"Bạn Thân Là Con Trai"

Hôm đó group kín thông báo, Nguyễn Minh Thanh chính thức là mục tiêu bắt nạt của Đỗ Quang Dương và Nguyễn Phương Nhung, ai giúp đỡ Minh Thanh chính là chống lại hắn và Nhung!

Toàn bộ group kín xôn xao. Đừng đùa, Dương tuy mới vào trường không lâu nhưng cũng gọi là có tiếng tăm từ hồi học cấp II, ai dại mà dây vào hắn cơ chứ? Tội nghiệp nhất cũng chỉ là Minh Thanh kia mà thôi!

Và thế là, những chuỗi ngày liên miên khổ cực của Đơn bắt đầu như vậy. Tuy cô đã có cảnh giác hơn nhưng vẫn không thể lường trước nổi những trò bắt nạt của Dương và Nhung dành cho cô, Đơn ngày càng chai lì trước những trò đó.

Tiết thể dục, thầy có việc cho tự tập, cả lớp xúm xít lại ngồi một chỗ, mỗi mình Thư và Đơn tách ra ngồi riêng. Căn bản theo ngôn ngữ của Dương thì là: Minh Thanh không có tư cách ngồi cùng lớp này! Ờ, không ngồi cùng thì thôi, hẳn là báu bở lắm!

Giữa phòng thể chất rộng lớn, từ đâu có quyển tiểu thuyết lao tới, gáy sách đập cốp vào chính giữa mặt Đơn rồi từ từ trượt xuống, cú va đập mạnh khiến gọng kính đâm vào mắt Đơn, choáng váng mặt mày. Nhung cười cợt phủi tay, quay sang Dương nhếch miệng, hàm ý cô ném giỏi lắm phải không, toàn bộ lớp 10A1 đều vỗ tay hoan hô không thương tiếc, ngoại trừ Thư ra.

-Nhung! Cậu làm cái gì thế hả??

-Ôi, đừng nói mấy câu dở hơi vậy chứ? Nhìn mà không biết đang làm gì sao?

Nhung thản nhiên bỡn cợt trước lời chất vấn của Thư, Đơn ngược lại bình tĩnh hơn nhiều. Cô nhặt quyển sách lên, sự ngỡ ngàng của mọi người ném trả lại trúng vào mặt Nhung, giọng bình thản như ăn cân bánh uống miếng sữa:

-Thùng rác ở đằng kia, không phải ở đằng này!

Dám vênh mặt lên với Thư của cô, đáng chết. Nhung tức tối gầm rít qua kẽ răng:

-Mày mày mày...

-Ơ? Thùng rác ở đâu cơ? Sao lại thấy mỗi cái thùng rác đang đeo kính với khẩu trang thế nhỉ?

Dương làm vẻ lạ lùng hỏi, chắp tay lên trán ngó nghiêng như Tôn Ngộ Không, phất tay một cái, lập tức đồ từ bốn phương tám hướng tràn đến, đích tới chỉ có duy nhất một - đó là người Đơn. Thư bị Đơn nhanh tay đẩy ra sau lưng, tiếp đến là tiếng đồ đạc rơi lạch cạch, nào là bút bi, thước kẻ, sách vở, hộp bút, còn có cả com-pa. Đơn cảm thấy bọn này nhà thật giàu, đồ học chứ có phải đồ chơi đâu mà bọn nó ném như ném rác như thế. Đồ đạc cứ thế liên tục đáp vào người Đơn, đau điếng, gáy của cô bị một quyền sách đập vào, choáng váng ngất lịm. Đến khi tỉnh dậy, cả người ê nhức, bản thân cô đã nằm trong phòng y tế trường.

Phòng y tế rất yên lặng, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của Thư và anh Luân hội trưởng hội học sinh (còn gọi là anh A đợt đi bản Xôi). Phòng y tế mang màu trắng toát như ở bệnh viện, xung quanh tường dán vài tấm áp phích về sức khoẻ, hay cơ thể con người. Tiếng nói chuyện ngoài cửa nhanh chóng được thay thế bằng tiếng cãi vã, Dương nói:

-Anh là cái thá gì mà chắn? Tránh ra!!

-Tôi là hội trưởng hội học sinh, tôi có quyền, cậu không có quyền!

Luân to tiếng cãi lại khiến Dương không biết phản bác thế nào, Thư đứng cạnh lặng lẽ khoanh tay dựa vào cửa, nhìn ra ghen ghét trong mắt của Nhung kia. Ồ? Chẳng có lẽ... Nhung thích anh Luân?


Con mắt tinh tường của Thư quả không sai một chút nào. Nhung sợ hãi nhìn khuôn mặt bừng bừng sát khí của Luân, níu kéo tay Dương:

-Thôi, kệ nó, mình về!

Dương một phần hơi hãi trước khí thế của Luân, một phần có Thư đứng đó nên cũng ngại làm càn, hắn giơ ngón giữa lên rồi mới chịu bỏ về. Đơn ở bên trong xoa gáy, ngồi dậy sửa soạn quần áo đi ra khỏi cửa. Chiếc đồng hồ trên tường đã điểm đúng 12 giờ trưa, nghĩa là tan học từ lâu rồi mà cô vẫn hành 2 người ngoài cửa ở đây, Đơn âm thầm cảm thấy tội lỗi.

Tiếng mở cửa lách cách làm Thư cùng Luân ở ngoài giật bắn, Đơn cười xuề xoà cho qua chuyện, cúi gập người cảm ơn rồi vác cặp đi về. Luân với Thư nhìn nhau, thở dài ảo não.

***

Việc trực nhật của lớp là do từng bàn trong lớp lần lượt làm, thế nhưng cả đám 10A1 cứ đùn đẩy hết cho bàn của Đơn. Lệnh của Dương đã phát, lại còn không phải ở lại dọn dẹp vệ sinh, đùn được thì cứ đùn thôi!

Thư là lớp trưởng, thế nhưng lên cấp III gặp toàn cậu ấm cô chiêu, không nói nổi. Thi thoảng đỡ được cái gì thì đỡ, còn lại Thư toàn bận tối tăm mặt mày, thành ra việc trực nhật hầu như do Đơn làm hết. Hôm nào sơ sảy quên đóng cửa sổ, hoặc có đứa chơi xấu, đợi Đơn quét xong rồi lại nhét rác vào ngăn bàn để Đơn bị trừ điểm, là y như rằng cặp của Đơn sẽ bị vứt từ trên tầng 3 xuống với lí do làm lớp tụt hạng thi đua cuối tuần. Đơn đối với sự bài xích rõ rệt của lớp này cũng không mảy may quan tâm. Quét thì quét, nhặt thì nhặt, đằng nào cô cũng rất rảnh rỗi, không có việc gì làm.

Ngoại trừ lúc Thư bị bắt nạt ra, Đơn sống nhu nhược đến nỗi có lần áo thể dục bị cắt nát mà vẫn không nói gì. Cô nhờ Luân chạy đi xin lại đồng phục cũ của anh chị, đem về giặt dùng dần. Luân xin cho cô được hẳn bốn chục cái, toàn của các anh lớn không mặc vừa nổi đưa cho. Cứ như vậy bọn nó cắt một cái Đơn lại đổi một cái, đếch sợ bố con thằng nào.

Lại nói đến cái bể bơi trong trường, cho học sinh bơi rất tự do thoải mái, thế nhưng cứ mỗi tháng lại bắt các lớp thay phiên nhau dọn một lần. Lần này đến 10A1, chúng nó nô nức xách chổi các thứ đi, chực vừa đến bể bơi đã vứt chỏng chơ ở đó, kéo nhau chuồn ra căn-tin ngồi. Còn lại mỗi Đơn, mò xuống dưới rút nước, chuẩn bị cọ bể. Khổ nỗi cô không biết bơi, lặn cũng không biết, đang loay hoay tìm cách mò xuống thì thấy đầu bị dìm. Đơn ngạt thở dãu dụa, quẫy đạp làm bọt nước bắn tung toé. Cô nghe thấy tiếng cười vang ở trên bờ, cơn ngạt thở khiến cô phải đưa tay lên cào mạnh vào người đang cầm đầu mình. Tên đó đau quá, cầm tóc cô nhấc cả người lên. Đơn sặc mà nhất quyết không bỏ khẩu trang ra cho dễ thở, tóc bị nắm một mảng đau rát. Bộ đồng phục thể dục trên người cô ướt sũng, làn áo trắng kẻ đỏ xanh viền vào sát cơ thể Đơn, làm cho thứ màu trắng bên trong như ẩn như hiện.

Mấy tên con trai trên bờ nuốt nước bọt cái ực, không nhờ con nhỏ lập dị này lại có cơ thể bốc lửa như thế. Thật ra Đơn cũng chẳng "bốc" gì, chẳng qua so với bọn con gái cùng lứa thì cô trắng nõn nà, eo thon hơn, ngực vừa đủ mà thôi.

-Khụ... khụ... khụ....

-Rút mỗi nước bể bơi thôi mà cũng không xong, chẳng hiểu bạn Minh Thanh làm ăn kiểu gì!

Dương nhăn mày, nhìn chằm chằm đứa con gái đang bị mình nắm tóc xách lên. Rồi cậu ta lại ấn tay xuống, dìm Đơn xuống làn nước lạnh. Chứng kiến cảnh bàn tay của mình bị ngón tay Đơn cào đến đỏ ửng, không hiểu sao Dương lại thấy khoái trá cười lớn.

-Mẹ kiếp, con ranh này cấu đau như chó!

Dương buông Đơn ra, bỏ đi, Nhung đứng cạnh khoanh tay, thấy Dương đi cũng bỏ đi theo. Cứ thế cả lớp đều lũ lượt đi hết, để lại Đơn đang ngã ngoài gần thành bể, ho sặc sụa. Đơn nhìn Dương, ánh mắt như sóng ngầm cuộn trào.

Lúc Thư xong việc ở phòng đoàn thì Đơn cũng đã dọn xong xuôi, cả bể bơi được cọ rửa tinh tươm. May là Đơn nhanh trí, không biết lặn nên đã lấy một chai nước rỗng đút vào miệng, chọn đúng vị trí rút nước để đứng rồi nhắm tịt mắt cúi xuống mò là xong. May nữa là mò được nhanh, không có cô chết ngạt dưới đó mất. Thế là, một mình Đơn đã cọ hết cả cái bể to như cái nhà thể chất ấy.


-Đi thay quần áo đi!

Thư vừa xong việc ở phòng đoàn chạy tới gom lấy dụng cụ vệ sinh để cất đi, đẩy Đơn về phía phòng thay đồ. Đơn để đấy cho Thư dọn nốt, cả người mệt mỏi đi như lết. Cô cởi bỏ bộ đồ ướt sũng trên người, bắt đầu cởi cả khẩu trang và kính ra.

-Ơ...

Một bạn nữ trong lớp bước vào phòng, ngơ ngác nhìn Đơn khiến tim cô đập thình thịch, phải giả bộ như không quen, thay xong quần áo liền vơ vội đồ chạy thẳng ra ngoài. Lúc bạn nữ kia đi ra thì Đơn đã trở lại nguyên bộ dạng kín mít mặt, bạn nữ chỉ khó hiểu ngó nghiêng xung quanh rồi cũng không nghi ngờ gì mà bỏ về lớp. Đơn thở phào nhẹ nhõm, tim cô sắp nhảy ra ngoài đến nơi rồi!

***

-Vừa nãy ở phòng thay đồ tao gặp một đứa xinh vãi. Học lớp nào không biết, đến con Thư với con Nhung lớp mình còn không xinh bằng!

Bạn nữ A bâng quơ nói ra, lọt vào tai Dương liền trở thành một trò đùa thối ruột. Đùa à, cậu đã mò hết gái trong khối, ngoại trừ Thư với Nhung ra thì chẳng còn ai xinh hơn cả! Nhung là bạn thân của cậu không nói, còn Thư, cậu thấy cô lớp trưởng kia đã là tuyệt thế hiếm gặp rồi. Nhung gẩy gẩy móng tay, ngạc nhiên hỏi:

-Mày có nhìn nhầm không? Xinh vậy mà Dương công tử chưa tia ra mới là lạ đấy!

-Tao thề, xinh cực! Mắt vừa nâu vừa to, lông mi vừa cong vừa dài, da trắng môi hồng, ban nãy ánh nắng chiếu vào tao còn có cảm giác mắt con bé đấy phát sáng cơ!

Bạn nữ A lớn miệng phân bua, Đơn ngồi ở góc lớp nghe mà không tập trung làm bài nổi. Dương cười cười:

-Chắc là khối 10 không? Hay là khối 11, 12 rồi?

-Chắc chắn! Đồng phục thể dục chỉ có khối 11 và 10 có, năm của các anh chị 12 chưa có! Mà 11 học chiều, 10 với 12 học sáng, bảo xem ngoài khối 10 ra còn ai không?

-Ừm... Cũng đúng....

Mấy đứa nhóm đấy gật gù tán thành, lại tiếp tục tra hỏi. Quái lạ, nghe con A kể thấy xinh lắm, xinh vậy phải phát hiện ra lâu rồi chứ, nào có chuyện ủ kín thế được?

-Mày gặp nó ở đâu? Như thế nào?

-Nó từ phòng thay đồ nữ đi ra, tay cầm bộ đồng phục thể dục bị ướt...


Tức thì cả lũ liền quay lại nhìn Đơn, Đơn ngẩn đầu lên rồi lại cúi xuống, làm bộ không quan tâm, thực chất lại rất căng thẳng. Ai dè Nhung phất tay:

-Tao chắc 100% không phải! Thân là con gái ai mà chẳng muốn mình xinh mình đẹp chứ? Che đi mới đúng là con điên ấy!

Cả bọn gật gù, A lại tiếp lời:

-Ừ đúng rồi, lúc gặp nhau nó có vẻ không quen tao, nếu là người trong lớp thì đã có phản ứng từ lâu rồi!

Đơn lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, còn Dương thì đang hứng chí bừng bừng, hạ quyết tâm tìm ra đứa con gái ấy bằng được! Gái xinh đấy gái xinh đấy, gái xinh được ủ kín còn hấp dẫn hơn nhiều~

***

Buổi trưa thứ 6, tiết trời oi ả, may mắn hôm qua có cơn mưa rào nên cũng không đến nỗi nóng quá, thế nhưng để đeo được khẩu trang cùng kính lên mặt lại là cả một quá trình đầy gian khổ. Đơn đợi mọi người về hết mới bắt đầu quét lớp, lau bảng. Xong xuôi ngó nghiêng xung quanh một hồi, chắc chắn không còn ai dưới sân trường mới lén lút bỏ khẩu trang và kính ra, hít vài hơi đầy khoan khoái. Cả một ngày trời đeo đống đó trên mặt, mệt chết cô rồi.

Đi ra ngoài vừa vặn gặp bác giám thị, bác còn chẳng nhận ra Đơn là ai. Cũng phải thôi, đầu năm bố mẹ cô chỉ đến nhà các thầy cô giáo khác chứ không đến nhà bác giám thị. Đơn cúi người chào bác rồi lỉnh xuống nhà để xe, lấy xe đạp chuẩn bị ra về.

Vừa mới ra khỏi được cổng trường đã gặp ngay Dương đang đỗ xe máy điện ở đó. Nhìn thấy mặt Đơn cậu ta liền ngơ ngác bần thần, không nói lên lời:

-À... Ừm... Cậu gì ơi... Cậu chưa gạt chân chống kìa.....

-Ờ, cảm ơn đã nhắc!

Đơn ghét nên đáp cộc lốc, chỉ muốn trèo lên xe thật nhanh rồi về. Ai ngờ tay Đơn bị giữ lại, Dương đã đứng cạnh cô từ lúc nào.

-Tôi... Hình như tôi chưa gặp cậu lần nào thì phải, sao cậu nói chuyện như có vẻ ghét tôi thế? Cậu tên gì, học lớp nào vậy?....

Chưa để Dương nói hết Đơn đã khó chịu hất tay cậu ta ra, đạp vào chân Dương một nhát rồi quát lên:

-Bỏ cái tay ra đồ khốn, cút!!

Học học cái bíp, thằng điên!

Đơn cứ thế đạp xe về thẳng, bỏ lại tên kia vẫn đứng đó sững người.

Đùa?

Đùa à?


Đây là trò đùa thôi phải không?

Kia chắc chắn là con nhóc mà con A nhắc đến đúng không?

Thứ nhất, gái xinh gái ngon, sống chung với cậu dưới một mái trường, lại còn cùng khối, vậy mà cậu nổi tiếng là tìm gái giỏi cũng mò không ra.

Thứ hai, người đẹp vừa gặp cậu đã thẳng tay hắt hủi. Không thể nào!! Cậu đẹp trai như vậy, soái ca như vậy, ngoại trừ Thư ra, đây là lần đầu tiên có đứa con gái mới gặp mà đã cáu phát rồ lên với cậu thứ thế!

Thứ ba, giọng con bé đấy rất quen, mùi trên người cũng rất quen, chứng tỏ phải gặp rồi. Vì cớ gì cậu lướt qua một người đẹp như thế mà lại không để ý cơ chứ?!

Dương ôm đầu, quỳ sụp xuống đất. Aaaa, cậu điên rồi, danh hiệu sát gái bấy lâu nay còn đâu! Cùng lúc đó Nhung từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy Dương như thằng điên vò tóc mà không giấu nổi sự tò mò. Nhung hỏi:

-Tao bỏ lỡ cái gì à?

-Đúng thế, mày vừa lỡ, còn là lỡ một chuyện RẤT QUAN TRỌNG!!!

Dương kêu gào, nhảy lên xe, Nhung cũng trèo lên, bám lấy eo Dương, vừa đi vừa tiếp tục hỏi:

-Sao?

-Tao gặp con hôm trước con A kể rồi, và nó XINH VÃI CHUỐI! Rốt cuộc mĩ nhân như thế tại sao lại lọt khỏi tầm phủ sóng của tao? Nàng lại còn tỏ thái độ ghét bỏ tao nữa chứ!

Dương làm bộ đau khổ, phóng xe ngày một nhanh. Gió lùa qua tóc Nhung, cô ta khó hiểu:

-Xinh lắm à? Xinh thì phải nổi tiếng lâu rồi chứ?

Dương đập tay lên tay lái, nhiệt liệt tán thành:

-Đấy, mà mày không biết đâu, giọng nó trong mà nghe quen cực kì, cả cái mùi sữa tắm trên người nó nữa, tao nhớ là tao đã ngửi ở đâu rồi!

-Sữa tắm nhà tao có đủ các loại, có khi vô tình dùng chung với con đấy nên mày thấy quen thôi. Lát về nhà tao ngửi thử, rồi nói cho tao biết nó là mùi nào!

-Ok!

Dương rất háo hức, muốn nhanh chóng về nhà Nhung tìm manh mối. Nhung thì lại trầm mặc, vòng vo quanh những mớ suy ngẫm về đứa con gái xinh hơn cả mình.

Giọng nói quen lắm... à?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui