Một tuần sau đó.
Mỗi lần nhìn thấy Thanh Hòa, Y Bình cứ như gặp ma mà chạy đi hoặc né tránh, giả vờ như chẳng nhìn thấy cậu.
Những hành động khác lạ này vô tình bị Gia Khánh phát hiện, hắn nghi ngờ hỏi cô:
“Dạo gần đây em bị làm sao vậy? Anh thấy em suốt ngày thập thò bên cạnh cửa sổ, có khi lại tự nói chuyện một mình, nhiều lúc còn lộ ra vẻ mặt khổ sở.
Anh không biết em đang gặp vấn đề nào cả?”
Gia Khánh nghiêng đầu qua lại nhìn Y Bình thở dài.
“Có sao? Em chỉ đang vướng phải một khúc mắc trong câu chuyện của bạn em thôi.”
Cô đưa hai tay của mình lên má xoa xoa để trấn tĩnh lại.
Không ngờ rằng hành động nhỏ nhoi của cô lại được Gia Khánh để tâm đến vậy.
Nhưng cũng có thể là do biểu hiện của cô quá lộ liễu nên đàn anh mới có thể nhận thấy rõ ràng như thế.
“Nói anh nghe, em đang khúc mắc chuyện gì.
Biết đâu anh có thể giải đáp giúp em.”
Lời nói của Y Bình khiến sự tò mò sâu trong da thịt của hắn trỗi dậy.
Gia Khánh quyết tâm phải nghe được câu chuyện của Y Bình.
“Em...”
Sự tra tấn dồn dập bằng chiếc lưỡi không xương của Gia Khánh,Y Bình biết rõ hắn là một người hiếu kỳ và có nhiều kinh nghiệm về mặt tình cảm.
Nhưng cũng vì điều đó mà cô có một chút ngại.
Chuyện về tình cảm, trước nay cô chưa từng kể nó cho ai nghe hết.
Bây giờ chia sẻ với người khác có chút không thuận miệng.
“Em làm sao? Câu chuyện của bạn em là thế nào, nói anh biết để anh còn có cách mà tư vấn cho.”
Bạn!!
Y Bình xém chút nữa lại quên mất việc này.
Ngay từ đầu cô đã bịa ra một người bạn không có thật để lừa Gia Khánh.
Vậy thì bây giờ cô sẽ tận dụng những gì đang có để tô màu cho câu chuyện của mình.
“Bạn em là nữ.
Bạn ấy được một bạn nam tỏ tình và ngỏ ý cầu hôn.
Theo anh có nên chấp nhận không?”
“Nếu hai người yêu nhau thật lòng thì chấp nhận đến với nhau, còn không thật lòng thì chia rẽ.”
“Hai người đó thật lòng với nhau nhưng về phần phụ huynh thì họ lại không chấp nhận việc này.
Anh nghĩ xem, họ còn có cách gì nữa không?”
Cô tập trung lắng nghe câu trả lời của Gia Khánh.
“Tìm cách giải hòa hoặc chứng minh cho gia đình thấy tình cảm của hai người hoặc là bỏ hết tất cả cùng nhau rời đi.Thật ra có rất nhiều cách để giải quyết, em bảo bạn em chọn những cách làm tốt nhất cho đôi bên.
Nếu không thành thì mới chọn cách tiêu cực.
Hiểu ý anh không?”
Gia Khánh ngồi thẳng người, hai tay khoanh trước ngực ra vẻ là một người uyên bác.
“Được rồi, em sẽ nghe theo lời của anh.”
”Hả! Em??”
Hắn cảm thấy khó hiểu khi Y Bình nói bản thân cô sẽ nghe theo lời của hắn.
Trong khi, đấy là chuyện của bạn cô.
Đáng lý, cô phải nói là thuật lại cho bạn của mình nghe.
Cảm thấy trong câu chuyện này có gì đó không đúng.
Gia Khánh nghi hoặc nhìn cô chăm chú.
Cái nhìn của Gia Khánh làm cô có phần sợ sệt.
Y Bình vội vã giải thích lại câu nói của mình.
“Ý em không phải như thế.
Đó là chuyện của bạn em, đương nhiên em phải nói điều này cho bạn em biết rồi.”
Cô sợ Gia Khánh lại tiếp tục hỏi sâu vào bên trong nên tìm cách chuyển sang chủ đề khác.
"Phải rồi, chủ nhật tuần này chính là sinh nhật của mẹ em.
Anh đến tham gia cùng với gia đình của em nha."
"Sinh nhật của mẹ em! Anh đến đó có kỳ cục lắm không ? Đó là gia đình của em mà."
Mặc dù bản thân cũng muốn đến để tham gia cùng nhưng hắn lại sợ sự có mặt của mình làm cho những người xung quanh không được thoải mái.
"Thì là gia đình của em.
Anh không cần phải lo gì cả, mẹ em dễ chịu lắm, cha cũng không khó.
"
Trên gương mặt điển trai ấy là một nổi sầu muôn kiếp.
Gia Khánh còn đang phân vân không biết nên đi hay không còn Y Bình ở một bên không ngừng lải nhải.
“Em đừng nói nữa, anh đi là được đúng không.”
“Đúng đúng.”
Y Bình cười tít mắt nhìn hắn.
Trong khi đó, ở nơi làm việc của Thanh Hòa.
“Đàn anh, anh xem giúp em tài liệu này với.”
Ngọc Vân đưa sắp tài liệu trước mặt Thanh Hòa, cô đứng bên cạnh cậu chú ý quan sát.
Cầm số tài liệu trên tay, Thanh Hòa lật qua mấy trang xem thử gật nhẹ đầu tỏ ý hài lòng.
Bỗng Thanh Hòa chợt nhớ ra chuyện gì đó, cậu đóng sắp tài liệu lại ngước mặt lên nhìn Ngọc Vân.
“Tuần này em có rảnh không?”
“Hả! Em sao? Hình như em cũng không có bận gì cả.”
Cô gãi đầu vừa ngẫm nghĩ vừa nói.
“Mà có chuyện gì sao anh?”
“À, mẹ anh nói lâu rồi không thấy em ghé qua chơi nên muốn rủ em qua nhà đấy mà.
Nếu em không muốn cũng không sao.”
Ngọc Vân nhanh nhảu đáp.
“Đâu có.
Đương nhiên em phải đi rồi.
Món ăn của mẹ anh nấu, nó thật sự rất ngon.”
“Được, anh sẽ nói với mẹ anh một tiếng.”
Thanh Hòa mỉm cười đưa lại cho cô số tài liệu trên tay của mình.
“Tài liệu này chỉnh lại một chút sẽ ổn.”
“Dạ, đàn anh.”
Cô nữ đồng nghiệp ngồi phía sau lén nhìn trộm bọn họ.
Giờ giải lao, cô ta liền nói chuyện lúc sáng cho mấy cô đồng nghiệp khác nghe.
“Ê bà, biết sáng nay tui thấy gì không?”
“Chuyện gì bà.”
Mấy cô gái kia nghe cô ta nói cũng tò mò mà xúm lại hóng chuyện.
“Thì là Ngọc Vân đó.
Tui nghe tổ trưởng của mình muốn dẫn cô ta về ra mắt mẹ chồng.”
“Gì, vậy là chuẩn bị có một cái đám cưới ở đây rồi đó ư!”
“Thế tui phải sắm một con heo để tích góp tiền đi đám cưới của họ mới được.”
Họ đang nói chuyện thì đúng lúc Ngọc Vân đang bên ngoài đi vào.
Nhìn thấy đồng nghiệp xúm lại một chỗ, cô hiếu kì đi đến xem thử.
“Mọi người đang nói gì vậy, cho em tham gia nữa.”
Cô gái kia vẫn đang say mê nói chuyện với mấy cô gái khác mà không phát hiện ra Ngọc Vân đang đứng ở phía sau mình.
“Thì nói chuyện của Ngọc Vân, cô ta sắp đám cưới với tổ trưởng.”
Lời vừa dứt, cô ta thấy có gì đó không đúng liền xoay người lại thì nhìn thấy Ngọc Vân đang đứng trước mặt mình.
Nhìn thấy cô, cô ta giật bắn người vì sợ và bất ngờ.
Vẻ mặt trở nên ngượng ngùng.
“Ngọc Vân, em đứng ở đây từ khi nào vậy?”
“Em vừa đến thôi.
Nhưng mà chuyện vừa nãy là ai nói với chị vậy? Em và tổ trưởng đám cưới khi nào?”
“Chuyện này...”
Cô ta ấp úng không dám nói ra việc mình nghe trộm họ nói chuyện.
Thấy vẻ mặt khó xử của đồng nghiệp, Ngọc Vân cũng không làm khó cô ta nữa.
Cô hít một hơi thật sâu, kiên định nói với những người đang có mặt ở trong phòng.
“Không biết ai đã tung tin đồn thất thiệt về em như vậy, nhưng mà hôm nay em cũng nói cho mọi người biết rõ.
Em và anh Thanh Hòa sẽ không bao giờ có đám cưới với nhau và cũng không có loại quan hệ mờ ám gì cả.
Bọn em là quan hệ anh em, cấp trên cấp dưới, đàn anh và hậu bối.
Mong các chị hãy nhớ rõ điều này.”
Sợ bản thân bị bẻ mặt trước mọi người.
Cô ta thẹn quá hóa giận, dõng dạc nói với Ngọc Vân.
“Hức! Đã như vậy rồi mà còn che giấu.
Em đừng tưởng bọn này không thấy đường thì muốn nói gì cũng được.
Ngọc Vân, trên chuyện tình trường chị là người hiểu rõ hơn em đấy.”
“Thế thì chị chờ xem trong năm nay có một cái thiệp đám cưới nào không nhé.”
Ngày chủ nhật của bao sự hứa hẹn.
Y Bình ở nhà cũng với cha chuẩn bị tiệc sinh nhật bất ngờ cho mẹ.
Trước đó, hai cha con đã thành công dụ mẹ ra khỏi nhà.
Có như vậy, họ mới có thời gian chuẩn bị.
Gia Khánh cũng đến sớm để cùng giúp một tay với cô.
Ở bên nhà, Xuân Kiều cũng đang chuẩn bị món ăn cho Ngọc Vân.
Nhìn chồng đang ngồi trên ghế đọc sách, bà liền cười tủm tỉm nói:
“Chồng, một lát nữa có bạn của Thanh Hòa đến chơi anh nhìn xem con bé có hợp với Thanh Hòa không nhé.”
Xuân Kiều nhướng mắt ra hiệu cho Minh Hoài.
“Bà đang muốn tác hợp cho hai đứa trẻ à! Nhưng liệu thằng bé Thanh Hòa có chịu không? Bà có hỏi ý của nó chưa.”
Minh Hoài gấp cuốn sách lại, ngước mắt nhìn Xuân Kiều.
Việc con trai có bạn gái hay quen ai ông không quan tâm, chỉ cần Thanh Hoà chịu trách nhiệm với những gì mình chọn là được.
“Hừm, anh nói vậy là sao! Nếu nó không thích con bé tại sao trông mấy năm gần đây tui không thấy thằng bé qua lại với bất kỳ đứa con gái nào ngoài con bé.
Nếu không phải là có tình cảm thì đó gọi là gì.”
Thấy chồng không chịu hợp tác, Xuân Kiều không vui ra mặt.
“Dù có là vậy, bà cũng hỏi ý nó trước đã.
Không nó lại trách bà thì tui chẳng biết được.”
“Thôi đi, nói chuyện với anh làm tui mệt quá.
Con bé đến, anh cứ việc ngồi im cho tui là được, mọi chuyện còn lại cứ để tui lo.”
Xuân Kiều vừa dứt lời, bên ngoài liền truyền đến tiếng xe.Vừa nghe, bà đã nhận ra đó là xe của con trai.
Vội vàng chạy ra bên ngoài.
Nhìn thấy con trai chở Ngọc Vân đến,bà vui vẻ mở cửa chào đón hai đứa trẻ.
Lúc này, Y Bình ở trong nhà cũng nghe thấy tiếng xe.
Cô tưởng mẹ trở về sớm hơn dự định liền đi ra bên ngoài để kéo dài thời gian cho hai người đàn ông bên trong nhà ngụy trang hiện trường.
Y Bình bước ra khỏi cửa không thấy mẹ đâu, chỉ nhìn thấy Thanh Hòa đang đưa một cô gái về nhà.
Gương mặt đang hớn hở trở nên rối bời khi nhìn thấy cảnh này.
Cậu đang dẫn xe vào nhà nhưng lại cảm nhận có ai đó đang nhìn mình.
Bất giác, Thanh Hòa ngẩng đầu nhìn về phía nhà kế bên.
Ánh mắt của cậu chạm phải ánh mắt của Y Bình.
Cô vẫn đứng ở đó nhìn cậu.
Nhìn thấy cô, Thanh Hòa có hơi bất ngờ.
Y Bình để lộ vẻ mặt thất vọng, sau đó cô bỏ đi vào bên trong.
Bản thân lại không ngờ rằng Thanh Hòa lại là một con người bắt cá hai tay.
Mấy ngày trước còn nói muốn kết hôn với cô, bây giờ thì dẫn một cô gái về nhà.
Cô không hiểu tại sao Thanh Hòa lại làm như thế với cô.
Hay là muốn trêu đùa tình cảm của cô để trù thù việc cô đã rời đi nhưng không nói với cậu.
Nếu thật sự là thế thì...
“Phải hơn thua đến thế sao!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...