Cầu Cầu? Cái tên này Hàn từng nghe lúc trước, là tên người máy trí tuệ đầu tiên được sản xuất từ hơn 20 năm trước kia.
Cậu cảm thấy nó vô cùng quen thuộc với mình và có vẻ nó không có ý muốn tấn công cậu.
Nếu là sản phẩm trí tuệ đầu tiên thì chắc nó không thông minh lắm.
Vì vậy, Hàn thử lừa nó.
" Tôi tên là Hạo.
Cầu Cầu có thể dẫn tôi tới nơi ba ba hay tôi hay đến không? Tôi sẽ rất biết ơn Cầu Cầu luôn đó."
Cầu Cầu chớp chớp hai mắt, lăn qua lăn lại vài vòng do dự không biết có nên dẫn cậu chủ nhỏ đến nơi bí mật của cậu chủ lớn hay không.
Cậu chủ lớn mà biết, với tính tình chập mạch hiện giờ chắc thái hết linh kiện của cậu ra rồi nghiền mất.
Huhu, làm người thật khổ, làm người máy còn đau khổ hơn.
Hàn thấy Cầu Cầu còn lo sợ không dám đưa cậu đi, cậu bèn chống cằm ngồi xổm nói :
" Sau này ba mình già đi, không còn sức chống gậy đến nơi bí mật thì ách là ba sẽ nhờ mình dìu đến vì vậy mình biết sớm hay muộn cũng không hại gì mà đúng không?"
Cầu Cầu nghe vậy cũng thấy rất là đúng.
Sau này chẳng phải thế nào mình cũng đi theo cậu chủ nhỏ sao? Vậy đi theo sớm một chút cũng là đi, không thể bảo mình nối giáo theo giặc được.
Tương lai còn có thể cầu xin cậu chủ nhỏ nâng cấp linh kiện nữa.
Hehe.
Sau đó, Cầu đột nhiên bay lên dùng cánh tay gầy guộc vỗ ngực mình, tự tin nói.
" Tiểu chủ nhân đi theo em, đây là địa bàn của em, em sẽ dắt chủ nhân đâm sau..
À không mở ra một chân trời mới về ông chủ từ A đến Z luôn."
Hàn nhoẻn miệng cười vì thành công đạt được mục đích.
Cầu Cầu dẫn cậu tới một tảng đá mô hình.
Hàn bất ngờ, hồi nãy cậu đi qua tảng đá này rồi nhưng không nghĩ rằng đây chính là thứ mà cậu muốn tìm, trong lòng Hàn càng thêm yêu thích anh.
Cầu Cầu nói một chuỗi ngôn ngữ kì lạ.
Đùnggggg!!!!
Từ tảng đá mô hình đột nhiên biến thành tảng đá bình thường lớn gấp 2 lần.
Ở giữa tảng đá là một khe hở từ từ mở ra một cái thang máy mới toanh.
Hàn nhìn mà há hốc mồm, nuốt một ngụm nước miếng.
Hai mắt cậu sáng lên, đẳng cấp dữ thần.
Hàn đi theo Cầu Cầu vào thang máy, không cần người bấm nút, nó tự động đi lên trên.
Mở cửa lần nữa là một căn phòng như một thư viện nhỏ.
Tuy nhiên trong đây không có sách mà toàn là album ảnh.
Hai bên vách tường là hình từng đời gia chủ và vợ của mình.
Cậu tuỳ ý lật một album ảnh ra, trong đó toàn hình của gia chủ tương ứng với vị trí đặt ảnh vậy có lẽ ba của Hào cũng có một quyển album về mình.
Thế là Hàn dựa theo sự chỉ đường từ Cầu Cầu, đi nhanh đến nơi đặt hình của ba Hào, ảnh được xếp theo thứ tự nên cậu đi một mạch đến cuối phòng là tìm thấy được hình anh.
Kì lạ rằng nơi đặt hình của phu nhân tương ứng với vị trí gia chủ hiện tại lại không phải là mẹ trên danh nghĩa của Hào, nó bị để trống.
Cậu lật thử toàn bộ album ảnh về anh, như những gia chủ đời trước, toàn là ảnh từ nhỏ đến lớn của anh.
Hàn không hiểu tại sao khi xem những bức ảnh lúc nhỏ của anh thì cậu cảm thấy giống một người nào đó, một người khác mà không phải Hào.
Trời tối khuya, bây giờ cũng khoảng 1h sáng, suy nghĩ nhiều khiến đầu Hàn có chút đau, cậu rút một tấm ảnh lúc nhỏ của anh ra rồi cất trong quần.
Những album của gia chủ đời trước ít nhiều gì đều có hình của phu nhân mình nhưng riêng ba Hào lại không có lấy 1 tấm.
Qua đó, Hàn khẳng định người phụ nữ giữ chức vị phu nhân hiện giờ chỉ là hữu danh vô thực, không có cân nặng trong lòng anh.
Nghĩ đến đây, tâm trạng cậu bé càng thêm cao hứng.
Hàn lật liên tục một loạt album của anh, hình ảnh những chuyến đi chơi, đối tác, báo chí, tất tần tật những việc đặc biệt liên quan đến anh.
Kiểm tra hết cuốn này đến cuốn khác cuối cùng cậu cũng phát hiện được thứ đáng nghi nhất.
Có một quyển album được đặt mật khẩu và dấu tích của nó cho thấy anh đã xem khá nhiều lần.
Chưa đợi Hàn lên tiếng, Cầu Cầu đột nhiên bay đến, hai tay giựt lấy cái album này bay đi.
Cầu Cầu khóc thành tiếng " Huhu, xin lỗi tiểu chủ nhân, đây là cơ chế tự động bảo vệ món vật mà cậu chủ trân trọng nhất, em cũng không thể điều khiển mình được, huhu."
Cầu Cầu bay vụt lên, tránh xa cậu.
Hàn cố gắng chạy theo giựt lại nhưng thể lực của một đứa bé như cậu sao bằng người máy biết bay, vài phút trôi qua, Cầu Cầu đã mất tăm hơi.
Hàn thử hét gọi Cầu Cầu vài lần đều không thấy Cầu Cầu trả lời.
Cậu hết cách đành quay lại dọn dẹp lại những quyển album của anh lại như cũ, sau đó còn gắn một thiết bị quay lén tiên tiến nhất ở một góc gần với chỗ để album bí mật kia.
Bây giờ là 2h sáng, sức lực Hàn dần tiêu hao hết, hai mắt cậu nặng nề.
Hàn thở phào, vuốt mấy cái ở ngực, hên phòng này có điều hòa nên mồ hôi của sự vận động vừa rồi đã nhanh chóng bay đi, nếu không với quần áo toàn mùi mồ hôi sợ rằng cậu sẽ bị người khác nghi ngờ mất.
Hàn điều tiết hơi thở, vỗ mặt mình giữ tỉnh táo rồi rời khỏi đây theo đường cũ.
Cầu Cầu ôm album trốn trong tối nhìn cậu rời đi mà lòng đầy đau thương.
Huhuhu.
Muốn cùng tiểu chủ nhân ra ngoài quá đi mất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...