoay quanh tại trên không.

Bất ngờ, không nghĩ tới Dữu Khánh lại không để ý tới tính mạng mình làm ra chiêu thức ấy, Tần Quyết giật mình, đồng thời cũng gấp gáp, cách không một chưởng, chưởng lực gào thét lao đi, giận đánh tới ba người, đồng thời bay lên trời khẩn cấp chụp vào Đầu To xoay quanh trong không trung.

"Đầu To, chạy đi!"
Dữu Khánh một tiếng gầm giận dữ, kiếm trong tay vạch ra một vệt ngân hoa, nghênh đón chưởng lực cường đại đang bổ tới, cưỡng ép ngạnh chống!
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết kinh hãi, dưới tình thế cấp bách mỗi người xuất ra một chưởng, song song vỗ vào phía sau lưng Dữu Khánh, dùng hết toàn bộ tu vi trợ giúp Dữu Khánh một tay.


Không thể không nói sư huynh đệ ba người phối hợp quả thực rất ăn ý, cùng bình thường luôn không vừa mắt nhau thì phản ứng hoàn toàn bất đồng.

Tốc bộ Đầu To bay rất nhanh, thấy có người chụp mình, không trung quay nhanh, vù một cái liền lướt đi.

Một tay chụp vào khoảng không, mặt Tần Quyết đầy sốt ruột, cuối cùng đã lĩnh giáo được tốc độ của Hỏa Tất Xuất, lại lần nữa lăng không nhào đi, mau chóng đuổi theo, cũng thật sự là nôn nóng rồi.

Bạch y thượng tiên cho y một lần cơ hội sau cùng, đều đã chỉ điểm cho y đến nơi này rồi, nếu như còn bắt không được Hỏa Tất Xuất, y làm sao có thể báo cáo kết quả công tác?
Đùng!
Va chạm cương khí tràn đến ầm ầm bùng nổ, gió mạnh đem cỏ ở bốn phía nhổ tận gốc một mảng lớn, giống như quét qua cành khô gỗ mục.

Mũi kiếm trong tay Dữu Khánh phát ra âm thanh "Ong ong", đang kịch liệt rung động, rung động ra hư ảnh, tay nắm kiếm cũng đang rung động
Đây là do chênh lệch thật lớn về tu vi, lấy loại tu vi nhỏ bé này cưỡng ép chống lại một kích cường đại của đối thủ, thừa nhận dư uy chưa tan.

Nhưng kiếm trong tay hắn lại như đại thụ giữa trong cơn lốc cường đại, cho dù gặp phải cường đại tập kích, cho dù cành ngọn kịch liệt lắc lư, lại khó mà hại đến gốc rễ đại thụ, diệu dụng của Phong Trần kiếm quyết Cầm Long thủ tái hiện.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lại lần nữa song song đẩy cánh tay, tiếp tục đem một thân tu vi của mình phát lực ra, độ vào thân thể Dữu Khánh.

Âm thanh kiếm minh ong ong lập tức ngừng, kiếm trong tay Dữu Khánh đình chỉ rung động.

Đồng thời thu tay lại, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết giật mình không ít, gia hỏa lão Thập Ngũ này gánh chịu một kích của Huyền cấp tu sĩ vậy mà lại một kiếm phá nó, vậy mà lại ngăn cản được rồi!
Cho dù cũng có hai người dùng hết toàn bộ tu vi trợ lực, nhưng theo lý thuyết tu vi của ba người chung vào một chỗ cũng khó ngăn cản một kích của Huyền cấp tu sĩ, nhưng lần này là thật sự ngăn cản được rồi!
Dữu Khánh quay đầu lại nhìn hai người một cái, biết rõ nếu không có hai vị sư huynh tại thời khắc mấu chốt phản ứng đúng lúc, lại không chút do dự cấp tốc lấy một thân tu vi toàn lực tương trợ, dù cho hắn có thể ngăn cản lại một chưởng này thì cũng sẽ bị nội thương không nhẹ.

Đổi thành ngoại nhân, biết rõ tu vi ba người liên thủ cũng đỡ không được một kích của Huyền cấp tu sĩ thì sợ là chưa chắc đã tham gia gánh chịu sự nguy hiểm thụ thương đó.

Đương nhiên, ba người sư xuất đồng môn, tu luyện đồng dạng nội gia công pháp, nội lực tu luyện ra được không tạp, hiệu quả trong nháy mắt đồng lưu dung hợp mà dùng cũng không phải ngoại nhân có thể so sánh.

Nhìn Tần Quyết truy đuổi Đầu To đi xa, Dữu Khánh biết rõ phán đoán của mình đã đúng rồi, đã tranh thủ được cơ hội giữ mạng sống, trường kiếm trở vào bao, không nói hai lời, kêu gọi một tiếng, "Đi!"
Hắn dẫn đầu đi trước, trực tiếp xông về phía hồ nước yên tĩnh kia.

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết không chút do dự cùng xông đi theo.

Sư huynh đệ ba người trước sau nhảy vào trong nước, thoáng cái lặn xuống chui vào trong nước, thân ảnh biến mất, độn nước mà đi.

Không dám đi đường bộ rồi, cái hồ nước thật lớn này là nơi tuyệt hảo để che giấu hành tung, thời khắc mấu chốt đương nhiên phải mượn dùng lợi dụng để dễ thoát thân.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận