Phần cuối/
Luật sư ly hôn bên kia cũng đã gửi tin nhắn, báo với tôi rằng anh ta đã chuẩn bị gửi các giấy tờ ly hôn đến nhà Lý Viên Viên chờ Chu Hạ.
Nếu không có gì phát sinh, anh ta sẽ thuyết phục Chu Hạ ngày mai đi với tôi đến cơ quan chức năng để làm thủ tục ly hôn.
Hầu Mộng bên kia cũng có tin tốt.
Châu Vũ khi thấy việc kiểm toán đã hoảng sợ, khi thấy cảnh sát đến đã quỳ xuống ngay tại chỗ, nói rằng mọi việc đều do Chu Hạ chỉ đạo và khai ra tất cả mọi thứ.
Mọi việc đang tiến triển theo hướng tốt, những gì Chu Hạ và Lý Viên Viên nợ tôi, cuối cùng cũng phải trả lại.
Tôi không biết luật sư đã trò chuyện với Chu Hạ như thế nào nhưng kết quả là ngày hôm sau anh ta đã chủ động liên lạc với tôi để đi làm thủ tục ly hôn. Nếu không phải việc này cần phải có mặt không thì tôi thật sự không muốn phải nhìn thấy Chu Hạ một lần nữa.
Ở cửa cục dân chính, anh ta có vẻ tiều tuỵ, đôi mắt thâm quầng.
"Cô thực sự muốn diệt trừ tới cùng sao?" Anh ta nhìn tôi với ánh mắt oán trách, dường như không hiểu tại sao tôi lại tàn nhẫn như vậy.
Tôi cười nhạt không thèm quan tâm đến anh ta. Lúc anh ta cùng Lý Viên Viên bàn bạc cách lấy trộm tiền của công ty tôi để mở công ty mới, lên kế hoạch lừa dối tôi để sống chung thì sao không thấy mình tuyệt tình?
Sau khi nộp đơn đăng ký ly hôn, tôi chỉ cần đợi 30 ngày là có thể nhận được giấy chứng nhận.
Mặt khác, công ty tôi đã bắt đầu khởi kiện Châu Vũ và Chu Hạ về việc chuyển nhượng phi pháp tài sản công ty. Cá nhân tôi cũng đã khởi kiện Lý Viện Viện để đòi lại số tiền và hàng hiệu mà Chu Hạ từng tặng cho cô ta.
Chỉ khi luật sư tiến hành thanh lý tài sản tôi mới biết, căn nhà mà Lý Viên Viên và gia đình đang ở ban đầu chỉ là thuê, sau đó Chu Hạ đã mua lại dưới tên của Lý Viện Viện.
May mắn thay luật sư nói rằng tất cả số tiền này đều có thể đòi lại được.
Tuy nhiên, từ đó cũng có thể thấy rằng, những năm qua tôi không kiểm soát chặt chẽ về tài chính với Chu Hạ, mới khiến anh ta có thể có nhiều tiền riêng như vậy.
Hơn nữa, tiền kiếm được từ công ty nhỏ của anh ta có lẽ cũng đều tiêu vào Lý Viên Viên rồi.
Vì hai vụ kiện này mà Chu Hạ và Lý Viên Viên không có ngày yên bình.
Thấy không còn cách nào khác, cả hai người đều bắt đầu gọi điện thoại cầu xin tôi tha thứ cho họ. Nhưng tôi không phải là thánh mẫu hay bạch liên hoa, tại sao phải tha thứ cho họ.
Khi tôi vừa tan sở, ra khỏi toà nhà đã thấy mẹ của Lý Viện Viện, dì Từ đứng ngay cửa công ty.
Thấy tôi đi ra, bà nhanh chóng chạy đến, người phụ nữ này có vẻ còn một chút xấu hổ. Bà liếc nhìn tôi một cách ngại ngùng: "Mạn Mạn, dì đã biết những việc Viên Viên làm rồi. Đó là lỗi của con bé, dì đã mắng con bé nhiều lắm. Dì cũng không hiểu, sao con bé ngây thơ như vậy lại làm ra những chuyện như thế."
"Nhưng mà... dù sao các con cũng là bạn bè tốt nhiều năm, con bé cũng đã biết lỗi rồi, con tha thứ cho con bé được không. Bây giờ con bé đã mắc chứng trầm cảm rồi, đã rất đáng thương. Con tha thứ cho con bé được không."
Nói xong bà ta liền quỳ xuống trước mặt tôi khiến những người qua đường đều nhìn lại. Một người phụ nữ lớn tuổi, ăn mặc có phần giản dị lại quỳ trước 1 cô gái trẻ có vẻ ngoài sành điệu, bối cảnh này thực sự rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Tôi cảm nhận rõ ràng thấy ánh mắt của mọi người xung quanh ngày càng không thiện chí.
"Dì Từ, dì đứng dậy trước đi." Bây giờ tôi muốn rút lại suy nghĩ trước đây về việc cho rằng bà ta có lòng tự trọng. Nếu thực sự có lòng tự trọng thì không thể làm những chuyện không biết xấu hổ như vậy.
"Không, nếu cháu không buông tha cho Viên Viên thì dì không đứng lên đâu, xin cháu, cháu hãy buông tha cho Viên Viên đi. Công ty của cháu lớn như vậy tại sao phải đòi tiền Viên Viên chứ?" Bà ta vừa khóc vừa hét, tiếng hét càng lúc càng to, khuôn mặt tôi cũng càng ngày càng đen lại.
"Đủ rồi, tôi gọi bà một tiếng dì Từ là tôn trọng bà lớn tuổi, Từ Y Vân nếu bà không đứng dậy thì đừng trách tôi không lịch sự nữa."
"Tôi là một bà lão cô định làm gì tôi mà không lịch sự? Chẳng lẽ cô còn muốn đánh tôi sao?" Bà ấy gào lên cãi một cách vô lý.
Những người xung quanh bắt đầu tập trung lại càng nhiều, tiếng xì xào chỉ trích cũng càng lớn.
Thấy dư luận đã chuyển hướng về phía người đàn bà này, tôi cắn răng cũng quyết định hét lên: "Dì Từ, dì còn muốn tôi làm thế nào nữa? Con gái dì quyến rũ chồng tôi rồi còn sinh cho chồng tôi một đứa con trai, tôi không khóc không làm ầm ĩ, tự nguyện ly hôn để nhường chồng cho con gái dì, gia đình dì còn không hài lòng cái gì nữa? Còn đến công ty tôi chặn tôi?Có phải là muốn ép tôi chết mới thôi hả?".
Tôi vừa lau đi giọt nước mắt "tưởng tượng" vừa ấm ức nói: "Tôi coi con gái dì như bạn thân, cô ấy lại đi quyến rũ chồng tôi, cả nhà dì đang làm nhục tôi, vứt mặt tôi xuống đất để giẫm lên à."
Từ Y Vân không ngờ tôi cũng sẽ khóc lóc, cả người bà ta lúng túng, bối rối chỉ vào mũi tôi một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: "Cô... cô này đang bôi nhọ tôi."
“Có phải là bôi nhọ hay không thì tự lòng dì biết, con gái dì sinh ra đứa bé đó là của ai thì cả nhà dì đều rõ ràng. Nếu dì cảm thấy tôi bôi nhọ dì thì cứ việc kiện tôi đi, đến lúc làm xét nghiệm ADN trước mặt quan tòa, sự thật sẽ tự nhiên được phơi bày ra.” Tôi cắn răng cố gắng làm ra dáng vẻ người phụ nữ bị tổn thương, tâm sắp chết lặng.
Chẳng bao lâu Hầu Mộng cũng từ trên lầu đi xuống, cô ấy ôm lấy tôi đứng sau lưng chỉ vào Từ Y Vân mắng mỏ: “Gia đình các người phá hoại gia đình người khác chưa đủ hay sao? Còn muốn đến công ty ép buộc Ngải tổng của chúng tôi? Các người thật sự là quá đáng.”
Những người xung quanh đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, Từ Y Vân thấy mục đích không đạt được, còn bị mọi người mắng nhiếc nên vội vàng bò dậy chạy trối chết.
Tiếng mắng chửi chỉ trỏ phía sau lưng vang lên ầm ĩ.
Tôi nặng nề bảo Hầu Mộng liên lạc với luật sư, lưu ý phải nhớ kỹ phải tính cả khoản này vào.
Một tháng sau tôi đã nhận được giấy ly hôn, còn công ty Trung Ý vì lâu không thấy hàng đã kiện công ty rởm của Chu Hạ. Là đại diện pháp nhân công ty, Chu Hạ sau vụ kiện của tôi lại tiếp tục có mặt tại toà để đứng trên bục bị cáo.
Anh ta nhiều lần gửi tin nhắn, gọi điện xin lỗi tôi, van xin tôi cứu giúp anh ta, nói đủ loại lời hay ý đẹp nhưng tôi chẳng thèm để tâm.
Cho đến khi tòa án ra phán quyết Lý Viên Viên và gia đình ba người phải dọn ra khỏi nhà trong vòng ba ngày thì tôi mới đưa người đến gặp.
Lúc này Lý Viên Viên đã không còn vẻ lấp lánh quen thuộc. Ngay cả sau khi trải qua tháng nằm ổ, cô ấy vẫn không chịu chăm sóc bản thân, ngồi trên giường với mái tóc rối bù như tổ chim.
Thấy tôi, trong mắt cô ấy toàn là hận thù: “Ngải Mạn, cô đuổi tôi ra ngoài, tôi phải ở đâu bây giờ?”
“Liên quan gì đến tôi? Cô đi tìm Chu Hạ chứ!” Tất nhiên bây giờ Chu Hạ vì đã tự ý chuyển nhượng tài sản nên đã bị bắt.
Lý Viên Viên không chỉ phải dọn ra khỏi căn nhà này mà còn phải hoàn lại toàn bộ số tiền và đồ xa xỉ mà trước đây Chu Hạ đã tặng cô ấy.
Vì vậy, khi nhắc đến Chi Hạ, hận thù trong mắt Lý Viên Viên càng thêm sâu đậm.
Cô ta tức giận nhìn tôi: "Tôi rất hối hận, hối hận vì đã dây vào người đàn bà ác độc như cô, đối với bạn bè mình mà ra tay hết sức tàn nhẫn."
"Bạn bè của tôi? Cô xứng sao?" Tôi cười khẩy một tiếng nhìn quanh căn phòng trống trải, ước chừng những thứ có thể bán được đều đã bị bán hết: "Tôi khuyên cô nên nhanh chóng dọn đi thì hơn, nếu không chờ đến khi người của tòa án đến thì cô có thể sẽ bị tạm giữ đấy."
Nói xong, tôi hùng hổ dẫn người của mình rời khỏi căn nhà đó.
Tôi, Ngải Mạn, sống gần ba mươi năm, lấy chồng là Chu Hạ, quen biết Lý Viên Viên có lẽ là thất bại lớn nhất trong đời tôi.
Nhưng... việc hai người họ tính kế tôi sẽ là việc họ cả đời này họ không nên làm nhất, bởi vì tôi sẽ dìm họ đến chết mà không cho họ có cơ hội ngóc đầu dậy.
Những chuyện sau đó tôi không quan tâm nữa, tất cả đều do Hầu Mộng xử lý.
Nghe nói, vì Lý Viên Viên không có nơi nào đi sau khi bị đuổi ra khỏi nhà. Tất cả số tiền dự trữ ban đầu đều bị yêu cầu trả lại cho tôi. Cuối cùng, mẹ cô ta đành đưa tất cả về quê, đợi Chu Hạ ra tù.
Đúng vậy, Chu Hạ vì tội kinh tế đã bị kết án 2 năm 6 tháng. Những tiền của tôi anh ta chẳng thể nào bồi thường, chỉ có thể ở trong tù mà thôi.
Biết rằng hai người họ giờ đây sống rất khổ sở, tôi cảm thấy vô cùng sảng khoái. Hơn nữa, vì sự cố với biểu ngữ lần trước, tôi cũng trở nên nổi tiếng một chút, cư dân mạng nói tôi thông minh lại còn mạnh mẽ.
Giá trị thị trường của công ty tôi cũng theo đó mà tăng lên.
Vứt bỏ một tình bạn giả tạo, đá một gã đàn ông tồi, mà có thể có hiệu quả như vậy, tôi cũng thoả mãn rồi.
Hết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...