Y Bình thấy lời của Lý Nhân nói có lí.
Có người cùng giải bày tâm sự trong lòng mới cảm thấy nhẹ nhõm được.
Thế là cô quyết định nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
“Tớ đã chính thức bị Thanh Hòa cho ra rìa rồi!”
“Ờ.”
“Từ giờ trở đi, tớ và Thanh Hòa sẽ không còn chơi thân với nhau như trước đây nữa.”
“Ờ.”
“Say này, tớ có bị người khác bắt nạt cậu ấy cũng sẽ không đứng ra bảo vệ cho tớ nữa.”
“Ờ.”
“Tớ nói này, cậu thay vì “ờ” thì có thể đồng cảm với tâm trạng của tớ mà nói câu gì để động viên không.”
“Ờ.”
“Nữa!”
Y Bình chau mày lại nhìn Lý Nhân tư thái bực tức.
“Ơ…tớ xin lỗi.
Do tớ tập trung quá nên phản úng không nhanh nhẹn.”
Thấy Lý Nhân bối rối như vậy, trông cậu ta có vẻ không cố ý.
Cô thở dài một hơi, cúi đầu xuống đất.
“Thôi bỏ đi.
Chuyện gì xảy ra thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra.”
Bộ dạng chán trường, suy nghĩ tiêu cực của Y Bình làm cậu ta phát bực.
Như nào gọi là “bỏ đi”? Sao có thể dễ dàng từ bỏ một cách đơn giản như thế.
Nói bỏ là bỏ ư! Thấy khó thì liền lùi bước.
Chưa lên sàn đấu đã nói là thua cuộc.
Trên đời này, sao lại bỏ đi những thứ mình có thể lấy được.
Nó ở trước mắt, chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội để lấy lại.
Có những thứ ở xa vời nhưng chúng ta vẫn phấn đấu để giành được.
Vậy cái trước mặt càng phải có được.
Lý Nhân nắm tay Y Bình, gương mặt tràn đầy niềm tin.
“Y Bình, tớ nói cho cậu biết.
Cậu không được bỏ cuộc, Thanh Hòa vẫn chưa hoàn toàn thuộc về cậu ta.
Vì vậy, cậu chưa được tính là “ra rìa”.
Cậu phải dành lại Thanh Hòa, dành lại người bạn thân của mình.
Cậu có hiểu không?”
“Lý Nhân, cảm ơn lời động viên của cậu.
Vậy là được rồi.”
Y Bình tưởng rằng Lý Nhân chỉ đang động viên cô nên cô cảm thấy nguôi ngoai đi một chút.
Nhưng Lý Nhân đột ngột quát vào mặt cô:
“Dẹp cái mộng tưởng cho “ra rìa” của cậu đi!”
“...Lý Nhân!”
Cô giật mình khi bị cậu ta quát.
Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Lý Nhân, cô ngơ ngác không hiểu tại sao cậu ta lại tức giận đến vậy.
Cô đã hiểu sai ý của cậu ta sao?
“Y Bình, cậu lúc nào cũng được Thanh Hòa bảo vệ nên cậu mới thụ động, sống tiêu cực, khó qua thì bỏ qua, làm không được thì liền từ bỏ.
Cái tính ỷ lại vào người khác của cậu sớm muộn cũng bị xã hội này vùi dập thôi.
Cậu sẽ không bao giờ sống nổi trong xã hội khắc nghiệt này đâu.”
Lý Nhân những lời từ tận sâu trong đáy lòng của mình không chỉ cho Y Bình nghe mà còn muốn nói chính bản thân của Lý Nhân nghe.
Lần đầu gặp được Thanh Hòa, cậu như ánh nắng ban mai chiếu rọi qua tâm hồn còn đang say giấc nồng.
Kể từ hôm đó, Lý Nhân đã luôn ao ước rằng, có một ngày cậu ta sẽ được làm bạn với Thanh Hòa.
Nhưng trong suốt thời gian học cùng nhau, Thanh Hòa ánh ban mai ấy chỉ luôn chiếu rọi xung quanh một người tên Y Bình.
Cái tên ấy đã làm cậu ghen tỵ và ghét cay đắng.
Chỉ muốn Y Bình biến mất khỏi ánh ban mai kia, chỉ riêng một mình Lý Nhân cậu mới được nó chiếu rọi.
Cuối cùng thì cậu ta cũng không thể làm được nên khi lên lớp một Lý Nhân đã quyết định chuyển đến nơi khác để học và từ bỏ đi nắng ban mai mà cậu ta không chạm tới được.
“Y Bình, cậu phải biết trân trọng những thứ trước mắt mình, dũng cảm mà giành lấy nó.
Cậu mà chốn chui chốn nhủi như một con “dế Choắt”, cậu sẽ bị chết ngạt cho mà xem.”
“Lý Nhân cậu….hu hu hu..”
Những lời nói của Lý Nhân đã chạm tới trái tim cô.
Y Bình không thể làm gì được ngoài việc khóc thật lớn.
So với Lý Nhân của hiện tại, cô thấy bản thân mình lúc này đã quay trở lại là một Y Bình “bánh ướt” lúc nhỏ.
Cô không có dũng cảm, cô không đủ tự tin, cô không mạnh mẽ để cướp lại những gì thuộc về mình.
Điều cô có thể làm là giương mắt nhìn thứ mình thích bị người khác lấy đi mất.
“Tớ hic tớ không muốn bị cho “ra rìa” hic tớ muốn tiếp tục làm bạn với Thanh Hòa hic…”
“Được rồi, đừng khóc nữa.
Tớ sẽ giúp cậu.”
“Cậu giúp tớ ư!”
Y Bình dụi mắt, cô có nghe lầm không? Lý Nhân từ lúc nào lại tốt với cô đến vậy.
“Ừ, không tin à!”
“Ừm, tại sao cậu muốn giúp tớ? Nó thật vô lý!”
Lời nói của Y Bình như con dao đâm thẳng vào tim cậu ta.
Lòng tốt cũng bị người khác hiểu lầm là sao nhỉ!
“Nếu cậu muốn biết lý do thì tớ sẽ nói cho cậu biết.
Một, chúng ta là bạn, nếu cậu bị cho “ra rìa” thì tớ cũng có khả năng.
Hai, cậu dễ thương, dễ mến, hiền lành còn cô gái kia thì không có một điểm cộng nào.
Thế có cần phải nói thêm tiếp lý do nữa không.”
Y Bình lắc đầu, cô vui vẻ mỉm cười.
“Vậy tớ phải làm gì để Thanh Hòa không bỏ rơi “chúng ta”.”
“Đương nhiên là phải tách hai người đó ra rồi he he he..”
Ngày hôm sau đến trường, Y Bình đứng trước cổng nhà Thanh Hòa.
Cô định gọi cậu đi học giống như mọi khi nhưng mới lấy hơi vào cô còn chưa gọi thì cánh cửa đã mở ra.
Thanh Hòa nhìn thấy Y Bình thì vui vẻ nói:
“Ủa bà già, đi đâu giữa mùa thu hiu quạnh thế!”
“Thanh Hòa chết tiệt! Cậu mới là ông già xấu xí, cô đơn nhất quả đất này!”
Cô thẳng chân dẫm lên chân của Thanh Hòa.
“Auuu…cậu muốn giết người à!”
Thanh Hòa cong chân lên, cậu đau điếng nhìn Y Bình giống như một kẻ xấu.
“Ai bảo cậu…”
Cô còn đang phấn khích nói thì thấy Thanh Trúc từ trong nhà bước ra.
Cô ta lạnh lùng nói:
“Thanh Hòa, cậu không đến lớp thì trễ học bây giờ.”
“Chẳng phải đang đi sao! Nói nhiều thế làm gì.
Tối qua giảng đạo lí còn chưa đủ tra tấn người khác sao.”
Thanh Hòa cảm thấy Thanh Trúc thật phiền phức, cậu liền kéo tay Y Bình rời đi.
Trên đường, một nam hai nữ đi bên cạnh.
Người trên đường ai cũng nhìn họ với ánh mắt kì lạ.
Y Bình vốn nhạy cảm khi bị người khác nhìn như thế.
Cô phải tìm ra lý do mới có thể khắc phục được.
“Nhìn cậu trai đó đi, sau này nhất định sẽ là một chàng trai đào hoa.”
”Đúng là tuổi trẻ mà.”
“Ha ha ha..”
Nghe thấy người bên đường nói, lúc này Y Bình mới nhận ra sự khác lạ.
Một nam hai nữ đúng là kì lạ mà.
Y bình đi vội lên trước, quay đầu lại nhìn.
“Chết rồi, chết rồi!”
“Hả? Cái gì chết?”
Thanh Hòa dừng lại ngơ ngác hỏi.
“Thì ba chúng ta đấy.
Đi chung sẽ khiến người khác có suy nghĩ lệch lạc.
Tớ nghĩ là tớ sẽ đi trước, còn hai cậu đến sau nhá.”
“Nhưng…”
Thanh Hòa còn chưa kịp nói thì Y Bình đã chạy đi mất.
“Cậu thật là ô quế, cậu đi một mình đi.”
Thanh Trúc nói mấy lời khó hiểu rồi chạy theo Y Bình.
Điều này khiến Thanh Hòa trông phút chốc không thể hiểu được ý của hai cô gái.
“Mấy cái người này bị làm sao vậy?”
Giờ ra chơi, Thanh Hòa ngồi lì trong lớp để làm đống bài tập mà Thanh Trúc đã giao cho cậu.
Nhìn dáng vẻ chăm chỉ học của Thanh Hòa, Y Bình và Lý Nhân ngồi bên bàn đối diện cứ nhìn chăm chú.
“Lý Nhân, cậu nhìn thử xem người đó có phải Thanh Hòa không.
Hình như mắt của tớ bị hỏng hay sao ý.”
“Không phải đâu, mắt của tớ mới hỏng nặng đây.”
Cả hai nhìn Thanh Hòa mà không rời mắt.
Y Bình chợt nghĩ, với cái đà này Thanh Trúc sẽ thao tóm Thanh Hòa trong thời gian ngắn.
Nhìn xem, mới có ngày thứ hai đi học mà cậu đã học chăm chỉ như vậy rồi.
“Lý Nhân, cậu nói xem có phải Thanh Hòa bị trúng tà rồi không?”
”Cũng có thể lắm.”
“Giờ phải làm gì đây?”
“Cậu thân với Thanh Hòa nhất.
Giờ cậu giả vờ đem bánh qua cho cậu ta đi, sau đó nói về vấn đề gì đó cho cậu ta không tiếp tục làm bài tập nữa mà chuyển nhắm mắt sang cậu.”
“Ừm, để tớ thử.”
Y Bình, cầm một chiếc bánh mì đưa đến bên cạnh Thanh Hòa.
Cô đi qua đi lại quanh chỗ cậu rồi đặt ổ bánh mì xuống trước mặt Thanh Hòa.
“Có học thì có ăn.
Hãy lấp đầy chiếc bụng của mình đi.”
“...”
Thanh Hòa ngẩng đầu lên nhìn Y Bình, cậu chớp mắt nhìn cô khó hiểu.
Đột nhiên cô lại tốt bụng với cậu như vậy quả thật không giống với thường ngày.
Là ai nhập vào người cô ư!
Cậu cầm ổ bánh mì đặt lên tay Y Bình.
“Y Bình, cậu giữ lấy mà ăn.
Giờ tớ bận lắm.”
Cầm ổ bánh mì trên tay, cô tức giận nói:
“Cậu dám chê đồ ăn của tớ mua à! Thanh Hòa, cậu giỏi lắm.”
Cô bỏ về chỗ ngồi, cầm ổ bánh mì.
Cô xé luôn bịch bánh mà cắn một miếng thật to cho bỏ ghét.
Liếc nhìn Thanh Hòa một cái, cô nhai ngấu nghiến.
“Thanh Hòa thúi, rồi cậu sẽ phải hối hận!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...