Tóm lại, phun trà có, rơi chén có, giẫm y phục té nhào có…
Nếu như thờêni đại này có kính mắt, như vậy bây giờ khẳng định là đã ngã vỡ miểng thủy tinh đầy đất rồi. Cho dù thời đại này chưa có kính mắt, cằm những người đó thoạt nhìn cũng đều sắp rớt lên bàn chân. Còn có người nâng tay liền cho mình một bạt tai, lại có một người hung hăng nhéo thắt lưng người bên cạnh, mà người bị nhéo kia chỉ lo ngẩn ra cũng không phản ứng chút nào!
Nét mặt mọi người bây giờ cũng có thể dùng một câu thơ để khái quát, “Tương phùng còn sợ là trong mộng”!
Đúng vậy, chuyện này quá huyền dị, quá đáng sợ, quá… quá gì gì đó!
Ta không biết chấn động này của bọn họ rốt cuộc là bởi vì trâm phượng vô cùng xấu xí cắm trên đầu ta hay là bởi vì Phượng Nghi kéo tay ta. Tiếp đón chúng ta chính là tiểu yêu hoa nhài xem như hai bên đều đã quen thuộc, nàng cả kinh ngón tay run lẩy bẩy như điên như ma. Ta chỉ sợ tiểu cô nương này cũng sắp tẩu hỏa nhập ma!
Cũng may nàng khôi phục còn nhanh hơn người khác một chút, chỉ là thanh âm nói chuyện vẫn tiết lộ tâm tính chân thực của nàng.
Thanh âm của nàng phát ra lung lay, run rẩy nói: “Phượng… đại… nhân… Vị trí của ngài vẫn… ở… chỗ… cũ…”
Phượng Nghi gật đầu, thản nhiên nói: “Tử Hằng thì sao?”
Ánh mắt tiểu yêu hoa nhài mơ hồ thanh âm ngơ ngẩn: “Ở bên cạnh ngài…”
“Ừ, cũng an trí chỗ ngồi của Đào cô nương bên cạnh ta.”
“Dạ… vâng…”
Đài bằng rộng rãi này bốn phía có non có nước có hoa có cây. Bàn có cái chạm đá có cái khắc gỗ. Mỗi hình dạng không giống nhau. Bất quá mơ hồ làm thành một vòng tròn. Trung gian đài bằng có một cái ao rất lớn. Tiếp đó chính giữa cái ao còn có một đài bằng cao hơn một chút. Phía trên đều có xếp chỗ ngồi. Chỗ ngồi của Phượng Nghi và Tử Hằng đều trên đó.
Ợ, xem ra, chủ nhân Mai sơn vẫn tính phân biệt chỗ ngồi bình thường và chỗ ngồi cho khách quý ha.
Ta nhìn tiểu yêu hoa nhài tựa như mộng du đi phân phó nha hoàn thằng nhóc điều chỉnh chỗ ngồi. Chỗ ngồi của ta, vốn hẳn là ở chỗ ngồi bình thường bên kia. Bất quá bây giờ Phượng Nghi ra lệnh một tiếng. Điều ta đến chỗ ngồi khách quý trên đài bằng chính giữa. Đây rõ ràng là dính hào quang của hắn.
Phượng Nghi nói chuyện với người ta., khẽ buông tay. Ta vội vàng bứt ra lui về phía sau nửa bước. Càng muốn nhanh chóng rút cái trâm trên đầu xuống. Thế nhưng Phượng Nghi tựa như nghe thấy tiếng lòng của ta, cảnh cáo nhìn lướt qua, ta lại vội vàng buông cái tay đang giơ lên xuống.
Bất quá ta bây giờ giả ngơ cũng đã chậm đi? Nơi này… Trên cơ bản người đã tới đều đã thấy được. Nên nhìn thấy đã nhìn thấy. Không nên nhìn thấy cũng đã nhìn thấy.
Thanh danh của ta ơi… Mặc dù ta trước kia không có thanh danh gì. Thế nhưng bây giờ đột nhiên lòi ra cái danh này. Thực sự không phải ta muốn.
Tử Hằng đứng bên cạnh ta, khẽ nói: “Ngồi xuống trước đã, đừng lo lắng.”
Ngữ khí của hắn nhu hòa làm cho người ta muốn giận cũng giận không nổi. Ta rầu rĩ ngồi xuống chỗ ngồi bên cạnh Phượng Nghi, trước tiên uống một ngụm cạn trà trên bàn, sau đó cầm mứt hoa quả chuyên tâm cúi đầu ăn.
Ta cảm thấy người toàn trường, đều đang nhìn chòng chọc vào bàn chúng ta đây, lại nói cụ thể hơn một chút. Chính là nhìn chòng chọc vào ta. Ta đứng bên cạnh Phượng Nghi thấy thế nào cũng không hài hòa, cho dù có trang điểm, tu luyện, ta cũng không có khí thế phong phạm của hắn, chứ đừng nói chi là vóc người tướng mạo tốt trời sinh…
Những người đó, không nói chuyện, trong bụng không chừng đang nói thầm cái gì.
Nhỏ giọng nói. Khẳng định không phải đang nói lời gì hay rồi?
Ta cũng đã ăn hết nửa khay mứt hoa quả trước mặt mình. Phượng Nghi an vị trên ghế ngồi bên tay trái ta, hắn khoát tay. Ta căng thẳng thiếu chút nữa nghẹn.
Kết quả hắn chẳng qua là di khay mứt hoa quả về gần phía ta một chút: “Thích ăn sao? Khay này cũng cho ngươi ăn.”
Ta cũng không phải đứa chỉ biết ăn…
Mứt hoa quả trong miệng căn bản ăn không ra vị ngọt, ngược lại cảm thấy rất chua chát khó có thể nuốt xuống.
Tử Hằng ngồi bên tay trái. Thế nhưng ta muốn hỏi hắn thêm cái gì cũng không tiện, ở giữa cách Phượng Nghi, đây thực sự là khoảng cách hào trời khó mà vượt qua.
Những ánh mắt chòng chọc kia, có quang minh chính đại, có che che giấu giấu, có như có như không. Ta rúc trong ghế tựa, hi vọng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình đến nhỏ nhất. Nếu như có thể, ta càng muốn giấu đầu mình đi, bởi ta có thể cảm giác được đại đa số mọi người đầu tiên là nhìn chăm chú vào giữa tóc mai trên đỉnh đầu ta, sau đó lại chuyển qua mặt ta, mới mở rộng quan sát toàn thân.
Cái trâm này nhất định có trò trống gì đó, hơn nữa, là mọi người đều biết, ý nghĩa trọng đại!
Nhưng cố tình ta đây đương sự lại không biết!
Bây giờ cũng không có cách nào hỏi Tử Hằng, càng không có cách nào tìm người khác hỏi thăm.
Ưm…
Tựa hồ có một ánh mắt, nhìn ta, bất đồng với ánh nhìn chòng chọc của người khác.
Hung tợn, không có ý tốt…
Ta dùng dư quang khóe mắt đảo qua.
A, Hứa Minh Loan sặc sỡ năm màu.
Xiêm áo gấm rực rỡ của nàng làm cho ta nhớ tới Tam Thất, thế nhưng cái loại ánh mắt này của nàng, khiến ta thiếu chút nữa toàn thân đều nổi da gà.
Ác ý trắng trợn không che giấu chút nào như thế, ta hoài nghi, nếu như đổi trường hợp khác, nàng nói không chừng sẽ lập tức nhào lên xé nát nuốt ăn ta.
Nàng cũng là một con chim ấy nhỉ… Chim loan ngũ sắc trong tộc chim hẳn là cũng xem như loài chim xinh đẹp có bản lĩnh có địa vị.
Thế nhưng nàng…
Ta chép chép miệng, loại uy hiếp này của nàng ta còn chưa đủ lực.
Ta ở tại Đào Hoa quan bao nhiêu năm, mặc dù luôn không hợp với Phượng Nghi, hơn nữa đến bây giờ vẫn còn rất sợ hắn. Thế nhưng cũng nhờ hắn ban tặng, năng lực kháng cự của ta cũng cực kỳ tăng cường nhá, chim bình thường ta căn bản không có cảm giác, cho dù là ưng, điêu, vịt, đại bàng những chim dữ ấy ta cũng không sợ, nàng tuy rằng là chim loan, thế nhưng khí thế ấy xem là gì chứ… Trừng nữa đi, trừng nữa ta cũng không sợ.
Ánh mắt tương tự như nàng cũng không phải là chỉ có một hai người, xem ra Phượng Nghi quả nhiên là miếng thịt phượng hoàng thơm ngào ngạt người người thèm nhỏ dãi. Ta bị đám sinh vật giống cái này dùng ánh mắt “nhiệt tình” như vậy chiêu đãi, còn không phải đều là hắn làm hại. Con chim bảnh chọe này! Ai bảo hắn trông không an toàn như thế? Hơn nữa hành động lại dựng lên cho ta bao nhiêu kẻ địch muôn hình muôn vẻ lai lịch không rõ.
Đã sắp giữa trưa, bất quá thời tiết hôm nay cũng không đẹp lắm, trên đỉnh đầu từng đám mây trôi, che ánh mặt trời. Không biết liệu có mưa hay không…
Chủ nhân Mai sơn vẫn chưa lộ diện, ta bây giờ rất hiếu kỳ với vị chủ nhân này.
Người khác có người gọi hắn Mai cư sĩ, có người gọi hắn Mai tiên nhân, còn có người thân mật hơn, xưng là Mai hữu.
Nhưng đến bây giờ ta còn chưa biết hắn là nam hay nữ là béo hay gầy…
“Mai cư sĩ, là nam à…?” Ta nhỏ giọng hỏi Phượng Nghi.
“Không sai.” Hắn khẽ gật đầu, trả lời câu hỏi của ta.
“Vậy, hắn trông như thế nào?”
Lần này Phượng Nghi không phối hợp nữa: “Để ngươi xem sẽ biết.”
Ôi, úp úp mở mở cái gì chứ.
Ta lại lui về dưới bàn, Phượng Nghi liếc mắt nhìn ta, có phần giễu cợt mỉm cười: “Ngươi lui thẳng xuống dưới bàn mà nằm úp sấp luôn đi.”
“Há, ha ha…” Ta rất muốn trừng hắn. Ta không được tự nhiên như thế là ai làm hại?
Thế nhưng… ta có thể làm chỉ là phát huy tu dưỡng tốt của mình, coi lời hán nói là câu tâng bốc.
Ôi, phiền toái của ta rất lớn.
“Phượng Nghi…” Thanh âm của ta đè đến nhỏ nhất, tựa như muỗi kêu: “Trâm ngươi mang cho ta đây là trâm gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...