Một gã thư đồng nhìn xem phản ứng khó khăn nuốt xuống của những người khác, than thở: "Có đồ để ăn no đã không tệ rồi, mọi người đều ăn đi, nếu không ngày mai sẽ không có sức lực bước đi."
Dữu Khánh đưa tay vỗ vỗ đầu Trùng nhi, Trùng nhi quay đầu lại, thấy là hắn, vội đứng lên, nuốt xuống miếng ăn trong miệng, nói: "Công tử."
Dữu Khánh nhìn nhìn trong bát hắn, lạnh nhạt nhói: "Bỏ bát xuống, đi theo ta." Dứt lời xoay người rời đi.
Trùng nhi nhìn một chút trong thùng gỗ không còn nhiều đồ ăn, có phần do dự, nhưng mà không dám không nghe Dữu Khánh, đành phải bỏ bát xuống đi theo.
Dữu Khánh nhìn trái nhìn phải, đi tới trước một bức tường đất cao khoảng nửa người dành cho sĩ tốt dùng để huấn luyện rồi dừng lại, đợi cho Trùng nhi rụt rụt rè rè đi tới trước mặt, hắn đưa tay vào trong quần áo sờ tìm, giống như ảo thuật lấy ra một gói giấy dầu, đặt ở trên tường đất, hất cằm ra hiệu nói: "Mở ra nhìn xem."
Trùng nhi hồ nghi, vẫn là đưa tay mở ra, sau khi mở ra gói giấy dầu, vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người.
Trong gói giấy dầu là một đống cơm tẻ, còn có đồ ăn, đồ ăn còn có thịt, xương sườn nướng thơm ngào ngạt rất mê người.
Dữu Khánh: "Đem cho ngươi, ăn đi."
Theo tình huống dọc theo đường đi, hắn có thể nhìn ra được những thư đồng này đãi ngộ là kém cõi nhất, chí ít khẳng định không ăn ngon được như đám thí sinh bọn họ.
Kết quả cũng đã nhìn thấy, còn không có bằng cả những sĩ tốt tầng dưới, phỏng chừng chính là lấy những đầu thừa đuôi thẹo còn lại khi nấu ăn cho mọi người trộn vào nhau để làm đồ ăn.
Trùng nhi rất kinh ngạc, đôi mắt sáng trợn tròn kinh ngạc nhìn hắn, không nghĩ tới vị này vậy mà lại nhớ đến việc đem đồ ăn cho hắn, lắc đầu, "Công tử, ngài giữ lại để ăn khuya đi, ta không đói bụng."
Dữu Khánh xùy một tiếng, có đói bụng hay không hắn không biết, dù sao biết rõ tên sai vặt này dù cho một tháng không ăn phỏng chừng cũng không đói chết, một bữa cơm Linh Mễ kia không phải ăn uổng phí, suy nghĩ tới đều là đau lòng, hừ hừ nói: "Nhanh lên, bảo ngươi ăn thì ăn, làm gì nhiều lời vô dụng như vậy, chớ chọc ta tức giận."
Trùng nhi có phần sợ hắn, bị hắn nổi hung mắng, vội vàng làm theo, hai ngón tay vân vê miếng xương sườn, há mồm cắn một cái, hương vị non mềm vừa vào trong miệng, lập tức mũi rất chua xót.
Đã bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên có người quan tâm hắn như thế, hai giọt nước mắt trong sáng long lanh chảy xuống gương mặt.
Bộp! Dữu Khánh tiện tay vỗ cái bốp vào mông hắn.
Thân thể Trùng nhi kịch liệt run lên, trong miệng cắn xương sườn, đôi mắt đẫm lệ trợn tròn lên, cả người tựa hồ bị sợ ngây người.
"Khóc cái gì mà khóc, giống như đàn bà, ăn nhanh lên." Dữu Khánh thúc dục một tiếng.
Trùng nhi vội vàng nhấc tay áo lau nucớ mắt, hai tay liên tục chụp lấy đồ ăn nhét vào trong miệng, vùi đầu nỗ lực ăn, cũng không khóc được nữa rồi.
Cũng không biết tổn thương của A Sĩ Hành khôi phục như thế nào rồi, bất tri bất giác thất thần, Dữu Khánh tựa ở tường đất nhìn phía chân trời xa.
Trùng nhi thỉnh thoảng lặng lẽ lén nhìn hắn một cái.
Phía chân trời mờ tối và đỏ sậm, hai người đứng gần nhau cũng nhìn không rõ lắm khuôn mặt đối phương.
Chờ đến khi ăn xong, Dữu Khánh cuối cùng bắt đầu dặn dò chính sự, "Hành lý của chúng ta, ngươi nhất định phải xem kỹ, phải để tâm chú ý nhiều một chút, biết không?"
Đây mới chính là nguyên nhân hắn đem đồ ăn tới cho Trùng nhi, hai mươi cân Linh Mễ thể hiện ra ngoài vẫn là của Hứa Phí, mà hành lý là do Trùng nhi trông giữ.
Mút lấy ngón tay bóng nhẫy mỡ, Trùng nhi tự nhiên là gật đầu đồng ý.
Dữu Khánh phất tay, "Đi thôi, trở lại sớm một chút nghỉ ngơi, dưỡng đủ tinh thần ngày mai thuận lợi thượng lộ, cũng có tinh thần trông giữ tốt hành lý."
Trùng nhi còn là e hèm gật đầu.
Hai người một trước một sau đi trở về, Dữu Khánh chợt hỏi: "Ngươi ngủ ở đâu?"
Việc này hắn phải xác nhận một cái, vạn nhất nửa đêm muốn kiểm tra hành lý, phải biết được Trùng nhi đang tại nơi nào.
Trùng nhi chỉ tới dưới một chỗ mái hiên, "Ta được phân đến dưới mái hiên kia qua đêm."
Dữu Khánh sửng sốt, "Dưới mái hiên? Chỉ với mái hiên kia làm sao chống được gió, với thân thể này của ngươi làm sao chịu được qua đêm?"
Trùng nhi lại chỉ cho thấy dưới sàn chồng chất một đống lớn rơm rạ, "Không có việc gì, có rơm rạ đệm lưng cho chúng ta, một hồi trải thêm tấm mền là được rồi."
Dữu Khánh hơi cau mày, "Toàn bộ hữu thư đồng đều ngủ như vậy sao?"
Tại thời điểm này, 'Thư đồng' chỉ là một cách xưng hô đối với một số người, có một số thí sinh đi theo thậm chí là người thân thuộc trong nhà, thư đồng bình thường là không cho phép nữ tính làm, thật sự là để nữ nhân xen lẫn trong một đám nam nhân thật không thuận tiện, cũng sợ trên đường nháo ra chuyện gì ảnh hưởng không tốt, sẽ làm tổn hại danh dự giới học thức của một châu.
Trùng nhi lại chỉ hướng những dãy lều trại, "Cũng có một số là ngủ trong lều."
Dữu Khánh hoài nghi, "Vậy vì sao ngươi bị phân đến ngủ dưới mái hiên? Có nguyên nhân gì đặc biệt không? Chẳng lẽ có người cố ý khi dễ ngươi?"
Trùng nhi chân thành nói: "Công tử lo lắng nhiều rồi, không người nào khi dễ Trùng nhi, cũng không có nguyên nhân gì đặc biệt.
Quân gia phụ trách quản lý thư đồng đem mọi người tập hợp lại, sau đó bên này ngủ ở đâu, bên kia ngủ nơi nào, hắn chỉ tiện tay khoa tay múa chân một cách không rõ ràng để phân chia ra rồi."
"Như vậy a!" Dữu Khánh nhấc tay sở phía sau đầu, sờ vào khoảng không, lại sờ lên trên cằm, ánh mắt hơi lấp lánh, sau đó phất tay nói: "Đi, mang ta đi làm quen một chút quân gia nào là phụ trách quản lý các ngươi."
Trùng nhi ý thức được cái gì, vội vàng xua tay nói: "Sĩ Hành công tử, không có việc gì, thật sự không có việc gì, ở trong lều cũng là ngủ rơm rạ."
Dữu Khánh mắt lạnh nghiêng liếc.
Vừa chạm vào ánh mắt đó, Trùng nhi lập tức ủ rũ rồi, lúc này cúi đầu dẫn đường.
Ở giữa mấy cái lều trại, tại một đống lửa, mấy tên quân sĩ vây quanh nấu thức uống gì đó.
Trùng nhi chỉ chỉ một quân sĩ râu ria xồm xoàm ở trong đó, rồi trốn ở mặt sau lều không dám đi tới.
Dữu Khánh nghênh ngang đi qua, đi tới bên cạnh đống lửa, mấy tên quân sĩ lục tục quay đầu lại, sau khi nhìn thấy cách hắn ăn mặc đều có chút bất ngờ, không biết vị thí sinh này chạy tới nơi đây nhìn cái gì.
Dữu Khánh quét qua mọi người một cái, đối với quân sĩ râu ria xồm xoàm kia vẫy vẫy tay, ra hiệu đi với hắn.
Râu rậm đưa mắt dò hỏi ý những người khác, rồi chậm rãi đứng lên, vẻ mặt hoài nghi nhưng vẫn là cùng đi theo rồi.
Sau khi mấy bước đuổi theo tới, ngoài cười nhưng trong không cười, cười lạnh nói, "Vị cử nhân lão gia này, đây là muốn dẫn ta đi đâu?" Rõ ràng chưa hẳn đã đem kẻ được gọi là cử nhân này đặt nặng.
Dữu Khánh không có nói nhiều, thuận tay đặt lên vai hắn, gần như cưỡng ép kéo hắn đi đến mặt sau lều trại, tới trước mặt Trùng nhi, đối phương mới quay người khua cánh tay không kiên nhẫn muốn thoát khỏi, Dữu Khánh liền xòe ra lòng bàn tay, ba miếng bạc vụn sáng lên trước mắt làm hắn giống như bị định thân thuật.
Có thể không nhận thức người, tiền không có biện pháp không nhận thức, vẻ mặt mới hơi tức giận, quân sĩ chợt sửng sốt, ngay lập tức nở nụ cười, "Cử nhân lão gia chẳng lẽ muốn thưởng cho ta hay sao?"
Dữu Khánh bĩu môi với Trùng nhi, nói: "Đây là thư đồng của ta.
Ngươi nhìn xem thân thể hắn nhỏ bé như vậy, ta sợ hắn ngủ bên ngoài gió lạnh, một đường bệnh đến kinh thành thì không tốt.
Dọc đường đi này, quân gia có thể hỗ trợ hắn nhiều một ít hay không?"
Thì ra là vì chuyện này, râu rậm lập tức lưu loát xuất thủ, một tay lấy bạc vụn nắm bắt vào trong tay mình, cười nói: "Việc này đơn giản, cử nhân lão gia cứ yên tâm, ta bảo đảm hắn dọc theo đường đi này ngủ không bị chút nào gió lạnh."
Dữu Khánh lại chỉ Trùng nhi, "Nghe nói bọn họ ngồi xe ngựa là phải thay phiên ngồi, đa số thời gian đều phải đi bộ, ngươi nhìn hắn tay nhỏ chân nhỏ, chân cẳng khẳng định không bằng người khác, chúng ta không thể không giảng đạo lý có đúng hay không? Quân gia dọc theo đường đi nếu là có thể hỗ trợ chiếu cố một chút, đến kinh thành tất nhiên sẽ không bạc đãi."
Râu rậm đem bạc nhét vào trong quần áo, thấp giọng nói: "Khó có được cử nhân lão gia rõ lí lẽ như ngài vậy, không giống với người khác, cảm thấy mình là chuẩn viên chức, không đem đám quê mùa chúng ta thả trong mắt.
Thư đồng của ngài giao cho ta ngài cứ việc yên tâm, nhưng có một điểm phải nói trước cho tốt, chuyện thay phiên ngồi xe nghỉ chân ta không tiện làm việc thiên tư, rước lấy nhiều người tức giận ta chịu không nổi, nhưng ta có thể chỉ một người đi xe trông hành lý ăn mặc, có thể đưa thư đồng của ngài ngồi xe hành lý, ngài cảm thấy như thế nào?"
"Quân gia là người thực tế." Dữu Khánh vỗ vỗ lưng hắn, thể hiện đã đồng ý rồi, hướng Trùng nhi bĩu môi, "Tiểu tử này đã đi một ngày, cũng mệt mỏi rồi, để hắn nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Dễ nói, sẽ làm ngay!" Râu rậm vỗ ngực mà đi, từ bầu trời rớt khối thịt, không hiểu ra sao kiếm được khoản tiền, rất cao hứng.
Rất nhanh, một gian lều ngủ được an bài tốt rồi, trên mặt đất trải xong rơm rạ, Trùng nhi quỳ trên mặt đất bò tới bò lui mở ra đệm chăn.
Chờ Trùng nhi trải chăn đệm xong, Dữu Khánh lại chỉ chỉ hành lý đặt ở bên cạnh chỗ ngủ, "Nhớ kỹ xem trọng hành lý."
Đây mới là mục đích hắn giúp Trùng nhi sắp xếp chu toàn, sợ hành lý đặt ở bên ngoài bị người thuận thế lấy đi.
"Vâng." Trùng nhi gật mạnh đầu.
"Ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, không cần đứng lên, không cần tiễn, ta đi đây." Dữu Khánh chặn Trùng nhi muốn đứng dậy, quét mắt nhìn những thư đồng khác bên trong lều cũng đang bận rộn trải chăn mền, xoay người rời đi, chắp tay sau lưng đi xa mấy bước liền nhịn không được nói thầm, "Làm như là thư đồng của ta vậy."
Cũng không còn cách nào, hắn biết rõ, Hứa Phí đang là hotboy, bị khắp nơi lôi kéo xã giao, làm sao có thời giờ quan tâm thư đồng của mình hiện tại thế nào.
Về phần tiêu tốn ra ngoài chút tiền kia, đó cũng là phóng khoáng hiếm có, hắn không đau lòng chút nào, dù sao tiêu không phải tiền của mình, hắn cũng không tin trở lại đề cập tới việc này thì Hứa Phí có thể không biết xấu hổ mà để hắn chi loại tiền này? Dùng tiền của người khác thu mua nhân tâm, làm gì không phóng khoáng một chút?
Chiếc lều bị đẩy ra rồi một cái kẽ, Trùng nhi lặng lẽ nhìn theo, đội mắt bị đống lửa ở phụ cận phản chiếu trong suốt, một mực nhìn theo cho đến khi Dữu Khánh đảo qua đảo lại hết nhìn đông tới nhìn tây không còn thấy bóng người, hắn mới trở lại vị trí của mình giữ nguyên y phục nằm xuống.
Hắn đương nhiên biết rõ Hứa công tử nhà mình đang rất bận rộn, quản không nổi hắn, nhưng hắn đồng dạng cũng biết dù cho công tử nhà mình thảnh thơi nhàn rỗi thì cũng sẽ không quan tâm sắp xếp chỗ dừng chân cho hắn như vậy.
Không phải nói công tử nhà mình không tốt, mà là hắn biết rõ công tử nhà mình chỉ sẽ theo đám đông, để thư đồng tự mình tiếp thu thống nhất an bài, sẽ không phá lệ xuất thủ chiếu cố.
Nhất là loại chuyện như từ nơi bàn cơm đóng gói cơm nước đem tới cho hắn vậy là công tử nhà mình tuyệt đối không làm, loại chuyện này có tạo ra tổn hại mặt mũi.
Cơm nước trong gói giấy dầu thật thơm ngon a, hiện tại hắn vẫn giống như có thể ngửi được hương vị kia, lúc cầm ăn thì vẫn còn nóng, bây giờ còn có thể cảm nhận được sự ấm áp kia.
Vừa ngon vừa ấm, hắn ôm lấy khóe miệng nhắm mắt ngủ rồi, cười ngủ rồi, không có cảm giác mệt nhọc sau quãng thời gian lặn lội đường xa như những thư đồng khác...
Sáng sớm ngày hôm sau, Dữu Khánh lại tìm đến Trùng nhi, sau khi xác nhận hành lý không có việc gì, lại lấy ra một gói giấy dầu cho hắn, cũng dặn dò: "Núp đi rồi ăn, để người nhìn thấy thì không tốt, vạn nhất để cho mọi người đều làm như vậy thì không thể chịu được mấy trăm người cùng làm, e là phải lập ra quy củ, đến lúc đó có ăn ngon, ngươi cũng ăn không được rồi."
"Vâng."Trùng nhi ra sức gật đầu, cũng đã nghe hiểu ý của Dữu Khánh, không chỉ một hai lần này, về sau sớm tối đều sẽ đem đồ ăn cho hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...