Thanh âm nặng nề liên tiếp không ngừng, tựa như sét đánh.
Ta mơ hồ nghĩ, sét đánh, ta phải nhân cơ hội tu luyện nhiều phút nào hay phút ấy. Cả mùa đông đều đần độn, được rồi, dù sao mùa đông cũng không có sét.
Thế nhưng trong lòng nghĩ thế nào, người lại không nhúc nhích được.
Mọi thứ đều đang lắc lư, đang rung chuyển, nóc nhà cũng đang rung, không trung tràn ngập mùi gay mũi, mùi cháy khét, không biết cái gì đang cháy. Còn có mùi máu tươi, rất nặng, một hai giọt máu sẽ không như vậy, nhất định là rất nhiều máu, mới có thể sặc như thế…
Đây là nơi nào? Đã xảy ra chuyện gì?
Phượng Nghi ở đâu? Đại Mao đâu? Mọi người đi đâu rồi?
Ta muốn vận công, nhưng phát giác trong kinh mạch trống rỗng.
Loại cảm giác này, đã rất lâu chưa có.
Kiếp trước khi làm người thường, là như vậy. Thân thể đần độn mà yếu ớt, cũng không có sức mạnh gì.
Còn nữa, lúc vừa mới biến thành nhện, cũng là như vậy.
Thế nhưng, ta đã là nhện tinh. Pháp lực của ta đâu? Pháp lực của ta đều đi đâu rồi? Trong thân thể trống rỗng, không cảm giác được cái gì.
Ta thật vất vả bò dậy, tia sáng rất tối, mơ hồ có thể nhìn ra đang trong Bàn Ti động, thế nhưng đường đá đổ sụp hơn phân nửa, chặn lối đi lại. Ta mờ mịt nhìn quanh, không biết lối ra ở đâu.
Đại Mao đột nhiên không biết từ đâu chui ra, kéo ta một cái: “Sư phó, đi mau!”
“Đi đâu? Đã xảy ra chuyện gì!”
Cảm giác của ta trì độn, nhưng vẫn còn có thể cảm thấy trong thân thể Hôi Đại Mao cũng không có pháp lực.
Chúng ta bây giờ đều không hơn gì người bình thường.
Trên đầu hắn băng qua loa mảnh vải, trên người đều là máu đen, một cánh tay đã không thể nâng lên.
“Phượng Nghi đâu? Phượng Nghi ở đâu?”
Ta bị Đại Mao kéo, bước thấp bước cao đi về phía trước.
Trong thanh âm của Đại Mao mang theo nghẹn ngào: “Sư công niết bàn, nghiệp hỏa phượng hoàng thiêu đốt trong vòng năm trăm dặm, tất cả mọi người sẽ mất đi pháp lực. Lửa này cản trở người của ma cung, thế nhưng lửa sắp tắt, chúng ta phải thừa dịp này chạy trốn!”
Niết bàn? Trốn? Ma cung?
Trong đầu ta lọc ra mấy từ then chốt như thế, xa xa không biết là ai phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, còn có tiếng cầu cứu yếu ớt. Ta muốn đi qua, Đại Mao ra sức kéo ta, vẫn đi theo một phương hướng.
“Đừng đi sư phó! Ta đã đáp ứng sư công, nhất định phải bảo hộ người chạy trốn! Sư phó, ngươi nhất định phải bình an rời khỏi nơi này!”
Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ta mờ mịt, sợ hãi, có thể cảm giác được nguy cơ rất lớn đến gần.
Trốn!
Đúng vậy, phải chạy trốn!
Ta không thể chết ở chỗ này, ta nhất định phải chạy trốn, ta phải sống, ta phải bảo vệ…
Mệt mỏi và đau đớn của cơ thể dường như đã tê dại, chúng ta dùng cả tay lẫn chân bò qua những lối đi bị chôn vùi ấy, Đại Mao còn gọi mấy con chuột tới cùng nhau mở đường, đào đá vụn ra, cuối cùng thấy một tia sáng.
Ta bản năng nheo mắt lại, bầu trời phía tây đỏ chói mắt, cái loại màu đỏ tươi ấy, giống như máu chảy xuống.
Lửa rất lớn.
Già Hội sơn không còn kiểu cũ nữa, đỉnh Đông Dương toàn bộ bị san bằng, Bàn Ti động phía sau ta cũng thành đống đổ nát. Hôi Đại Mao đã đi lại tập tễnh gắng gượng đỡ ta muốn lại đi về phía trước.
Bầu trời ấy, màu đỏ ấy…
Lửa, lửa thiêu cháy…
Phượng Nghi!
Ta cảm thấy ngực đau nhức, trước mắt từng đợt biến thành màu đen.
Đó là ngọn lửa niết bàn của Phượng Nghi.
Vì sao? Đây là vì sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Phượng Nghi —
Ta đột nhiên trở mình ngồi dậy, hồng hộc thở hổn hển.
Bốn phía một mảnh yên ắng tĩnh mịch, Phượng Nghi đã bị ta đánh thức.
“Sao vậy?”
“A…” Là mộng?
Thế nhưng, trải qua chân thực như vậy, đáng sợ như vậy, trên người ta tất cả đều là mồ hôi lạnh, tay chân không còn chút sức lực nào.
“Gặp ác mộng?”
“Ừ.” Ta hoảng hồn chưa yên, ngón tay run rẩy, muốn nắm thành quyền, ngón tay cũng không nghe sai khiến.
Phượng Nghi rót nước trà cho ta, mùi hương thoang thoảng bao phủ trong phòng.
Rõ ràng đã tỉnh, thế nhưng cái loại cảm giác khủng bố khắc sâu tận xương ban nãy ấy còn chưa gạt đi được.
Phượng Nghi thắp sáng đèn, bưng đến bên giường.
“Khá hơn chút nào không? Mơ thấy cái gì?” Hắn dịu dàng khẽ hôn một cái bên môi ta: “Chẳng lẽ mơ thấy có con mèo lớn đuổi theo muốn ăn nàng?”
Hắn nói đùa rất không thích hợp, ta giận trừng hắn một cái, nhét mạnh chén nước vào trong tay hắn.
“Đừng sợ, tiểu Tam Bát đừng sợ…” Hắn kiên nhẫn, dùng giọng điệu tựa như dỗ con nít dỗ dành ta.
Ta giận đá hắn một cước. Nhưng khí lực thật ra đã trở lại.
“Ta mơ thấy ta không còn pháp lực.” Ta hít sâu một hơi, lại đoạt lại chén trà trong tay hắn uống một hớp lớn: “Còn có, ma cung đến tấn công chúng ta, trời sập đất vùi, chết rất nhiều người… Còn nữa, chàng niết bàn…”
Thần sắc của hắn không còn thoải mái như vừa rồi nữa, giữa lông mày bị nhiễm vẻ ngưng trọng: “Còn nữa không?”
“Rất loạn, Đại Mao muốn chạy trốn cùng ta… Trời đỏ tựa nhuộm máu…” Hình ảnh hỗn loạn trong mộng nghĩ không ra manh mối, ta lắc đầu không nghĩ nữa: “Không nói cái này, đúng rồi, chàng từ trước đến giờ chưa từng nói với ta đâu, niết bàn là thế nào vậy?”
Lại nói, nhận thức của ta đối với niết bàn, giới hạn tại một chút nhìn thấy trong sách, phượng hoàng năm trăm niên niết bàn một lần, dục hỏa trùng sinh, sau đó còn phải lại dùng thời gian bất đồng bảy đến ba mươi ngày khôi phục pháp lực và ký ức… Chỉ ít như vậy.
Trong mộng Hôi Đại Mao nói, khi phượng hoàng niết bàn phạm vi năm trăm dặm, tất cả mọi người sẽ mất đi pháp lực, việc này, ta đảm bảo mình chưa từng thấy trên bất kỳ sách gì, cũng chưa có ai từng nói với ta.
Trong mộng Đại Mao nói như vậy… Ưm, chẳng lẽ là chính ta tưởng tượng ra?
Ta bổ sung một câu: “Khi niết bàn trong vòng năm trăm dặm, có phải tất cả mọi người sẽ mất đi pháp lực hay không?”
Chuyện trong mộng không thể coi như thật, ta cũng chỉ thuận miệng hỏi thế, nhưng Phượng Nghi nhìn ta một cái, nói: “Đúng vậy. Ta hình như chưa từng nói với nàng, nàng làm sao biết được? Tử Hằng nói cho nàng à?”
“Không, chưa có ai từng nói với ta.” Ta lắc đầu, thực sự đoán mò mà trúng sao? Chuyện trong mộng, lời người trong mộng nói, sao lại trùng hợp thế chứ?
Đây tuyệt đối không phải một chuyện thú vị.
Phượng Nghi ngồi thẳng hơn: “Nàng nói tiếp đi, còn mơ thấy cái gì?”
Giấc mộng này, rất quan trọng sao?
Ta nghiêm túc nhớ lại, nhưng thật sự không thể nhớ ra nhiều chi tiết hơn.
Thế nhưng, trong lòng ta đang nghi hoặc một chuyện.
Vì sao, khi Phượng Nghi rõ ràng đang niết bàn, ta lại chạy trốn chứ… Phượng hoàng sau khi niết bàn không có năng lực tự bảo vệ mình, người của ma cung nhất định sẽ không bỏ qua hắn.
Vì sao ta không ở lại đồng sinh cộng tử với hắn?
Ta không cho là, những lời vợ chồng vốn là chim cùng rừng, khi đại nạn tới ai nấy tự bay có thể áp vào chúng ta.
Khi tai ương ngập đầu thực sự đến…
Ta nắm tay Phượng Nghi.
Chưa từng có một khắc nào hiểu rõ trái tim mình như bây giờ.
Ta sẽ không một mực tự mình chạy trốn giống như trong mộng.
Ta sẽ ở bên hắn, cho dù lửa niết bàn thiêu ta thành tro bụi.
Trong mộng ta lại có thể chạy trốn?
Bỏ Phượng Nghi lại, mặc hắn cản trở kẻ địch cho ta, một mình, chạy trốn!
Phượng Nghi dường như không chú ý tới điểm mấu chốt này, nhưng ta lại không thể để chính mình coi chuyện này chỉ là suy tưởng trong mộng.
Ta nhìn lén Phượng Nghi một cái, hắn đương suy tư, ta cảm thấy trên mặt nóng bừng, áy náy thêm nghi hoặc… Đều nói cảnh trong mơ là hình chiếu của tâm tình hiện thực, thì ra ta trong mộng lại nhát gan ích kỷ như vậy sao? Phượng Nghi hắn liệu… có suy nghĩ gì về chuyện này hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...