Cùng ngày, 21 giờ 7 phút. Nhà hàng Lục Dương Xuân. Tiếng nhạc violin du dương toát ra từ mười ngón tay trắng ngần của cô gái, sau khi phản xạ tràn ngập giữa mặt nước, thì lại ngấm đến từng ngóc nghách trong nhà hàng. Đó giống như một bàn tay lớn vô hình nhưng lại vô cùng dịu dàng ấm áp, khẽ vuốt ve trái tim của những thực khách, khiến cho họ cùng lúc được tận hưởng món ăn ngon lại có thể hưởng thụ được niềm khoái cảm thoải mái dễ chịu lan khắp cơ thể. Đã kết thúc một bản nhạc, âm điệu ngân vang, người nhân viên phục vụ ăn mặc gọn gàng lanh lợi bước nhanh đến sân khấu biểu diễn, đưa một bó hoa lớn đặt vào tay cô gái. “Người khách tặng cho cô, không để lại lời nhắn, cũng không để lại tên.”
Sau khi nhân viên phục vụ khẽ nói, định quay người bước xuống. Nhưng cô gái đã gọi cậu lại. “Đợi đã.”
Giọng cô gái cũng êm tai giống như tiếng đàn violin vậy. Nhân viên phục vụ dừng bước nhìn cô gái. Cô gái đã đặt chiếc đàn violin xuống, cô nâng bó hoa đó trước ngực, hàng lông mày thanh tú khẽ chau lại, hình như đang suy nghĩ điều gì. Hương hoa thơm ngát, cô gái mặc dù không nhìn thấy, nhưng có thể ngửi ra được đó là mùi hoa ly. Bàn tay phải của cô khẽ vuốt ve bông hoa, sau đó rút ra một cành đơn đưa cho nhân viên phục vụ. “Xin hãy tặng bông hoa này cho vị khách hào phóng đó.”
Cô gái dịu dàng nói. Nhân viên phục vụ gật đầu, đáp lời: “Hiểu rồi!”
Sau đó cậu bước xuống khỏi sân khấu biểu diễn, đi về phía góc nhà hàng. Ở đó u tịnh, là nơi khuất nhất trong cả nhà hàng. Chủ nhà hàng còn thiết kế mấy chiếc bàn nhỏ đặc biệt, để tạo bầu không khí yên tĩnh trang nhã cho những đôi tình nhân. Người khách tặng hoa cho cô gái lúc này đây đang ngồi một mình tại một trong số những chiếc bàn tình nhân đó. 116 Đó là một người nam giới trẻ, anh ta nhìn cậu nhân viên phục vụ bước từng bước lại gần, trên mặt hiện lên vẻ băn khoăn. “Thưa anh, cành hoa ly này là cô gái biểu diễn violin tặng lại cho anh. Mong anh nhận giúp, cảm ơn anh!”
Nhân viên phục vụ cung kính nâng cành hoa lên, lời nói cũng vô cùng lịch sự lễ phép. Người thanh niên “à”
một tiếng, anh ta cầm lấy cành hoa đó, sau đó khẽ gật đầu với cậu nhân viên phục vụ. Cậu ta đã hoàn thành nhiệm vụ, cúi chào rồi bước đi. Người thanh niên trầm ngâm giây lát, hình như đang tỉ mỉ thưởng thức hương thơm dìu dịu toát ra từ bông hoa ly. Và lúc này, trên sân khấu, cô gái đã bắt đầu biểu diễn bản nhạc tiếp theo. Khi âm thanh vang lên, người thanh niên ngẩng đầu nhìn cô gái đó, trên mặt anh ta mặc dù không nhận ra cảm xúc gì, nhưng nơi khóe mắt lại lộ ra ý cười rất khó phát hiện. Cô gái chỉ chìm đắm vào bản nhạc của mình, khi âm thanh vây quanh cô, cô liền cắt đứt hết thảy mối liên hệ với thế giới bên ngoài, toàn bộ tình cảm của cô đều chấn động và hòa lẫn cùng với tiếng nhạc du dương ngân vang... Cô vẫn mặc trang phục biểu diễn áo trắng và váy xanh, xinh đẹp như bông hoa sen trang nhã. Nhưng một tiếng đồng hồ sau, khi cô gái xuất hiện ở cửa nhà hàng, trang phục và khí chất của cô khác nhiều so với lúc biểu diễn. Chiếc váy xanh đã bị thay, biến thành một chiếc quần dài màu đen; chiếc áo trắng mặc trên người cũng chuyển từ dáng nữ bó sát thành chiếc áo khoác to rộng giản đơn. Ngoài ra, trên cánh tay trái của cô còn đeo một miếng băng đen, bị màu trắng tạo nét tương phản đến nhức mắt. Đó chỉ là một tấm vải tang, đeo nó có nghĩa là cách đây không lâu cô gái vừa mới mất đi một người thân. Nét mặt cô gái cũng đã chứng thực điều này - giữa hai hàng lông mày nhíu chặt thể hiện nét đau buồn. Lúc này trời đã về khuya. Trước nhà hàng Lục Dương Xuân mặc dù đèn điện rực rỡ, nhưng đã vắng khách. Cơn gió thu khẽ thổi tới, mang theo hơi lạnh, cô gái không kìm được, cơ thể mong manh khẽ co lại. Một người đàn ông hơn 30 tuổi đứng bên cạnh cô gái, anh ta thể hiện ra nỗi do dự đi hay ở lại, sau khi lưỡng lự, cuối cùng anh lên tiếng hỏi: “Em... em thực sự không cần tôi đưa em về sao?”
117 “Thực sự không cần.”
Giọng cô gái dịu dàng nhưng thái độ thì kiên quyết, “Hôm nay sẽ có người đến đón em, cảm ơn anh!”
Người đàn ông lắc đầu, không nghĩ được ra là ai sẽ đến đón cô gái. Bố cô vừa mới mất, mà cô thì hình như không có người thân và bạn bè nào khác để có thể dựa nhờ cậy. Người đàn ông là đầu bếp của nhà hàng. Vì anh ta thường xuyên đi làm và tan làm cùng cô gái, cho nên mấy hôm nay anh ta tạm thời đảm nhận trách nhiệm đưa đón cô. Nhưng hôm nay cô gái lại đột nhiên đề nghị không cần anh ta đưa cô về, anh ta không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ, đồng thời cũng hơi lo lắng. “Anh không cần lo cho em đâu.”
Cô gái như thể cảm nhận được suy nghĩ của đối phương, lại nói, “Cho dù người đón em không tới, em cũng sẽ không đi lạc được đâu, có Ngưu Ngưu đi cùng em mà.”
Ánh mắt người đàn ông cúi xuống, nhìn vào chú chó Labrador Retriever ở bên chân cô gái. Đây chính là “Ngưu Ngưu”
mà cô gái nhắc tới, là chú chó dẫn đường cho người mù mà bố cô đã tặng cho cô lúc ông còn sống. Ngưu Ngưu được huấn luyện bài bản, vừa thông minh vừa trung thành, đúng là một kẻ dẫn đường đáng tin cậy. “Cũng được!”
Người đàn ông không kiên trì thêm, sau khi anh ta tạm biệt cô gái, một mình bước về bãi đỗ xe của nhà hàng. Khi lái xe qua cửa, anh ta không kìm được lại nhìn về phía cô gái đang đứng. Cô gái vẫn đứng đơn độc một mình, cái người đón cô ấy vẫn chưa đến. Người đàn ông khẽ lắc đầu. Anh ta đã phát hiện ra, qua mấy ngày tiếp xúc, mình hình như đã có tình cảm khác ngoài sự thương xót đối với cô gái. Nhưng anh cũng không muốn vun đắp thứ tình cảm này. Nhìn vào đôi mắt trống rỗng vô thần của cô gái, người đàn ông than thầm một tiếng “đáng tiếc quá...”
Sau đó anh ta dận chân ga, chiếc xe hơi nhanh chóng lao về phía con đường lớn bên ngoài. Cô gái nghe ra người đàn ông đã rời khỏi đó. Cô khẽ nhấc chiếc dây xích trong tay mình, Ngưu Ngưu lập tức hiểu được ý của chủ nhân, dẫn đường cho cô gái bước từng bước về phía trước. Khi gặp bậc cầu thang, Ngưu Ngưu bèn đứng chắn ngang trước chân cô gái, phát ra cảnh báo đặc biệt. Đợi chủ nhân thận trọng bước từng bậc, nó mới lại tiếp tục bước nhẹ nhàng về phía trước. Một người một chó cứ thế cùng bước ra khỏi sân của nhà hàng, lúc này xe cộ và khách bộ hành qua lại trên đường cũng rất vắng vẻ, bóng người cô gái bị ánh đèn đường vàng vọt kéo thật dài, trông cô độc và bất lực. 118 Vành tai cô gái chợt lay động, cô nghe thấy tiếng bánh xe ma sát với mặt đường truyền tới từ phía sau. Cô dự cảm thấy điều gì đó, bèn đứng lại chờ đợi. Tiếp đến liền nghe thấy một tiếng phanh xe khe khẽ, một chiếc xe hơi màu đen đỗ ngay bên cạnh cô gái. Trong xe, người thanh niên kéo cửa sổ xe xuống hỏi: “Có cần giúp đỡ gì không? Tôi có thể đưa cô về.”
Cô gái không trả lời ngay, cô nghiêng người về hướng người thanh niên phát ra tiếng nói, đồng thời dùng mũi hít một hơi thật sâu. Người thanh niên thoáng ngẩn người, anh ta chợt hiểu ra điều gì đó, ánh mắt quay trở lại trong xe. Cành hoa ly yên lặng nằm ở trên vô lăng, trong xe vì thế đã tỏa ra hương thơm dìu dịu. Người thanh niên lặng lẽ cười đau khổ, anh ta biết mình đã rơi vào “bẫy”
của đối phương. “Được, tôi đang đợi anh đấy!”
Nét mặt cô gái vô cùng nghiêm túc, cô lạnh lùng hỏi: “Anh đang chăm chú nhìn tôi à?”
Người thanh niên xem ra không muốn phản bác. Sau giây lát trầm mặc, anh ta đề nghị: “Hãy lên xe trước đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Cô gái lại lùi lại một bước, lắc đầu vẻ cảnh giác: “Không, tôi không lên xe của anh!”
“Vậy thì chúng ta tìm một chỗ nói chuyện nhỉ?”
Thấy cô gái từ chối lên xe nhưng lại không có ý rời khỏi đó, người thanh niên bèn đưa ra đề nghị thứ hai, “Ngay gần đây có một quán café.”
Cô gái biết quán café đó, cũng chỉ cách nhà hàng Lục Dương Xuân chừng 100 mét. Sau khi thoáng do dự, cô gật đầu đồng ý. Nhưng cô lại cũng nhấn mạnh thêm luôn: “Tôi tự đi đến đó.”
“Được rồi, tôi đến đó trước đợi cô.”
Người thanh niên lái xe rời khỏi đó và nhanh chóng đến được quán café. Theo như thói quen, anh ta vẫn tìm một góc khuất nhất, sau đó gọi một người nhân viên phục vụ, dặn dò: “Có một cô gái đang đi từ nhà hàng Lục Dương Xuân đến đây, anh ra đón cô ấy, cô ấy không nhìn thấy đường.”
Nhân viên phục vụ đáp lời, khoảng bảy, tám phút sau, cậu ta dẫn cô gái đến bàn. 119 “Mời ngồi!”
Người thanh niên sau khi nói xong bèn không nói thêm gì nữa. Cuộc gặp mặt này vốn không có trong kế hoạch của anh ta, anh ta thậm chí còn chưa hiểu nổi vì sao mình lại đưa ra lời đề nghị cho cuộc gặp mặt này, cũng giống như anh ta không hiểu vì sao mình lại không thể rời xa được nhà hàng Lục Dương Xuân đó vậy. Cô gái dò dẫm ngồi xuống đối diện người đàn ông. Ngưu Ngưu thì giơ chiếc mũi dài ra hít lấy hít để một hồi, sau đó nó ngả người xuống bên chân chủ nhân, đồng thời cảm nhận được tâm trạng căng thẳng của chủ nhân, nó cũng mở to đôi mắt như một người vệ sĩ, nhìn chăm chăm vào người đàn ông lạ ở gần đó. “Tại sao anh cứ theo dõi tôi?”
Cô gái cũng không hàn huyên, mà hỏi thẳng luôn. “Tôi không theo dõi cô.”
Người thanh niên lúc chờ đợi đã nghĩ ra được câu trả lời, “Tôi ăn ở nhà hàng, lúc đi về nhìn thấy cô, tôi chỉ là muốn giúp đỡ mà thôi.”
Người thanh niên mặc dù không nói dối, nhưng đó không phải là toàn bộ sự thực. Thậm chí anh ta lúc dùng bữa xong, lại không đi ngay, mà còn cố tình chờ đợi ở bãi đỗ xe một lúc. Như vậy anh ta mới nhìn thấy cô gái đi một mình trên đường, thế nên anh ta mới lái xe đến hỏi đối phương có cần giúp đỡ không. “Không, anh đang theo dõi tôi, tôi có thể cảm nhận được. Anh đừng có lừa tôi, mặc dù tôi chỉ là một người mù...”
Cô gái nhíu mày, thể hiện ra nét mặt không vui, “Người mù có đôi khi lại nhìn thấy được những thứ người bình thường không nhìn thấy.”
“Đúng vậy...”
Người thanh niên cười “ha ha”
tự trào, “Ví dụ như, cành hoa ly đó.”
“Đây không phải là lần đầu tiên anh tặng hoa cho tôi.”
Người thanh niên mặc nhận, anh ta không có cách nào và cũng không muốn phản bác việc này. “Mấy ngày nay, ngày nào anh cũng đến, hơn nữa đều đợi sau khi tôi đi anh mới đi. Mặc dù tôi không nhìn thấy, nhưng tôi có thể cảm nhận thấy.”
Cô gái lại nhấn mạnh lần nữa, “Anh đang theo dõi tôi, anh đừng có lừa tôi.”
Người thanh niên khẽ thở dài, có lẽ đúng như cô gái nói, bị mù hai mắt, ngược lại lại khiến giác quan thứ sáu của cô nhạy cảm hơn hẳn người bình thường. Anh ta cứ tưởng hành vi của mình có thể che giấu được bất cứ ai, nào ngờ hôm nay lại bị thua dưới tay của một cô gái mù. 120 “Được rồi,”
Anh ta thừa nhận thẳng thắn, “Là tôi theo dõi cô. Nhưng tôi không có ác ý, tôi chỉ muốn nhìn thấy cô rời khỏi đó an toàn. Bởi vì... gần đây cô mới mất đi sự chăm sóc.”
“Anh... có ý gì?”
Cô gái như thể bị chạm tới nơi mềm yếu nhất trong lòng, giọng của cô thoáng run rẩy. Người thanh niên cắn môi, hình như chuyện gì đó khiến anh ta cảm thấy đau khổ, sau đó anh ta trầm giọng nói: “Tôi biết bố cô vừa mất.”
Cô gái oà khóc, nước mắt lập tức chảy ra từ đôi mắt vô hồn đó. Đồng thời cô lại nghe thấy người thanh niên nói tiếp: “Tôi cũng vừa mới mất bố, cho nên tôi có thể cảm nhận được tâm tư tình cảm của cô... Đột nhiên mất đi sự chăm sóc, như thể cột chống đỡ vô cùng quan trọng trong cuộc đời mình bị biến mất...”
“Gì cơ? Bố anh cũng...”
Cô gái kinh ngạc há miệng, giọt nước mắt vẫn ở trên gương mặt cô, nhưng ý thù địch của cô đã vơi đi rất nhiều. “Đúng vậy, bố tôi.”
Người thanh niên lặp lại lần nữa. Anh ta không cảm thấy mình nói như vậy có gì không thỏa đáng, hơn mười năm chung sống bên nhau, trong lòng anh ta, vị trí của con người đó đã không còn khác biệt gì với bố đẻ anh ta. Cô gái ngẩn người giây lát, nước mắt cô cũng từ từ ngừng lại, sau đó cô đột nhiên hỏi: “Vì điều này mà anh mới tặng hoa cho tôi? Hơn nữa còn theo dõi tôi?”
“Không.”
Người thanh niên lại lắc đầu nói, “Tôi tặng hoa cho cô, chỉ là vì tôi rất thích âm nhạc của cô.”
Cô gái thoáng lộ ra nét mặt ngạc nhiên: “Anh hiểu âm nhạc sao?”
“Không hiểu, nhưng tôi có thể nghe hiểu bản nhạc của cô. Đặc biệt là bản nhạc đầu tiên mỗi buổi biểu diễn của cô, cứ luôn... cứ luôn khiến người ta nhớ đến những người đã mất...”
“Đó là “Khúc tưởng niệm”
của nhạc sĩ người Đức Frantisek Drdla, vốn là sáng tác ra để tưởng niệm những người đã mất...”
Cô gái khẽ thở dài, “Anh có thể hiểu được khúc nhạc này, chứng tỏ anh không hề lừa tôi, anh đúng là đã mất đi người vô cùng quan trọng đối với anh. Giống như lời anh nói, bố đẻ...”
Giọng cô gái càng lúc càng nhỏ, giữa hai người xa lạ, thấp thoáng nảy sinh thứ cảm giác đồng bệnh tương lân. Người thanh niên cũng trầm mặc, ánh mắt anh ta trở nên hơi mơ hồ, bên tai hình như lại vang lên bản nhạc chậm rãi yên tĩnh đó... Đồng thời, gương mặt 121 của những người đó cũng chập chờn hiện ra trước mắt anh ta, hoặc là mơ hồ, hoặc là rõ nét, có khi lại cùng hòa trộn chồng vào nhau, chuyển thành những hình thù quái dị, khiến anh ta không thể nào phân biệt được. Những ký ức đó khiến cho não anh ta càng lúc càng phình to, cuối cùng anh ta không kìm nén được nỗi đau, khẽ gầm một tiếng trầm đục. “Anh sao vậy?”
Câu hỏi của cô gái không còn lạnh lùng giống như vừa nãy nữa. “Không sao.”
Người thanh niên hít thở sâu, lấy tay xoa trán, hình như muốn thoát khỏi tình cảnh khốn cùng lúc này, anh ta chuyển đề tài, nói: “Tôi cũng rất thích bản nhạc thứ ba cô biểu diễn.”
“Bản nhạc thứ ba?”
Cô gái khẽ lấy tay chống cằm, “Nó đem lại cho anh thứ cảm giác gì?”
“Nó có thể khiến lòng tôi tĩnh lại.”
“Anh có phải là người có rất nhiều tâm sự không? Có một số việc khiến anh cảm thấy băn khoăn, những việc trong quá khứ, việc trong tương lai... còn cả con đường phía trước...”
Người thanh niên ngẩn người, anh ta cứ thế nhìn chăm chăm vào cô gái, không biết tại sao đối phương lại có thể phán đoán một cách chuẩn xác đến như vậy. Cô gái như thể cảm nhận được hành vi và suy nghĩ của anh ta, cô mỉm cười, giải thích: “Bản nhạc đó có tên là “Trầm tư”
, là một bản nhạc nổi tiếng của nhạc sĩ Jules Massene người Pháp. Anh có bao nhiêu tâm sự, thì nó có thể tạo nên tiếng nói chung với những nỗi niềm tâm sự đó của anh.”
Đây là lần đầu tiên người thanh niên nhìn thấy cô gái lộ ra nụ cười, điều này khiến cho khuôn mặt hơi nhợt nhạt của cô trở nên ấm áp hơn. Anh ta không kìm lòng được khen ngợi thực lòng: “Khi cô cười, trông thật đẹp!”
Cô gái cúi đầu, mặc dù nụ cười biến mất, nhưng thần thái của cô rõ ràng là đã đón nhận lời khen ngợi của đối phương. Giây lát sau, cô nói như thể đưa ra kết luận: “Anh không phải là kẻ xấu.”
“Vì sao?”
Người thanh niên hỏi. Câu này có lẽ là tất cả mọi người đàn ông ở trong hoàn cảnh tương tự đều đặt ra. Câu trả lời của cô gái thật không ngờ lại vô cùng đơn giản: “Bởi vì anh thực sự có thể nghe hiểu được âm nhạc của tôi.”
122 “Vậy thì trước đó thì sao? Ý tôi là trước khi thảo luận về âm nhạc. Trong lòng cô, tôi là một kẻ xấu nguy hiểm à?”
“Cũng không hoàn toàn là như vậy...”
Cô gái nghĩ đến thái độ lúc ban đầu của mình, không kìm lại có chút áy náy, “Thực ra là vì đã xảy ra một số sự việc, tôi cũng không muốn gây thêm phiền phức.”
“Hả, chuyện gì vậy?”
“Hôm qua có một vị khách, anh ta uống nhiều rượu... sau đó nói với tôi những lời rất khó nghe, việc này chắc anh cũng biết nhỉ?”
“Đúng vậy. Lúc đó tôi cũng rất lo lắng, cho nên tôi đợi sau khi cô an toàn rời khỏi nhà hàng, tôi mới rời đi. Hôm nay tôi theo dõi cô, cũng là vì sợ người đó còn quay lại gây chuyện.”
Người thanh niên tỏ ra lo lắng, nhưng câu nói của anh ta liền bị cô gái cắt ngang: “Người đó chết rồi.”
Người thanh niên giả vờ kêu lên kinh ngạc: “Gì cơ?”
“Chính là việc xảy ra hôm qua, sau khi anh ta rời khỏi nhà hàng. Xem ra có vẻ là tai nạn giao thông, nhưng có một số bạn bè của anh ta lại không cho là đơn giản như vậy. Chiều nay những người đó tới tìm tôi, họ nghi ngờ do có sự xích mích với tôi nên mới gây ra mầm tai họa. Nhưng bên cạnh tôi không thể nào có người lại làm chuyện như vậy... Nhưng hôm nay anh lại xuất hiện, tôi đã suy nghĩ hơi nhiều...”
Cô gái cân nhắc một chút, cố gắng để cho câu nói mềm dịu nhất, “Tôi cũng không phải là nghi ngờ anh, chỉ là... chỉ là muốn gặp anh, có thể hỏi trực tiếp.”
Người thanh niên khẽ giật mình, nhưng không thể hiện ra ngoài mặt. Anh ta biết những người bạn của A Thắng là những ai. Việc hôm qua anh ta đã làm vô cùng cẩn trọng, chính là sợ những người cảnh sát hoặc A Hoa gây phiền toái cho cô gái này, thật không ngờ phiền toái vẫn cứ tìm đến. Tên A Hoa này... xem ra đúng là không thể coi thường hắn được. “Cô không cần nghĩ nhiều làm gì, không hổ thẹn với lòng mình là được.”
Người thanh niên an ủi cô gái, “Loại người như hắn, thường ngày không biết gây ra bao nhiêu chuyện, cho dù có người thực sự hãm hại hắn, thì cũng không thể nào dồn lên đầu cô được.”
“Cũng phải, đúng là tôi đa nghi quá.”
Cô gái đã hoàn toàn vứt bỏ mối nghi ngại lúc đầu, nói với vẻ tự trào: “Nhưng cũng có thể là do tính cách của tôi, di truyền.”
Nói đến đây, cô lại nhớ đến chuyện đau buồn nào đó, đột nhiên trầm mặc. Giây lát sau, cô mới trầm giọng nói: “Anh có biết không? Bố tôi là cảnh sát đấy.”
123 Người thanh niên hồi lâu không trả lời. Cô gái ngẩng đầu, cố gắng mở to mắt một cách vô ích: “Anh sao vậy?”
“Muộn quá rồi, cô cần phải về nhà rồi...”
Người thanh niên đã khống chế được trái tim đang đập rộn ràng của mình, cố gắng nói giọng tự nhiên nhất có thể. Cô gái nhận ra ý tứ cáo từ của đối phương, cô cũng cảm thấy mình đã nhiều lời, dù sao đối phương cũng chỉ là một người xa lạ mà thôi. “Đúng là rất muộn rồi...”
Cô gái do dự giây lát, bèn hỏi, “Anh... anh còn có thể đưa tôi về được không?”
“Đương nhiên.”
Người thanh niên trả lời ngay không chút do dự, anh ta có một cảm giác trách nhiệm khó có thể nói được thành lời đối với cô gái. “Cảm ơn anh!”
Cô gái lại một lần nữa nở nụ cười, sau đó cô chủ động nói ra tên mình, “Tôi tên Trịnh Giai”
. 21 giờ 36 phút. Trong nhà khách của đội cảnh sát hình sự tỉnh thành. La Phi đang đứng nhìn ra phía xa bên ngoài cửa sổ. Đây là một căn phòng ở tầng cao gần đường, cho nên tầm nhìn của anh có thể phóng ra rất xa. Con đường tỉnh thành phồn hoa trong màn đêm lấp lánh đủ các loại màu sắc lóa mắt, đem đến cho La Phi một thứ cảm giác vừa quen thuộc vừa lạ lẫm. Trong thời kỳ học đại học, La Phi đã từng ở tỉnh thành bốn năm. Đó là bốn năm đắc ý và cũng vui vẻ nhất trong cuộc đời anh. Tuổi trẻ, tình bạn, tình yêu, lý tưởng... Anh gần như có được tất cả những thứ đẹp đẽ nhất mà khi đó có thể có. Nhưng khi bốn năm gần kết thúc, tất cả đã bị vỡ vụn. Sau đó, anh bèn rời khỏi thành phố này, mang theo trái tim đau đớn nát vụn. Mười tám năm sau, khi anh quay lại, thành phố này đã có sự thay đổi lớn lao: đường cái rộng rãi hơn, những tòa nhà cao sừng sững, những ánh đèn lấp lánh, xe cộ qua lại nườm nượp... Những khung cảnh phồn hoa đô hội rợn ngợp này đều là những thứ mà thành phố Long Châu thuộc thành phố cấp 2 không thể nào so bì được. Qua mấy ngày mưa thu liên miên, thời tiết cuối cùng cũng khá hơn. Sau khi được nước mưa gột rửa, cảnh thành phố trong đêm dưới bầu trời đã trở nên lấp lánh say đắm lòng người. La Phi đang ở trong khung cảnh như vậy, cảnh đêm náo nhiệt giơ tay ra là chạm vào được đang hiện ra trước mắt anh, nhưng trong lòng anh lại khó có thể có được thứ cảm giác hưng phấn. 124 Mặc dù cách cánh cửa sổ, nhưng có luồng gió lạnh vẫn luồn qua khe cửa vào trong phòng, khiến La Phi cảm thấy lành lạnh. Phóng tầm mắt ra xa, những ánh đèn trong khắp thành phố dần dần hòa lẫn cùng với sao sáng trên trời, phía sau những ngọn đèn đó chắc là vô số những gia đình đầm ấm. Trong những căn nhà đó, sự lạnh lẽo chắc là không thể dễ dàng tấn công như vậy được nhỉ? Cho dù là Hàn Hạo đang chạy trốn lang bạt chiều nay cũng vẫn tận hưởng được chút tình thân ngắn ngủi. Tận mắt cứng kiến cảnh tượng đó, trong lòng La Phi chợt trào dâng nỗi cảm khái vô hạn. Không biết trong cái thành phố này, còn có bao nhiêu người cô đơn không có nhà để về giống như mình thế này. Ít nhất là còn có một người đồng bệnh tương lân với mình, lúc này đây, hắn lại đang ẩn thân ở góc nào trong cái thành phố này nhỉ? Họ cùng né tránh và cùng ngắm nghía đối phương, chịu đựng sự cô độc, đồng thời cũng tận hưởng sự kích thích trong cuộc chiến đấu. Ở trên phương diện nào đó, họ thực sự giống nhau, nhưng họ lại giống như hai mặt trái ngược nhau trên một đồng xu, từ khoảnh khắc được đúc nên thì đã được định sẵn vĩnh viễn không có ngày trùng khít lên nhau. Eumenides, mười tám năm trước chính La Phi đã sáng tạo nên vai diễn này, cuộc đời anh cũng vì thế mà rẽ một bước ngoặt lớn, và giờ đây, khi anh đối diện lại với vai diễn này, anh liệu có đủ khả năng để xoay chuyển quỹ đạo đau khổ này trở về vị trí ban đầu được không? La Phi không thể nào đưa ra được đáp án, anh chỉ biết rằng, mình và Eumenides đang bước vào cuộc va chạm không thể nào né tránh được, họ cùng chờ đợi, cũng cùng lo sợ kết quả cuối cùng sau khi va đập vào nhau. Tâm trạng của La Phi cứ thế trôi bồng bềnh, cho đến khi tiếng chuông cửa kéo anh quay trở lại thực tại. La Phi đi ra mở cửa phòng, người đứng trước cửa là Tăng Nhật Hoa. “Đội trưởng La, không quấy rầy anh chứ?”
Cậu chàng nhìn thấy nét mặt nặng nề còn sót lại trên mặt La Phi, bèn hỏi thăm dò một câu. “À... không đâu, không đâu.”
La Phi mỉm cười, nhân đà điều chỉnh trạng thái của mình, sau đó anh hỏi ngược lại, “Sao cậu lại đến? Không về nhà à?”
“Ha, tôi là anh chàng độc thân, về hay không cũng có gì khác biệt chứ? Hơn nữa, ăn nghỉ ở đây đều thuận tiện, còn có người quét dọn vệ sinh.”
Tăng Nhật Hoa cười nhăn nhở. “Vậy thì vào ngồi đi!”
La Phi tránh đường, đồng thời nhìn Tăng Nhật Hoa với vẻ nửa bông đùa, “Căn phòng này cậu cũng rất quen thuộc, không cần khách sáo nhé.”
125 Tăng Nhật Hoa ngẩn người, lập tức hiểu ngay ý tứ của La Phi: lúc trước khi Hàn Hạo chỉ huy tổ chuyên án, mình đã tuân lệnh lén khám xét phòng La Phi. Bây giờ thì mọi chuyện đã đổi khác, La Phi đã trở thành tổ trưởng mới của tổ chuyên án. Cậu chỉ có thể gượng cười “hi hi”
mấy tiếng, giả vờ ngờ nghệch không tiếp lời đối phương. La Phi vẫy vẫy tay, ra hiệu cho khách ngồi xuống. Đồng thời anh nhìn thấy trong tay đối phương xách một túi nilon, bèn tiện miệng hỏi: “Đó là thứ gì vậy?”
“À, một số đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.”
Tăng Nhật Hoa đẩy túi nilon đến trước mặt La Phi. Anh mở ra xem, toàn là những thứ như dầu gội, xà phòng thơm, bàn chải. “Đồ dùng một lần nhà khách cung cấp chất lượng rất tệ, bàn chải cứng lắm, có thể đánh chảy máu răng ấy. Anh ở đây cũng không phải là ngày một ngày hai, có một số việc cũng không nên tạm bợ.”
Tăng Nhật Hoa nói đến đây, phát hiện ra ánh mắt của La Phi trở nên hơi kỳ lạ, vội vàng bổ sung giải thích: “Đội trưởng La, anh đừng có hiểu nhầm... Những thứ này đều là cô giáo Mộ nhờ tôi đưa cho anh, những lời tôi vừa nói, cũng là cô ấy nhờ tôi chuyển lời.”
La Phi bật cười như bừng hiểu: “Tôi nói mà, anh chàng độc thân luộm thuộm như cậu, sao có thể nghĩ được đến những việc này...”
Lần này mình đến đây vội vàng, đúng là không mang theo đồ dùng cá nhân, những thứ đồ này đúng là đem tới thật đúng lúc. La Phi không kìm được thoáng cảm thấy ấm lòng, đồng thời anh lại chú ý thấy gì đó, ánh mắt lướt nhìn lên đầu đối phương, “Hả? Đã cắt tóc à? Chắc đây cũng là công lao của cô giáo Mộ nhỉ?”
Đúng vậy, “tổ chim”
lòa xòa trên đầu của Tăng Nhật Hoa đã không thấy nữa, mà thay vào đó là mái tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ. Cậu chàng vì thế trông phấn chấn hơn nhiều. “Ha ha, không gì có thể qua mắt anh được.”
Tăng Nhật Hoa nói, “Tối nay tôi mời cô giáo Mộ ăn cơm, cô ấy nói thực sự không thể nào chịu đựng được gàu trên đầu tôi, sau bữa cơm bèn kéo tôi đi cắt tóc. Sau đó cô còn mua một lọ dầu gội đầu trị gàu cho tôi, đồng thời cũng mua cho anh túi đồ này.”
Cậu vừa nói vừa giơ tay lên gãi đầu theo thói quen, lần này không thấy xuất hiện hiện tượng “hoa tuyết”
bay lả tả nữa. “Vậy là tôi đã được thơm lây của cậu rồi.”
La Phi mỉm cười nói. Từ mấy ngày trước sau khi Tăng Nhật Hoa cứu Mộ Kiếm Vân, mối quan hệ của hai bạn trẻ này rõ ràng đã thân thiết hơn nhiều. Những điều này La Phi cũng nhìn thấy rõ. Tăng Nhật Hoa lại nhìn La Phi lắc đầu: “Cũng chưa chắc, có lẽ là tôi thơm lây của anh đấy.”
126 La Phi không hiểu: “Là ý gì?”
“Cô giáo Mộ mua xong những thứ đồ này, bảo tôi đưa đến cho anh. Lúc đó nét mặt của cô ấy trông rất không tự nhiên...”
Tăng Nhật Hoa bĩu môi nói, “Cho nên, tôi nghi ngờ, cô ấy đi cùng tôi suốt cả buổi, thực ra mục đích chỉ là muốn nhờ tôi chuyển những thứ đồ này mà thôi.”
“Cô ấy cần gì phải làm như vậy?”
La Phi không tán đồng, “Cứ đưa thẳng cho tôi không được sao?”
“Anh đã nghe nói đến gà mái ăn nhân sâm chưa?”
Tăng Nhật Hoa đột nhiên nói một câu, “Tôi cảm thấy mình chính là con gà mái đó.”
La Phi chau mày, hoàn toàn không hiểu được đối phương đang nói gì. “Trong thời nhà Thanh, có một gia đình giàu có, cô con gái sức khỏe yếu, muốn tẩm bổ nhân sâm. Nhưng trực tiếp ăn nhân sâm thì dược lực quá mạnh, cô gái không chịu đựng nổi. Thế nên người ta bèn thái nhỏ nhân sâm cho con gà mái ăn. Dược chất của nhân sâm sẽ thấm vào trong trứng gà, có tác dụng giảm bớt xung đột. Cho nên, con gà mái đó mặc dù được ăn nhân sâm, nhưng cũng chỉ là giúp ích cho người khác mà thôi.”
Tăng Nhật Hoa kể xong câu chuyện này, than thở, “Tôi ấy mà, cũng giống như con gà mái này thôi, cô giáo Mộ ngại không trực tiếp đưa đồ cho anh, nên mới nhờ tôi đưa hộ.”
La Phi ngẩn người, trong lòng trào dâng thứ cảm giác kỳ lạ, giống như lúc bị nhốt trong ngục ở cốc Khủng bố năm xưa, cô gái người dân tộc Hama - Hứa Hiểu Văn cách cánh cửa ngục đút thịt cho anh ăn vậy. Nhưng anh nhanh chóng đè nén thứ cảm giác này lại, bởi vì trong nơi sâu kín lòng anh, có những thứ vĩnh viễn không thể nào vượt qua được. “Được rồi, không nói đến điều này nữa. Dù sao tôi cũng đã hoàn thành xong nhiệm vụ, ngày mai dễ ăn nói với cô giáo Mộ.”
Tăng Nhật Hoa là anh chàng ruột để ngoài da, không hề để tâm đến sự thay đổi nhỏ trong lòng La Phi. Cậu rút từ trong túi áo ra một tờ giấy đưa cho đối phương, chuyển đề tài, nói: “Anh hãy xem cái này đi, đây mới là nhiệm vụ thực sự của tôi, giao nộp kết quả công việc cho tổ trưởng tổ chuyên án.”
La Phi nhận lấy tờ giấy, mở ra, trên đó không viết nhiều, chỉ là một dòng thông tin nhân vật: “Hoàng Kiệt Viễn, nam giới, 48 tuổi, hiện đang làm ông chủ quán bar Mê lực bóng đêm, di động: 13020011590.”
Tăng Nhật Hoa đứng bên giải thích: “Hoàng Kiệt Viễn, mười tám năm trước trong vụ bắt giữ con tin 1.30, ông ta chính là trợ lý của Đinh Khoa. Cho nên, ngoài Đinh Khoa, ông ấy là người hiểu rõ nhất về vụ án đó.”
127 La Phi cười, hiểu được đây mới là dụng ý của cuộc viếng thăm này của Tăng Nhật Hoa. Bởi vì đã biết Eumenides chính là đứa con lưu lạc của hung phạm trong vụ án bắt giữ con tin 1.30 năm đó, cho nên tổ chuyên án bèn coi những người cảnh sát dính líu đến vụ án năm đó là mục tiêu để phỏng vấn. Mặc dù hôm nay xảy ra một loạt sự việc nghiêm trọng: Ngô Dần Ngọ nhảy lầu tự sát, Hàn Hạo hẹn gặp mặt vợ con, nhưng Tăng Nhật Hoa vẫn không hề lơ là việc truy tìm dấu vết của vụ án 1.30, lúc này đây cậu đưa thông tin quan trọng nhất đến cho anh. La Phi khen ngợi thật lòng một câu: “Tốt lắm!”
Cậu chàng mặc dù tính cách tùy tiện, có phần bất kham, nhưng năng lực và tính chủ động trong công việc thì không thể nào hoài nghi được. “Đáng tiếc chỉ tra ra được một người này thôi.”
Tăng Nhật Hoa chớp mắt, hình như không hài lòng với chính bản thân mình, “Đinh Khoa thì không có hy vọng gì rồi, cả giới cảnh sát của tỉnh thành cũng tìm ông ấy suốt mười năm nay rồi... Mấy người khác, có người đã qua đời; có một người tên Trung Tề Dân, chính là người cảnh sát đặc nhiệm bắn tỉa năm đó đã trực tiếp bắn chết hung phạm Văn Hồng Binh, không thể nào điều tra ra được thông tin của anh ta, quá kỳ lạ...”
La Phi “ừm”
một tiếng, nói: “Vậy thì rất có khả năng là tên giả.”
“Tên giả?”
“Bởi vì bắn chết người, mặc dù là hung phạm, nhưng cũng sẽ tạo thành áp lực lớn cho người thực thi. Cho nên nếu anh ấy không muốn công khai thân phận, thì có thể dùng tên giả.”
“Ồ.”
Tăng Nhật Hoa gật đầu, tỏ ra đã hiểu lời giải thích của La Phi, đồng thời cũng đẩy gọng kính nói: “Vậy thì tôi chẳng có cách nào để tìm được người này đâu.”
“Tìm thấy Hoàng Kiệt Viễn, thì không lo không tìm thấy anh ấy. Nhưng...”
La Phi lại chuyển ý, “Tôi thì lại không muốn tìm anh ấy, bởi vì không tìm thấy anh ấy, cũng chính là một sự bảo vệ đối với anh ấy.”
“Đúng là như vậy.”
Tăng Nhật Hoa đã hiểu ý ngay. Đối với Eumenides, nếu như hắn muốn báo thù, vậy thì trong bản danh sách mục tiêu, rõ ràng là không thể thiếu được người bắn tỉa đã trực tiếp bắn chết bố mình. Bây giờ mọi người đều không biết người đó là ai, thì anh ta sẽ khá an toàn. “Vậy chúng ta cần phải nhanh chóng liên lạc với Hoàng Kiệt Viễn thôi.”
Anh chàng lại nói, “Nếu như để Eumenides tìm thấy anh ấy trước, vậy thì chúng ta sẽ bị động. Hay là bây giờ tôi gọi điện luôn?”
128 Trong lúc nói, Tăng Nhật Hoa đã lôi di động ra. Trên thực tế, với tính cách của cậu, thì đã không nhẫn nại được rồi, nhưng trước đây khi Hàn Hạo làm tổ trưởng, rất phản cảm việc cấp dưới vượt quyền hành động, Tăng Nhật Hoa đã rút kinh nghiệm, cho nên lần này không tùy tiện hành động, mà báo cáo với La Phi trước. “Đừng vội.”
La Phi vẫy tay ngăn cản động tác của Tăng Nhật Hoa, “Bây giờ đã muộn quá rồi, ngày mai hẵng hay.”
“Muộn quá rồi ư?”
Tăng Nhật Hoa ngẩn người, rõ ràng là không hiểu lắm về lý do này của La Phi, cậu lưỡng lự giây lát, muốn nhắc nhở đối phương, nên nhấn mạnh một câu, “Chúng ta đang tranh đua thời gian với Eumenides đấy.”
“Tôi biết.”
La Phi chăm chú nhìn đối phương, sau đó anh lại khẽ khàng thốt ra ba chữ: “Nghe theo tôi.”
Trong ánh mắt của La Phi hình như ẩn chứa thứ gì không thể nói rõ ra được, nhưng đồng thời cũng tiết lộ sự kiên định giống như mệnh lệnh. Tâm trạng bồn chồn nóng vội của Tăng Nhật Hoa cũng bị ánh mắt này khiến cho bình tĩnh lại. Cùng là tổ trưởng tổ chuyên án, khi ra lệnh, Hàn Hạo thường có giọng nói tỏ rõ quyền lực, khó có thể phản bác được, còn thái độ của La Phi lúc này lại hòa nhã hơn nhiều, nhưng sự hòa nhã này lại như thể ẩn chứa sức mạnh mong manh, khiến người khác càng không thể nào phản đối được. “Được rồi, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của anh.”
Tăng Nhật Hoa phục tùng dưới sức mạnh mong manh này, nói, “Nếu như cần tôi làm việc gì, lúc nào cũng có thể giao công việc.”
“Yên tâm đi. Sẽ có lúc cậu được thi triển thân thủ.”
Ánh mắt La Phi lúc này lại tràn đầy sự khích lệ động viên. “Được vậy thì tôi không lo lắng nữa.”
Tăng Nhật Hoa thực sự thoải mái, con ngươi mắt cậu chuyển động hai vòng, tư duy lại chuyển sang việc khác: “Ôi, đội trưởng La, có một việc tôi thực sự không kìm nén nổi nữa rồi, nhất định phải hỏi anh mới được.”
“Chuyện gì vậy?”
“Lần trước tôi đến phòng anh, sao anh biết được chứ?”
Tăng Nhật Hoa rầu rầu gãi đầu, “Tôi đã vô cùng cẩn thận, chắc là không để lại bất cứ dấu vết gì mới phải chứ?”
“Bởi vì cậu đã động vào ba lô của tôi.”
La Phi trả lời hết sức thoải mái. 129 “Thế thì sao chứ?”
Tăng Nhật Hoa không cam tâm, truy hỏi, “Tôi chắc chắn đã giữ nguyên vị trí và đồ đạc trong ba lô y như cũ rồi.”
“Nhưng vị trí kéo khóa của ba lô đã bị thay đổi. Ban đầu có bảy mắt khóa chưa được kéo vào, sau khi cậu kéo khóa ra, rồi kéo lại, thì lại có tám mắt khoá chưa được kéo vào.”
“Chính là việc này sao?”
Tăng Nhật Hoa có vẻ bán tín bán nghi. La Phi tỉnh bơ gật đầu: “Chính là việc này.”
“Nhưng... anh sao có thể...”
Tăng Nhật Hoa lộ ra nét mặt khó có thể tin nổi. Khi kéo khóa, thông thường mọi người không kéo khóa đến tận cuối, ít nhiều cũng để lại mấy mắt khóa không kéo. Hôm đó, Tăng Nhật Hoa khi kéo khóa ba lô của La Phi, cũng ý thức đến điều này, cho nên cậu đã đặc biệt quan sát vị trí của khóa, như vậy thì khi cậu kéo khóa lại, sẽ để cho đầu khóa vẫn quay trở lại vị trí tương đồng lúc ban đầu. Nhưng làm như vậy mà vẫn để lại sơ hở! Cậu thực sự không thể nào tưởng tượng: La Phi vẫn có thể phân biệt được sự khác biệt khoảng cách giữa bảy mắt khóa và tám mắt khóa. “Sự khác biệt này cũng quá tinh vi thì phải, một mắt khóa, cũng chỉ là một mi-li-mét thôi, sao anh có thể nhận ra được?”
Cậu nói ra nỗi băn khoăn trong lòng, “Lẽ nào... lẽ nào khi kéo khóa, anh còn đếm số mắt khóa còn lại sao?”
Câu trả lời của La Phi càng khiến cậu kinh ngạc: “Đúng vậy, tôi đã đếm.”
Tăng Nhật Hoa trợn trừng mắt nhìn La Phi, có vẻ như hồi lâu mới hiểu: “Anh đã có sự phòng bị đối với chúng tôi? Cho nên anh vẫn luôn đề phòng chúng tôi?”
“Không.”
La Phi lại phủ định sự suy đoán của đối phương, “Không phức tạp như vậy đâu, đây chỉ là thói quen của tôi mà thôi.”
“Thói quen? Làm gì có loại thói quen như thế?”
Tăng Nhật Hoa rõ ràng không tin lời giải thích của La Phi, “Không thể nào, anh đang lừa tôi, hi hi, thực ra cũng không có gì, lúc đó mọi người đều chưa biết nhau nhiều, đôi bên cùng đề phòng cũng là điều bình thường mà.”
La Phi mỉm cười, anh trầm mặc một lát, đột nhiên nói: “Ở trước cửa cầu thang máy tầng này có phủ một tấm thảm, cậu có nhớ không?”
Tăng Nhật Hoa ngơ ngác gật đầu, không biết vì sao đối phương lại đột nhiên nhắc đến việc này. 130 “Ở trên viền tấm thảm vị trí cách xa cửa cầu thang máy, có một chỗ bị hỏng, hình thành nên một lỗ gần một cen-ti-mét, cậu có nhìn thấy không?”
La Phi lại hỏi. Lần này Tăng Nhật Hoa lắc đầu, thần sắc càng mơ hồ hơn. Nhưng La Phi vẫn chưa nói xong. “Lỗ khuyết này vừa vặn khít với khe hở tấm gỗ lát sàn thứ mười hai đếm từ đông sang tây ở phía dưới tấm thảm. Nếu cậu không tin, bây giờ cậu có thể ra xem.”
“Cái này... anh cũng từng đếm à?”
Tăng Nhật Hoa không nghi ngờ lời La Phi, cậu chỉ không hiểu được hành vi của đối phương. “Đúng vậy, tôi đã đếm.”
La Phi nói tỉnh bơ, “Bắt đầu từ ngày tôi vào ở trong nhà khách, tình trạng này chưa từng thay đổi. Cho nên tôi biết, nhân viên dọn vệ sinh của nhà khách khi quét dọn, chưa bao giờ lật tấm thảm đó lên để lau phần gỗ sàn bị tấm thảm đó che phủ.”
“Nhưng... rốt cuộc anh nghiên cứu những thứ này có ý nghĩa gì chứ? Anh đang chấm điểm cho nhân viên quét dọn à?”
Trong lúc mơ hồ không hiểu gì, Tăng Nhật Hoa vẫn không quên ăn nói mồm mép. “Không có ý nghĩa gì cả.”
La Phi rướn mày, “Đây chỉ là thói quen của tôi. Nếu như cậu vẫn còn chưa tin, tôi có thể nói cho cậu biết nhiều thứ không có ý nghĩa hơn nữa.”
Tăng Nhật Hoa rõ ràng rất có hứng: “Còn có gì nữa?”
“Những chiếc đồng hồ treo tường ở quầy lễ tân nhà khách, chiếc thể hiện giờ đồng hồ Sydney bị chậm l phút 23 giây so với giờ chuẩn, còn chiếc thể hiện giờ Luân Đôn thì lại nhanh hơn giờ chuẩn 54 giây; cô gái trực ban ở quầy lễ tân hôm nay, dây buộc tóc của cô ấy màu xanh lam, đồng thời quấn quanh tóc bốn vòng; trong sân của nhà khách có năm chiếc xe hơi đã hơn hai ngày nay chưa động tới, trong số đó có một chiếc xe Passat mang biển số 9563, bánh trước của nó vừa vặn chèn lên song sắt số ba của nắp cống ngầm; còn cả cậu, chiếc bút nước sáng nay cậu dùng lúc họp được đút trong túi trái bộ cảnh phục của cậu, nếu như bây giờ mực trong ruột bút vẫn còn lại 2/5 thì chứng tỏ sau đó cậu rất ít dùng hoặc không dùng đến chiếc bút nước này.”
Nghe La Phi nói thao thao đến đây, Tăng Nhật Hoa lập tức rút chiếc bút nước đó từ trong túi trái của bộ cảnh phục mình đang mặc, mực trong ruột bút đúng là đang dừng ở vị trí 2/5 giống như lời La Phi nói. Tăng Nhật Hoa ngẩn người giây lát, rồi mới khẽ lắc đầu, trên mặt lộ ra thần sắc thán phục. 131 “Đúng thực chỉ là thói quen... một thói quen đáng sợ...”
Tăng Nhật Hoa nhìn La Phi, ánh mắt như thể nhìn thấy một quái vật chưa từng biết đến, sau đó cậu lại hỏi với vẻ băn khoăn: “Vậy anh phải mất bao nhiêu thời gian để duy trì thói quen này? Anh phải dùng bao nhiêu dung lượng của não bộ để lưu giữ bao nhiêu thông tin như vậy?”
La Phi chỉ cười cười, giải thích: “Không hề cần tốn thời gian bên ngoài, bởi vì những công việc này đều tiện thể hoàn thành trong hoạt động hàng ngày. Ngày nào cậu cũng phải đi qua quầy lễ tân ở nhà khách, nếu như cậu chỉ đi qua mà không làm gì, thì cậu sẽ không nhìn thấy bất cứ thứ gì; còn tôi lại thích quan sát, vừa đi vừa quan sát, không có mục đích gì cả, nhưng do vậy lại chú ý được rất nhiều thứ. Tương tự, khi tôi kéo khóa ba lô, ánh mắt tôi đã lướt qua số mắt khóa còn lại, tiện đà đếm rõ số lượng của chúng, không hề khó khăn gì. Làm những việc này cũng không cần nhiều dung lượng não hơn những người khác, bởi vì tôi không hề ghi nhớ toàn bộ những thứ tôi quan sát được ở trong não, trên thực tế, tôi chỉ ghi nhớ những thông tin mới nhìn thấy. Ví dụ như tôi lại kéo khóa một lần nữa, thì tôi sẽ nhớ con số mắt khóa mới, đồng thời quên đi con số cũ. Nói theo thuật ngữ tin học: tôi không phải là luôn lưu trữ, tôi chỉ là luôn làm mới mà thôi.”
“Tôi hiểu rồi...”
Tăng Nhật Hoa cuối cùng cũng thoải mái gật đầu, “Đây chính là một thói quen: quan sát mọi lúc mọi nơi những thứ ở xung quanh mình, đồng thời ghi nhớ chuẩn xác những thông tin liên quan giống như một chiếc máy vi tính. Nói vậy thì hình như cũng không khó lắm, nhưng mấy ai thực sự làm được chứ?”
“Từ nhỏ tôi đã có thói quen này. Sau này khi vào học ở trường Cảnh sát, tôi liền có ý thức tăng cường luyện tập phương diện này. Cho nên thói quen này đã ăn sâu vào hành vi của tôi từ hai mươi năm trước, trở thành phương thức sống của tôi. Và đối với tôi, việc hoàn thành công việc này giống như là ăn cơm, đi ngủ vậy, là một việc rất phổ thông, cũng vô cùng đơn giản.”
“Thảo nào...”
Tâm trạng của Tăng Nhật Hoa chuyển từ thoải mái sang cảm thán, “Thảo nào mà tất cả những người trong tổ chuyên án 4.18 đều không coi trọng “hai phút chênh lệch”
, chỉ có duy nhất mình anh lại có thể tìm ra được đáp án huyền diệu trong cả vụ án. Ha ha, ngay cả anh ta cũng không đấu lại với anh được, tôi bị bại dưới tay anh, cũng coi như là tâm phục khẩu phục.”
La Phi lại không muốn đón nhận những lời khen ngợi này của đối phương, anh thầm lắc đầu: “Người đánh bại Viên Chí Bang không phải là tôi... trong kế hoạch của anh ta vốn không hề có sự sai lệch hai phút này... là Mạnh Vân...”
La Phi không nói hết câu, anh không muốn nói thêm, bởi vì anh biết người khác rất khó có thể hiểu được cảm giác của ba người, anh, Viên Chí Bang và 132 Mạnh Vân. Họ cùng giao đấu và cùng khen ngợi nhau, mặc dù mỗi người đều vì thế mà phải trả bằng cái giá đau thương, nhưng La Phi không hề muốn người khác coi thường người đã từng là đối thủ của mình. Nghe thấy La Phi nhắc đến tên Mạnh Vân, Tăng Nhật Hoa hiểu ý lộ ra thần sắc trầm mặc đau buồn, không truy hỏi tiếp nữa. Nhưng nỗi phấn khích ban đầu vẫn chưa lắng xuống, giây lát sau, lại rướn mày hỏi: “Đội trưởng La, anh có biết mình giống gì không?”
“Gì cơ?”
“Một chú chó săn! Anh là một chú chó săn thiên bẩm!”
Cậu chàng kích động, cũng không cần biết ngôn từ có phù hợp hay không, “Anh đi đến đâu cũng ngửi tới ngửi lui, quan tâm chú ý đến tất cả mọi thứ, đây chính là thiên tính của anh. Và đối diện với một chú chó săn như vậy, thì có con vật bị săn nào lại có thể thoát được sự truy bắt của nó chứ? Cho dù là Eumenides cũng không thể!”
La Phi khẽ mỉm cười, không tán thành cũng không phủ nhận. Anh biết Tăng Nhật Hoa là một cậu thanh niên nhiệt tình thẳng như ruột ngựa, còn mình thì bắt buộc cần phải giữ bình tĩnh: Eumenides, đó quyết không phải là một kẻ dễ dàng đối phó. Tăng Nhật Hoa hình như vẫn chưa hết phấn khích, cậu liếm môi còn định nói gì đó, nhưng lúc này La Phi lại giơ tay lên xem đồng hồ đeo tay. Chiếc kim giờ đồng hồ đã vượt quá vị trí 10 giờ đêm. “Được rồi, không còn sớm nữa.”
La Phi biết đối phương mồm mép tép nhảy, bèn quyết định chủ động kết thúc cuộc trò chuyện này, “Hãy về nghỉ sớm đi, mấy ngày nay mọi người đều vất vả, cần phải nắm cơ hội tranh thủ nghỉ ngơi dưỡng sức.”
“Được rồi...”
Tăng Nhật Hoa bất lực nuốt lại những lời đang định nói, “Vậy tôi về phòng đây.”
Cậu đứng dậy bước mấy bước, đột nhiên lại nhớ ra điều gì, quay đầu lại dặn dò: “Cô giáo Mộ nói rồi, ngày mai cô ấy sẽ xem tóc của anh, là biết ngay anh có dùng dầu gội cô ấy mua cho không.”
La Phi bật cười, nhìn những đồ dùng để trên bàn, trong cái giá lạnh của mùa thu chợt hiện lên hơi ấm đặc biệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...