Bàn Ti Động 38 Hào

Câu đố kia làm khó Phượng Nghi Tử Hằng còn cả mỹ nữ Tam Thất, mặc dù bọn họ đáp không được, ta cũng không thể cứ thể nhốt bọn họ ngoài cửa đi. Nhìn ba người bọn họ khổ tư, minh tưởng… Ta cười đủ trong bụng, cuối cùng vẫn là xuống nước, để cho bọn họ qua cửa.

Bọn họ ai cũng không trả lời được câu đố.

Ta hiểu, bọn họ chưa từng học tiểu học, chưa từng học môn toán.

Lúc sắp đến cửa động, Hôi Đại Mao bỗng nhiên lên tiếng hát sơn ca (1).

Giọng hát của hắn cũng không hay như Tam Thất, bất quá hắn hát rất tập trung, thanh âm to, xao động trong sơn gian.

Đại Mao cũng rất cao hứng, chúng ta cuối cùng đã trở lại.

Bên ngoài cho dù tốt cũng không phải nhà.

Huống chi, bây giờ thế đạo loạn như thế, ngay cả là yêu cũng không an toàn.

Chúng ta đi qua một mặt cỏ bằng phẳng, bởi vì trời mưa mấy ngày liền, mặt cỏ nơi đây vô cùng tươi tốt xanh mượt, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy một gốc cây rất lớn.

“Ừm, để ta đoán thử, chỗ này, chỉ sợ là phải phí rất lớn khí lực mới có thể mở đi?” Tử Hằng ôn hòa nói: “Trước lúc ta rời đi, bố trí tại đây chính là một cánh cửa chỉ có thể mở ra từ bên trong, rõ ràng ngươi thay đổi rồi.”

“Ừ…”

Ta thay đổi cũng không nhỏ đâu.

Ta hướng về phía cái cây kia kêu: “Vừng ơi mở ra.”

Trong vẻ mặt rất 囧 của mấy vị… khách nhân, phía sau cây xuất hiện một cửa đá rất rộng thoáng. Phía trên cửa ba chữ uốn lượn: Bàn Ti động.

“Vậy. Mọi người mời vào đi.” Bàn Ti động của ta tuyệt đối không giống như Bàn Ti động trong bộ phim trước đây xem kia. Âm trầm. Nguyên thủy. Ợ… Ngay cả đồ dùng trong nhà cũng không có mấy thứ. Ta dùng tinh lực thừa thãi của mình thu dọn trang hoàng nơi này. Ờ… Phi thường có thể thấy người, phi thường thích hợp ở lại. Phi thường… Cho dù muốn ở trong này cả đời cũng không có vấn đề gì.

Ta không biết thiết kế đình viện. Thế nhưng không sao. Hôi Đại Mao lừa một đại tài tử tạo thiết lâm viên rất nổi danh đến. Cho hắn ăn chút thuốc mê huyễn. Để hắn làm việc cực nhọc ba tháng trong này. Hắn thiết kế. Hôi Đại Mao dùng pháp thuật bay tới bay lui trợ thủ. Cái tường này. Cần người đến xây phải đến mười ngày nửa tháng. Hôi Đại Mao tự mình một canh giờ làm xong. Cái núi giả này. Một hòn phải nặng mấy tấn. Nếu như dùng người đến đắp. Đừng nói đắp mấy lần xem thử hiệu quả. Một lần đắp xong chỉ sợ cũng rất khó lại di chuyển. Nhưng Hôi Đại Mao đắp chúng nó giống như tiểu hài tử xếp gỗ. Muốn thế nào liền di thế đó.


Còn cả hoa cỏ bên kia. Là ta dùng lục dương đan ngâm nước thúc lớn… Được rồi. Dùng lục dương đan làm phân hóa học là có chút lãng phí. Thế nhưng ai bảo ta bản lĩnh không tới nơi tới chốn. Không có biện pháp mượn ánh mặt trời vào trong động chứ? Thực vật không có ánh mặt trời cũng không lớn. Cho nên đành phải dùng lục dương đan đến giục lớn.

Vòng qua một đạo tường thấp bằng cành trúc. Tử Hằng khen một câu: “Chữ ở chính sảnh này là chính ngươi đề lên sao? Thật ra tiến rất xa.”

Ta cười: “Sao có thể chứ, là tài tử chúng ta lừa đến thay chúng ta quy hoạch sửa chữa đình viện đề. Ừm, tuy rằng người nọ nói chuyện rất chua. Bất quá chữ này thực sự là rất đẹp mắt. Phượng Nghi hừ một tiếng, tràn đầy khinh thường.

Cũng không biết hắn là khinh thường chữ tài tử này viết, hay là khinh thường ta loại tài nghệ kém tự mình không thể chỉ có thể mời người viết thay này. Dù sao hắn từ trước đến giờ cũng chưa từng xem trúng cái gì của ta.

Đại sảnh không bày biện trang trọng đối xứng giống như đại sảnh các nhà khác, bày ở nơi đó chính là sô pha ta làm, không có lò xo bọt biển cũng có thể làm một cái tiểu pháp thuật đến thay thế, sô pha phấn hoàng toái hoa, đệm dựa gối ôm vải bông màu xanh nhạt, còn có đồ chơi mao nhung chất đống một bên, màn cửa thanh nhã. Ngay cả lót chén trên bàn cũng viền đường viền hoa tinh xảo. Trên tường treo cũng không phải là sơn thủy thủy mặc, mà là hai bức họa mây tre, mặc dù hoa văn cũng không tính là đẹp.

“A, sư muội, ngươi thật đúng là rất biết sống a, xem động phủ này sửa chữa… Tuy nói rất cổ quái, nhưng khi nhìn làm cho người ta rất thích.”

Cũng may Bàn Ti động chỗ lớn, khi đó lúc lập kế hoạch cũng để lại khách phòng khách viện. Bèn phân chỗ ở. Cho Phượng Nghi đương nhiên tiểu viện không thể tiểu môn, phân cho hắn khu khách cư lớn nhất. Đề ở cửa viện nơi ấy chính là Tiên Khách Lai (2). Phượng Nghi lại hừ một tiếng “tục khí”, nhưng cũng không nói ý kiến phản đối gì với an bài này.

Viện an bài cho Tử Hằng dựa vào sát vách trái của Phượng Nghi, nói là viện, kỳ thật chính là một cái động lớn bao vô số động nhỏ, bất quá trang hoàng thành bộ dáng của sân và gian phòng, bên này gọi là Trầm Thủy cư, cũng rất thích hợp với Tử Hằng.

Tam Thất tự mình chọn một gian, không phải viện trống bên phải Phượng Nghi kia, mà là bên cạnh phòng ta ở.

Ta nhưng tuyệt đối không cho rằng Tam Thất đây là muốn liên lạc cảm tình với ta — Ta vốn dĩ tưởng rằng nàng nhất định sẽ chọn ở trong Bách Hoa ổ sát vách phải của Phượng Nghi. Hoa nuôi trồng nơi ấy tốn không ít tâm huyết của Hôi Đại Mao.

Gian phòng chính ta ở cũng treo khối thẻ bài. Không thể không treo. Bàn Ti động quá lớn. Lối rẽ quá nhiều, không lấy một dấu hiệu. Nói ra thực sự làm cho người ta rất không rõ.

Hôi Đại Mao cười hì hì gọi mấy con chuột con ra thu xếp thay khách nhân. Ta nặng nề ném mình lên sô pha, cảm thấy xương cốt cũng sắp tan ra rồi.

Đây có lẽ thuần là một loại tác dụng tâm lý.

Vừa đến nhà, cả người liền trầm tĩnh lại.

“Sư phó, buổi tối chiêu đãi khách nhân… Ừm, là ca múa? Hay là làm chút tiết mục gì đó?”

Ta quay đầu nhìn hắn: “Ngươi còn có tiết mục khác?”


“Xem sư phó nói, những tiểu đồ tử đồ tôn của ta kia cũng không phải đều ăn không ngồi rồi không làm việc gì a, thải y ngu thân (3) cũng biết một chút.”

Thành ngữ này của hắn dùng có đúng không? Ta gõ gõ đầu, cũng không có cách nào xác định.

“Được, vậy náo nhiệt chút, đãi khách mà…”

Kết quả buổi tối quả nhiên náo nhiệt!

Một đám chuột khác thường, coi tỳ bà như đạn bông, hơn nữa phần lớn trong đó nhất định là lén uống rượu rồi, múa múa, gõ trống một cái liền múa bay dùi trống, đập bể chén rượu trước mặt Tam Thất. Mà Tam Thất vốn đang ôn nhu, hoàn mỹ mỉm cười với Phượng Nghi, bất thình lình bị bắn cả mặt rượu, biểu tình kia… Còn có một cô nàng chuột béo mập, miệng bôi màu đỏ, son phấn Hôi Đại Mao mua chồng chất trong động tám phần bị nàng ta bôi trên mặt trên miệng mình rồi. Hơn nữa còn không ngừng sáp miệng mình về phía trước mặt Phượng Nghi… Ợ… Ta muốn tìm Hôi Đại Mao kẻ đầu têu, kết quả vừa quay đầu lại phát hiện, Hôi Đại Mao sớm say khướt rồi, trượt chân dưới đáy bàn đã… Tử Hằng trái lại tươi cười ôn hòa: “Cũng thật sự là náo nhiệt ha.”

“Đúng vậy, rất náo nhiệt…” Ta thấy giọng mỉa mai của Phượng Nghi, cứng ngắc của Tam Thất, tỉnh bơ của Tử Hằng, thật sự cảm thấy tiếng cười của mình rất nhạt nhẽo, rất mất tự nhiên.

Vỗ vỗ tay, mấy sợi tơ bốn phía quăng qua đây. Quấn mấy con chuột lớn này, nháy mắt lôi bọn nó khỏi phòng yến hội.

“Ừm, tiếp theo chúng ta nghe khúc, nghe khúc…”

Ta cũng nuôi mấy con nhện, đạo hạnh của chúng nó rất thấp, bất quá chơi đàn dây và đánh đàn ngược lại rất giỏi. Một khúc nhạc thanh bình lại đàn như mưa to gió lớn thập diện mai phục, ta bản năng che lỗ tai lại, bằng không ta cảm thấy ta sẽ bị ầm ĩ điếc — mà chết, mấy tiểu nha đầu tám chân này dám chắc cũng uống quá nhiều rồi!

Lại quay đầu nhìn vẻ mặt khách nhân, ta xấu hổ buông tay, giơ lên chén rượu: “Ừm, mọi người, ăn được uống được…”

Dù sao, không biết mọi người ăn có được không, uống có được không… Dù gì tiệc rượu này, ờ, rất… rất là khác thường… Ta cảm thấy ta cũng bị kích thích nói năng lộn xộn.

Rõ ràng. Ta cũng bắt đầu mãnh liệt uống rượu, sau đó nặng nề nằm úp sấp trên bàn.

Giả say! Say một cái giải ngàn sầu mà.

Ngàn sầu có lẽ không giải được, bất quá có thể tạm thời tránh khỏi yến hội đặc biệt hoan nghênh này… Hôi Đại Mao không biết tỉnh lại thế nào, lắc lắc lư lư nâng ta dậy: “Sư phó, người say rồi, ợ!” Hắn ợ rượu vang dội: “Ta đưa người về nghỉ ngơi… Ợ!”

Tiểu tử này cũng là giả say!


Ta tức nghiến răng. Ta nói hắn hôm nay sao say nhanh như thế chứ, thì ra là phát hiện tình cảnh mình an bài xảy ra sự cố, giả say trước ta một bước!

Được rồi, lúc này cũng không phải lúc vạch trần hắn.

Chúng ta cứ như thế lắc lắc lư lư rời khỏi phòng yến hội. Ném một đám chuột nhện uống say cùng ba khách nhân ở đó… Ta trở về phòng mình, Hôi Đại Mao sau khi ném ta xuống lủi rất nhanh, khẳng định là sợ ta đánh hắn.

Kỳ thật ta… cũng sẽ không đánh hắn.

Ta biết, chúng ta đi ra ngoài ngần này ngày, bọn tiểu tử trong động dám chắc đều rất lo lắng, nói là hoan nghênh khách nhân, kỳ thật cũng là đón gió cho chúng ta.

Cao hứng liền cao hứng một chút đi, mặc dù thật sự là hơi quá đà.

Sẽ làm cho ba vị khách nhân cho là Bàn Ti động này của ta… Khụ, là nơi nào đây?

Ta không có quay về giường. Ta uống không nhiều lắm.

Băng qua sân đi về phía sau.

Đường quanh co, tinh thạch khảm trên vách động phát ra quang mang lờ mờ nhàn nhạt.

Phía trước có thể nghe được tiếng nước.

Càng ngày càng rõ ràng. Ta vòng qua chỗ ngoặt cuối cùng, trước mặt xuất hiện một mảnh thủy quang trong sáng.

Một tia sáng yếu ớt từ trên đỉnh thạch động cao cao xuyên xuống, phía dưới là cái đầm nước nho nhỏ, bên cạnh đầm nước trồng một mảnh hoa đào. Mưa bụi từ phía trên rơi xuống, không tiếng động, rơi vào trong đầm, rơi trên hoa đào yên tĩnh kia, rơi trên người ta.

Lúc ban đêm ngủ không được, ta đôi khi lại muốn tới nơi này ngồi một lát.

Nơi đây rất yên tĩnh. Chân chính ngăn cách.

Bên đầm nước này ngoại trừ ta không ai sẽ đến.

Người Vũ Lăng vào lầm chốn đào nguyên, về sau quay lại tìm. Nhưng tìm không thấy. (4)

Chốn đào nguyên, rốt cuộc có phải là một giấc mộng của người kia? Hay, chỉ là tưởng tượng của hắn?

Bất quá, vô luận là cái gì, chốn đào nguyên cũng không tồn tại trong hiện thực, muốn tận lực đi tìm, cũng tìm không thấy.


Ta tựa dưới cây đào ngẩn người, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân vang khe khẽ.

Ta từ từ quay đầu, nhìn thấy Phượng Nghi.

Hắn đứng tại chỗ cách ta không xa, một thân áo choàng tím đậm dưới ánh sáng ở chỗ này xem ra thành u lam quỷ dị.

“A?” Ta có chút kỳ quái, dùng sức chớp mắt mấy cái, lại quay đầu, xác định không phải mình đang nằm mơ, người trước mắt này cũng không phải ảo giác trong mộng.

Ta vịn cây đào đứng lên, rất gượng gạo hỏi: “Phượng tiền bối… Ngươi, sao lại tới nơi này?”

Đến đầm nước này chỉ có thông qua viện của ta, chỉ có con đường này. Hắn nhìn nhìn bốn phía: “Nơi này… lại có chút giống như tình cảnh dưới chân núi Đào Hoa quan trước kia.”

Vậy sao? Ta lại chưa từng để ý, có lẽ giống đi.

Hắn bỗng nhiên đưa cho ta một thứ gì đó: “Cái này, ngươi có biết là cái gì?”

Ta cúi đầu nhìn nhìn, là một cái vỏ màu đen, hình tròn.

Cái này… là cái gì ta cũng không biết: “Đây là từ đâu ra?”

“Thứ trong động phủ của ngươi, ngươi không biết là cái gì?”

“Không…”

Ta thật sự chưa từng thấy vật này trong Bàn Ti động.

Chú thích

(1) sơn ca: ca hát dân gian, lưu hành ở khu vực miền núi phía nam, Trung Quốc ↑

(2) thải y ngu thân: mặc đẹp đùa giỡn cho cha mẹ vui; xuất phát từ chuyện lão Lai Tử trong Nhị thập tứ hiếu (tham khảo) ↑

(3) Tiên Khách Lai có nghĩa là khách tiên tới ↑

(4) truyện “Suối hoa đào” (tham khảo) ↑


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui