Trời bắt đầu vào thu, không khí trở nên dịu mát hơn hẳn, trời xanh và trong cao vút trên không. Mấy ngày gần đây thời tiết mát mẻ, tâm tình tôi cũng đột nhiên tốt hơn hẳn.
Sáng sớm vừa đến lớp đã bắt gặp một trận mưa lớn, thi thoảng còn thấy sấm chớp lóe lên bừng sáng một góc trời. Tôi lơ đãng ngồi gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài ngắm mưa, tự nhiên cảm thấy tốt hơn hẳn.
Mưa rả rích hết 5 tiết học, tôi theo Tuyết Hoa xuống sân đứng đợi Thiên Huy, cuối cùng lại trông thấy Kỳ Khôi đứng ngay cổng trường. Vừa thấy tôi anh vẫy tay chào, nhanh nhẹn tiến lại nghiêng ô che đầu tôi.
- Sao anh lại ở đây? Lạ nha
- Có chuyện muốn nói với em
Anh vẫn cười với tôi như mọi ngày, nhưng hôm nay trông anh nặng nề đến lạ. Tôi không hỏi anh có chuyện gì, chỉ nhắn Thiên Huy mình sẽ đi trước rồi theo anh đến hiệu sách.
Sân thượng của hiệu sách vẫn treo đầy những chậu lưu ly, gần tới mùa hoa nở vài cây đã điểm nụ nhỏ nhỏ tím biếc. Tôi ngồi trên ghế dài, lơ đãng nhìn nước mưa chảy xuống từ trên mái tôn dệt thành một tấm màn ngọc trong suốt tí tách. Chậu hoa lưu ly ngâm mình dưới mưa thấm ướt lá mềm.
Kỳ Khôi đem cốc capuchino đưa cho tôi, khói trắng từ từ bốc hơi vấn vít lượn lờ trong không trung. Tôi nhấm một ngụm nhỏ, nóng đến phỏng lưỡi.
Hai người cứ như vậy trầm mặc nhìn trời mưa dần nặng hạt.
- Anh từng yêu một cô gái.
Giọng của Kỳ Khôi rất khàn, hòa vào tiếng mưa rồi như lặng lại, hoàn toàn không còn nghe thấy. Tôi nghiêng đầu nhìn anh, tách capuchino trong tay đang nguội dần vẫn chưa hết quá nửa. Tôi lại hướng mắt ra ngoài màn mưa khẽ gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.
- Cô ấy rất giống em, lần đầu tiên thấy em ở hiệu sách anh đã rất ngạc nhiên.
- Không cô gái nào muốn bị so sánh như thế đâu.
Tôi nhăn mày nhắc nhở, nếu như mọi khi tôi nhất định sẽ cười lớn chế giễu. Thích một người vì người đó giống với tình yêu trong quá khứ, đúng là tệ hại mà. Nhưng lúc này bản thân tôi rất bình tĩnh tiếp lời.
- Cô ấy có phải cũng nhỏ nhắn giống em, thích động vật, thích trẻ con, thích hoa hồng đỏ, nấu ăn cũng khéo phải không? Là cô gái trong tấm ảnh em thấy lần trước.
- Sao em biết?
Tôi hơi nhún vai không trả lời. Anh áp đặt lên tôi hình ảnh của cô ấy, tự mặc định tôi là người anh thích.
- Bọn anh quen nhau từ năm cấp 3 lên đại học thì chính thức hẹn hò, sau khi tốt nghiệp đã tính đến chuyện đính hôn, nhưng cô ấy bỗng nhiên nói chia tay, nói muốn ra nước ngoài xây dựng sự nghiệp.
- À, anh không giữ lại sao?
- Anh không đủ can đảm
- Anh hết yêu chị ấy rồi à?
- Chưa từng.
Chàng trai bên cạnh tôi mệt mỏi cúi đầu, rõ ràng đầy luyến tiếc hối hận, mà tôi lại bình tĩnh nghe anh nói về người yêu cũ của mình.
- Hoa lưu ly là chị ấy tặng anh sao?
- Phải
- Cả hai người đều ích kỉ thật đấy. Anh không dám giữ chị ấy lại nhưng vẫn ở đây chờ đợi, em chẳng thấy như thế là si tình gì cả, anh chẳng qua là hèn nhát yếu đuối thôi, còn muốn tìm một người thay thế, anh không sợ tổn thương cả em sao? Còn người yêu của anh, nếu đã muốn cùng anh chấm dứt rồi sao còn khiến anh chờ? Anh biết ý nghĩa của hoa lưu ly không? Nó có nghĩa là "Xin đừng quên em".
Tôi nghe tiếng trách cứ của mình vang đều đều trong không gian của mưa. Chậu lưu ly khe khẽ rung động bởi một trận gió. Tôi không nhìn Kỳ Khôi, không để ý ánh mắt của anh dần tối lại.
- Anh sao lại nói cho em biết, không sợ em đau lòng sao?
Tôi đổi thái độ, bám lấy tay Kỳ Khôi bỡn cợt, làm vẻ mặt tổn thương.
- Có người nói với anh, nếu không trân trọng em thì đừng lợi dụng để thỏa mãn lòng tham của mình. Lúc bắt đầu anh thật sự thích em, nhưng lâu dần mới nhận ra, anh không coi em là bạn gái.
- À ra thế.
- Cái vẻ mặt khinh bỉ này là sao? Em còn nói mình bị tổn thương
- Thế, vòng vo một hồi anh cảm thấy chúng ta không thích hợp làm người yêu nên muốn chia tay phải không
- Em nói thẳng ra vậy sao?
- Dừng lại, cho dù có nói thì cũng là em nói, tránh để sau này bị Tuyết Hoa lảm nhảm em bị tình đầu của mình đá.
Tôi nghiêm nghị đứng dậy, hất tóc sang một bên, hít một hơi thật lớn nghênh ngang chống một chân lên ghế túm lấy cổ áo Kỳ Khôi hét rõ ràng.
- Kỳ Khôi anh nghe kĩ, hôm nay Diệp Khả Vy chính thức bỏ rơi anh. Anh bị đã rồi đấy.
Tôi phủi phủi tay, ngồi phịch xuống ghế bình thản nhìn anh. Kỳ Khôi có lẽ không ngờ tôi ngang ngược như thế, anh hóa đá tại chỗ sau đó phá lên cười rất sảng khoái.
- Còn tưởng sẽ làm em đau lòng, hóa ra em mới tuyệt tình tuyệt nghĩa ngược lại anh
- Chứ không anh muốn thế nào, em quỳ xuống một khóc hai nháo ba thắt cổ cầu xin anh đừng đi à? Dựa vào!
- Không đến mức đấy, nhưng chỉ cần em nói em ở lại anh cũng sẽ ở lại vì em.
Kỳ Khôi kề sát mặt xoa đầu tôi, anh vẫn dịu dàng ôn nhu, vẫn giống như trong kí ức của tôi, đẹp đẽ vô cùng.
- Hèn nhát, em chẳng cần, anh đừng dùng mũ nam kế dụ dỗ em nữa đi.
- Ban đầu có người nói muốn anh chia tay em anh còn lưỡng lự, bây giờ anh hối hận rồi, bản thân lại bị đá không thương tiếc như vậy. Khả Vy, em thật sự có thích anh không vậy?
- Có, em coi anh là tỷ muội tốt, sau này chúng ta vẫn là bạn bè.
Kỳ Khôi cười khổ. Tôi hỏi anh có dự định gì cho sau này anh trầm ngâm suy nghĩ nói muốn đi tìm cô ấy tôi rất thoải mái chúc anh thành công.
Mưa ngoài kia nặng hạt như thế, tôi lấy ô ra về, Kỳ Khôi muốn đưa tôi về nhà, sự quan tâm lúc này của anh có phần khiến tôi chán ghét nên dứt khoát từ chối, nếu đã kết thúc không nên dây dưa quá nhiều.
Rời Khỏi hiệu sách tôi chẳng muốn về nhà, nghĩ lại chuyện vừa xảy ra bản thân tự cảm thán, dạo này nhất định là bị máu chó bám người rồi, phải đi đâu đó giải xui mới được. Tôi luôn cho rằng cuộc sống của mình vô cùng bình lặng đến mức nhàm chán, không ngờ có ngày lại bị một xô máu chó rơi trúng đầu như vậy. Ta hận~
Tuyết hoa từng hỏi tôi đối với Kỳ Khôi như nào, tôi luôn lập lờ không muốn trả lời, bây giờ mới hiểu tôi không thật sự thích anh.
Chẳng qua chỉ vì giận dỗi Thiên Huy, chẳng qua vì thích sự ấm áp dịu dàng của Kỳ Khôi, chẳng qua vì sự thúc giục của Tuyết Hoa, hơn thế là vì tôi quá ích kỉ chỉ nghĩ cho bản thân mình. Tôi cho rằng mình thích anh, nhưng cái tôi thích cũng chỉ là vẻ ngoài của anh như bất cứ nàng công chúa từng mơ mộng chàng hoàng tử cổ tích sẽ đến với mình, chẳng phải xuất phát từ tận trong lòng, nếu không tôi đã chẳng bình tĩnh nghe anh kể về tình cũ của mình như một điều hiển nhiên.
Tôi vẫn đi trên phố, gọi cho Tuyết Hoa, nếu nó biết được sẽ mắng tôi ngốc, mắng tôi tối tăm mặt mũi. Tôi nói chia tay với kỳ Khôi rồi, tưởng rằng nó sẽ cười một trận lớn, thế nào lại thành hốt hoảng bảo tôi đừng nghĩ quẩn, đợi nó đến tìm.
Có cái con khỉ, chỉ vì chút chuyện nhỏ mà đòi làm tổn thương tôi, mơ đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...