Vài ngày sau đó, Thanh Hòa và Thanh Trúc tuy bị thương nhưng không đến nổi nghiêm trọng.
Các vết thương cũng dần hồi phục, mấy ngày này Y Bình cũng ít qua lại với Như Mai, hình như hai người họ giống như mất liên lạc với nhau.
Hôm nay, cô giáo dạy văn đứng lớp.
Gần hết tiết học, cô thông báo với cả lớp một tin.
“Các em thân mến của cô, thời gian học ngắn ngủi của chúng ta cũng sắp kết thúc rồi.
Cô cũng như nhà trường thấy rằng tuổi học sinh đều trải qua những thăng trầm vấn đề học tập.
Vì để cho các em có thời gian vui chơi và học hành thật hiệu quả, nhà trường đã quyết định tổ chức một buổi lễ kỉ niệm dành cho các em, cũng như là món quà kỉ niệm sau khi các em bước chân ra khỏi ngôi trường này.
Mỗi lớp sẽ tham gia diễn một tiểu phẩm bất kì, thời gian đăng kí là hết tuần này.”
“Vậy đây là bắt buộc tham gia hay không bắt buộc tham gia vậy cô?”
Một bạn nữ trong lớp lên tiếng hỏi.
“Đương nhiên là mỗi lớp tự nguyện tham gia nhưng riêng lớp này là cô bắt buộc nhé.”
“Hả! Sao lạ vậy cô!”
“Vì các em rất lười trong việc tham gia mấy sự kiện này, cho nên cô bắt buộc các em phải tham gia.”
”Trời!”
Cả lớp không hẹn mà cùng nhau thốt lên.
Còn cô giáo thì khoanh tay trước ngực nghiêm túc nhìn cả lớp.
Ngày diễn ra buổi kỉ niệm rất nhanh đã đến.
Lớp Y Bình phải gọi là rất may mắn được cô giáo chọn một tiểu phẩm quen thuộc với trẻ em, đó là tiểu phẩm về “Bạch Tuyết và bảy chú lùn”.
Trong đó, người diễn vai Bạch Tuyết là Y Bình, Thanh Hòa là mụ phù thủy, còn Thanh Trúc là hoàng tử và bảy chú lùn là các bạn khác trong đó có một người quen thuộc chính là Nguyên Móm.
Cậu ta đáng lý không tham gia nhưng vì nói nhiều trong lớp nên cô giáo đã phân vai chú lùn cho Nguyên Móm.
“Ăn ở cho tốt vào không chịu, ai bảo bà tám cho lắm vào giờ hóa thành chú lùn.”
Thanh Hòa đang mặc trang phục phù thủy của mình, cậu không quên “khịa” Nguyên Móm đứng bên cạnh.
“Hức! Làm như tớ muốn mọi chuyện tồi tệ như thế này.
Mà cậu cũng có hơn gì tớ đâu.
Vai hoàng tử cao sang không diễn mà lại đi diễn mụ phù thủy già nua xấu xí.
Tính ra tớ vẫn còn thuộc về phe tốt.”
”Ngày thường tớ đã là hoàng tử rồi, bây giờ còn làm hoàng tử nữa chắc chắn sẽ khiến cho các cô gái bị hút hồn.”
”Thôi thôi, chú đừng có điêu.
Chẳng phải cô giáo nhìn trúng sự xấu xí của cậu nên mới phân vai phù thủy cho cậu sao.
Sự thật thì hãy chấp nhận đi.”
“Cậu ăn nói xà lơ đủ rồi đấy.
Im miệng lại cho người khác nhờ.”
Thanh Hòa đá vào mông Nguyên Móm vì cái tội nói quá nhiều.
“Auuu…sao lại đánh tớ! Cậu có tin tớ đánh lại cậu không?”
Nguyên Móm chau mày quay qua nhìn Thanh Hòa.
Nhưng cậu cung tay lại giơ trước mặt cậu ta.
“Rồi ai đánh lại ai?”
“Coi như tớ chưa nói gì đi.”
Thấy Thanh Hòa hung hăng quá Nguyên Móm cũng không dám liều.
Tuy bề ngoài là con trai nhưng cậu ta lúc nào cũng yếu đuối như một đứa con gái.
Vì vậy, Nguyên Móm không bao giờ thích đánh nhau, nếu thấy có xung đột cậu ta liền chạy đi để không nhìn thấy nó.
Buổi biểu diễn của lớp Y Bình được bắt đầu.
Cảnh đầu tiên là khúc phù thủy đến nhà và tặng cho Bạch Tuyết một quả táo.
Lúc này, Y Bình ngồi bên khung cửa sổ thì Thanh Hòa cầm giỏ táo đến trước mặt cô, cầm quả táo trên tay cậu chuẩn bị cho cuộc đối thoại của mình nhưng khi vừa cất lời thì Thanh Hòa lại dừng.
Đột nhiên, cậu lại quên lời thoại.
Thanh Hòa nhìn vào bên với ánh mắt cầu cứu.
Ngặt một nỗi, người bên trong lại không hiểu tín hiệu cầu cứu của cậu.
Đứng trên sân khấu, Thanh Hòa không thể đứng yên nhìn khán giả đang hướng mắt mong chờ tiểu phẩm của lớp cậu.
Trong tình thế nguy cấp, Thanh Hòa chỉ còn một cách là nói theo suy nghĩ của mình.
Cậu nhìn quả táo trên tay rồi nhìn sang vẻ mặt đang mong đợi của Y Bình.
“Này con gái thân yêu của ta, con hãy ăn quả táo này đi.”
“...”
Câu thoại hết sức vô lý của Thanh Hòa khiến Y Bình ngỡ ngàng.
Cô nhớ trong lời thoại thì bà phù thủy không gọi cô là “con gái”.
Nhìn Thanh Hòa, Y Bình thầm mắng cậu là tên phá hoại văn phong của người khác.
Không thuộc lời thoại đã thôi, còn lại đi chế văn của tác giả.
Cậu làm vậy không ai làm lại.
Mặt Y Bình trở nên bí xị.
“Không, cháu sẽ không ăn quả táo này.”
”Tại sao không ăn? Con phải ăn thì mới lớn được, hãy cầm lấy nó và ăn đi.”
Thanh Hòa trực tiếp đặt quả táo vào trong tay Y Bình, cậu còn nhiệt tình mà đút vào miệng cô.
Y Bình trợn mắt nhìn cậu, cô chẳng biết nói gì thêm.
Cô nói cậu là tên phá hoại quả không sai.
Cậu nghĩ làm sao mà lại đút quả táo vào trong miệng cô.
Đấy là sự ép buộc Bạch Tuyết phải ăn nó, trong khi kịch bản là Bạch Tuyết tự nguyện.
Y Bình tức không thể dùng quả táo mà đút ngược vào miệng cậu cho hả dạ.
Sau khi Bạch Tuyết ăn táo thì bị trúng độc, cô ngất xỉu trong nhà của mình.
Lúc này, phù thủy sẽ cười đắc ý rồi bỏ đi.
Thanh Hòa cũng làm y chang như vậy.
Cậu hét lên:
“Bạch Tuyết chết rồi he he he….Ta phải đi ăn mừng thôi.”
Nói rồi Thanh Hòa bỏ vào trong, cậu nhí nha nhí nhảm chạy như mấy cô công chúa.
Điều này làm cho khán giả ở bên dưới một phen cười bể bụng.
Họ cảm thấy nhân vật phù thủy hài hước hơn là ác độc.
Sau phân đoạn Bạch Tuyết bị trúng độc, bảy chú lùn ở bên ngoài trở về nhà.
Ấy vậy mà, Nguyên Móm chuẩn bị ra sân khấu thì Thanh Trúc lại chạy ra bên ngoài cướp mất phần trình diễn của cậu ta.
“Ôi Bạch Tuyết, nàng đã chết rồi sao?”
Thanh Trúc cũng là một Thanh Hòa phá hoại thứ hai.
Cô ấy xuất hiện là ở khúc cuối truyện nhưng vì bị tâm lý nên cô ấy mới chạy ra bên ngoài trước khung cảnh của mình, rồi cướp luôn phần đất diễn của Nguyên Móm.
Thanh Trúc ngồi bên cạnh Y Bình, cô ấy lắc lư cơ thể của Y Bình mà than thở.
“Nàng chết rồi thì ta phải làm sao đây.
Mấy tên lùn kia phải sống thế nào.
Nếu như kiếp này chúng ta không đến được với nhau vậy kiếp sau chúng ta hãy là của nhau.”
Kết thúc câu thoại, Thanh Trúc cúi mắt xuống người Y Bình mà khóc nức nở.
“???”
Y Bình nằm im nhưng cô không thể nào im lặng trong nội tâm của mình.
Cô chẳng hiểu tại sao Thanh Trúc lại phá lời thoại như vậy được.
Cô cóng nhớ rõ rằng Thanh Trúc đã học thuộc hết lời thoại rồi mà.
Sao giờ lại đọc tùm lum tùm la không thể hiểu được.
Lúc này, Nguyên Móm ở bên trong nhìn Thanh Trúc đang diễn.
Cậu ta uất ức vì bị cướp vai diễn mà quay sang than vãn với Thanh Hòa.
“Thanh Trúc cậu ta bị làm sao vậy? Đấy là đất diễn của tớ mà.
Cậu ta nhào vào cướp mất đất diễn của tớ rồi.”
Thanh Hòa nghe vậy thì thản nhiên nói:
“Có gì đâu, mất đất diễn thì khỏi diễn.”
“Nhưng tớ đã cất công hóa trang thành một chú lùn xuất sắc mà.
Làm vậy thật phí phạm.”
“Thế cậu biết làm sao để không phí phạm không?”
Thanh Hòa chỉ tay về phía sân khấu mà nói với Nguyên Móm.
Cậu bảo buổi biểu diễn đã kết thúc, ngay bây giờ Nguyên Móm có thể chạy ra ngoài đó để cúi chào mọi người trước khi nhân vật của cậu ta thật sự bị lãng quên.
“Cái gì? Sao lại kết thúc rồi! Tớ vẫn chưa xuất hiện mà.”
Nguyên Móm hốt hoảng nói.
Bây giờ cậu ta có muốn chạy ra đó nhưng cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nếu như chạy ra ngoài chỉ để chào mọi người như lời Thanh Hòa thì để cậu ta ở bên trong đây còn hay hơn.
Nguyên Móm nghiến răng nghiến lợi nói:
“Tiểu phẩm này đúng là một thất bại bày bản mà.”
“Nhưng mà tớ thấy nó hay mà.”
Thanh Hòa cười hồn nhiên nêu lên cảm nghĩ của mình.
Buổi biểu diễn kết thúc, Y Bình mặt hầm hực đi vào bên trong.
Cô không thể chấp nhận được một tiểu phẩm hay lại diễn một cách sơ xài mà còn tua qua rất nhiều đoạn hay, lời thoại thì chẳng ra làm sao.
Nguyên một tiểu phẩm, cô chỉ nói vỏn vẹn một câu sau đó thì nằm im bất động.
Đến cả nụ hôn để giúp cô tỉnh dậy giống trong truyện cũng không có.
Bản sao này đúng là một thất bại.
Còn riêng về Thanh Hòa và Thanh Trúc thì cười tủm tỉm.
Hai người tự khen với nhau về tiểu phẩm và trình độ diễn xuất đặc sắc của họ.
Những lời nói ấy, Y Bình nghe thấy mà buồn nôn.
Chẳng hiểu sao bọn họ có thể tự khen chính mình khi lại diễn dỡ tệ như vậy được.
Động lực nào đã giúp cho họ có suy nghĩ ấy.
Cô thật sự cũng muốn biết điều đó.
Nguyên Móm thì khỏi cần nói.
Cậu ta cởi bỏ lớp hóa trang của mình ra trong sự bực tức với Thanh Trúc.
Vai diễn của cậu ta chỉ có vài câu thôi.
Vậy mà, Thanh Trúc nỡ lòng lại xuất hiện và cướp mất.
Cô ấy còn không biết tốt xấu mà kết thúc tác phẩm ngay và luôn khi cô ấy chỉ thoại được một hai câu với Y Bình.
Việc này làm cậu ta tức đến sôi máu.
“Năm cuối mà tham gia buổi biểu diễn cùng với các cậu thật là xui xẻo.”
Nguyên Móm xụ mặt xuống, buồn bã.
“Đấy là việc không của riêng ai cả, tớ cũng cảm thấy giống như cậu đây Nguyên Móm.”
“Vậy là hai chúng mình thật xui xẻo.”
Cả hai không hẹn mà cùng đồng thanh nói.
Sau buổi biểu diễn ngày hôm đó, mọi người bắt đầu vào việc học của mình.
Ai làm việc nấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...