Tôi tên Diệp Khả Vy, thiếu nữ 17 trăng hơi tròn. Là một người hiền lành, tốt bụng, dễ thương và ngay thẳng, nói chung là đạt tiêu chuẩn cháu ngoan Bác Hồ, ngoại trừ điều 5: khiêm tốn- thật thà- dũng cảm. Một cô gái có nhan sắc bình thường, tính cách bất thường, độ điên phi thường nên đôi khi trở nên tầm thường. Cuộc sống của tôi mỗi ngày đều làm theo khuôn khổ của pháp luật, gia đình và nhà trường, cái gông cùm đè nặng lên vai học sinh mỗi ngày không riêng gì tôi. Vậy mà không thể đứng lên đấu tranh giành tự do được, thật khổ tâm hết sức.
Sáng sớm nào gia đình tôi cũng đông đủ quây quần dưới bàn ăn, háo hức chờ xem người đàn ông nội trợ nấu món gì. Ba tôi là đầu bếp số một của gia đình, còn mẹ tôi... chỉ thông thạo tất cả các món luộc. Do vậy, để gia đình không phải chịu cảnh bụng đói thiếu cơm, ba đã đem tất cả vốn liếng, kinh nghiệm, nghề nghiệp truyền lại cho tôi, nên tôi nấu ăn cũng khá. Tôi còn có một em trai kém 3 tuổi tên Diệp Khả Vũ, ngoài cái đẹp trai, học giỏi, cao ráo... thì những cái khác đều thua tôi.
Bà Linh_ mẹ tôi đặt đĩa mì xuống bàn, nhân thể gõ một cái vào đầu cô con gái đang mơ màng.
Mẹ tôi là một người phụ nữ đẹp, lại tài giỏi, chỉ là tính cách hơi quái dị. Vậy mà ba tôi lại chịu nổi mẹ. Nghĩ lại chuyện tình thiên sử của hai người cũng có phần kinh dị. Hồi đó ba là giảng viên đại học chân ướt chân ráo vào trường, mẹ lại là sinh viên năm hai. Tuổi tác không cách nhau là mấy. Hôm đó trường tổ chức ngoại khóa, mẹ rất hăng hái với mấy loại hoạt động này, hào hứng hát hò trên sân khấu, nhảy vô cùng sôi động. Thế mà ba tôi cầm mic đi qua liếc mắt khinh bỉ buông một câu " chẳng ra làm sao cả" chuyện cũng chỉ có thế, sẽ không sao nếu mẹ biết ba là thầy giáo của mình. Nhưng cái bộ dạng ngơ ngơ trẻ tơ của ba khiến mẹ nghĩ đến một tên nam sinh năm nhất thích chơi trội, thế là nguyên cái guốc cao gót trong tay phi thẳng vào mặt ba. Và rồi một cuộc ân oán tình thù học đường diễn ra. Cuối cùng sau khi tốt nghiệp ba và mẹ làm đám cưới khiến không ít người ngã ngửa.
Tôi thừa hưởng được cả vẻ đẹp của ba và mẹ, đủ xinh, đủ trắng, đủ duyên dáng, duy nhất chỉ không đủ cao. Cả gia đình, không cả dòng họ tôi là đứa bị đột biến gen duy nhất. Lớp 12 mà cao không nổi 1m45, trong khi em trai kém tôi 3 tuổi đã cao hơn 1m 70 vậy có đáng hận không chứ? Đôi lúc mẹ còn nhìn tôi với ánh mắt quái dị rồi tự hỏi, tôi có phải con ông hàng xóm không? Cho xin đi, đến ba tôi còn chưa nghi ngờ thì mẹ lo cái gì chứ? Cũng may còn tí nhan sắc vớt vát lại để chứng minh tôi có quan hệ huyết thống với mẹ. Hajzzz thật khổ mà.
Ba đem cà phê và sữa để lên bàn cho mẹ và hai chị em. Nhìn từ góc độ nào ba cũng thật hoàn hảo, nếu có thể lấy được một người chồng như ba thì quá tốt rồi, mẹ tôi vớ được vàng nguyên chất chứ chẳng chơi.
- Khả Vy, còn không ăn nhanh lên, lại bắt Huy đợi nữa hả?_ Ba học theo mẹ cốc đầu tôi, có biết như thế là làm tụt giảm IQ không hả?
- Chị ấy sáng nào chẳng lề mề, nếu con là anh Huy, con chẳng rảnh ôm theo cục nợ này đâu_ Khả Vũ không bỏ qua cơ hội châm chọc tôi.
Em trai tôi Diệp Khả Vũ là một thằng nhóc rất lắm mồm lại tinh quái, ở nhà hai chị em như chó với mèo, dĩ nhiên nó là chó, tôi là mèo. Nhưng trong mắt nó tôi là " tài sản cá nhân, miễn chia sẻ" tự cho mình quyền bắt nạt tôi, còn những người khác thì đừng hòng. Nhưng chuyện làm tôi tức nhất là mỗi khi ra ngoài, mọi người hay nhầm tưởng nó là anh tôi, mỗi lúc như thế nó đều cười toe, xoa xoa đầu tôi rồi bảo " em gái cháu đấy" thế có đáng đánh không chứ?
À mà nhà tôi còn một thành viên nữa, nói không ngoa chứ nó thật sự là chủ gia đình, à không là chủ của tôi thì chính xác hơn. Đó là Boss Miêu, con mèo Nga trắng mà tôi nuôi từ
Còn chưa để tôi ăn miếng bánh, uống miếng nước, Khả Vũ đã kéo tôi xềnh xệch ra ngoài cổng, mặc tôi còn đang lưu luyến cố với cái bánh trên bàn. Em trai mà vậy đấy!
- Chào ba mẹ con đi
- Ưa a ẹ on i ( thưa ba mẹ con đi)
Tôi khổ sở nuốt xong miếng bánh, vẫy tay chào ba mẹ và Boss Miêu, rồi mặc kệ thằng em muốn lôi đi đâu thì đi.
Trước cổng Huy đã đợi sẵn, sáng sớm trông rất có tinh thần, em tôi bàn giao tôi cho hắn xong thì cũng đạp xe đi mất hút.
- Mới sáng mà đã lễ mề vậy rồi, lên xe đi_ Huy càu nhàu vài câu, rồi đưa mũ bảo hiểm cho tôi
- Biết rồi, lần sau sẽ ra sớm hơn mà
- Câu này sáng nào cũng nghe hoài, có bao giờ cậu làm được đâu?
Ngồi sau xe, thoải mái hít thở không khí sáng sớm, chưa có cái nắng oi ả nên thật sảng khoái, đường phố người buôn người bán nhộn nhịp, đủ loại âm thanh màu sắc, náo động sôi nổi, khiến tâm trạng tôi vui vẻ hẳn lên.
Nhưng chỉ vài phút sau quả thật tâm trạng đã tụt dốc không phanh. Tôi muộn học rồi. Học sinh ngoan chăm chỉ như tôi không lí nào lại bị ghi tên vào sổ được. Nhưng nhìn mặt của thầy giám thị hung dữ đứng gác cổng, cái tương lai đấy không còn xa đâu. Thiên Huy để tôi xuống xe rồi đi vào trước.
- Cậu kia học sinh lớp nào, khai mau_ Thầy chỉ thẳng mặt hắn mà quát
- Thầy, em đi muộn là có lí do chính đáng, thầy nhìn xem, em đang đi giữa đường thì xe hết điện, em phải dắt bộ đến tận đây, nhà em ở xa tít tắp vậy mà em vẫn vượt khó, trèo đèo lội suối đến trường thầy phải thông cảm cho em chứ bla bla....
- Rồi rồi, đừng nói nữa, vào đi
Huy quay lại nháy mắt với tôi một cái, vênh mặt làm cao. Cái tên chém gió như thần này, khi nãy ai còn phóng bạt mạng trên đường vậy hả? đúng là mặt dày vô sỉ mà. Nhưng hại hắn đến muộn là tôi, thôi thì quân tử không chấp kẻ tiểu nhân. Tôi len lén đến trước mặt thầy giám thị, rũ cho tóc xõa xượi, tự véo mình một cái rõ đau, rồi rơm rớm nước mắt.
- Thầy, sáng nay em đi học, con mèo nhà em nó chạy ra ngoài, em sợ mất bị ba mẹ la nên phải chạy theo bắt nó về, thầy nhìn xem người em còn dính lông mèo đây này_ Tôi cầm mấy cọng lông trắng của Boss Miêu ban sáng giơ lên làm tang chứng cho thầy xem, mặt tỏ ra vô cùng ăn năn, vô cùng đau khổ.
- Thôi vào đi, các cô cậu bây giờ nhiều trò lắm rồi
Chỉ chờ có thế, tôi vội chạy vào trường, thầy coi vậy cũng không khó tính lắm, nghe đồn thấy còn rất thiên vị cho con gái nữa. Nhưng vào lớp trước đã rồi tính, giáo viên chủ nhiệm đến chân cầu thang rồi kìa...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...