Hôm đó kết quả thông báo, Minh Đơn Thanh, tất cả đều được giải nhất
thành phố, chuẩn bị đi thi quốc gia. Riêng Thành thì được giải ba, khi
cả nhóm đè ra tra khảo thì cậu ta mới gãi đầu thú nhận, tối hôm trước
khi thi chơi game khuya quá, sáng dậy mở mắt không nổi, đang làm bài thì ngủ quên mất, bỏ trắng mấy bài cuối. Cả nhóm sau khi nghe xong câu trả
lời vô cùng chân thực kia liền phát rồ lên, đè cậu ta ra cù cho một
trận.
-Phát điên lên vì mày!
Thanh tức tối giậm chân hét vào mặt Thành, ngược lại Thành chỉ gãi
đầu cười trừ cho qua. Đơn bên cạnh vô lực lắc đầu, nghiêm khắc phê bình:
-Lần này không khao Thành bánh kem.
-Gì chứ?! Không thể nào?!?
Cậu ta gào lên ai oán, níu kéo tay Đơn. Đơn vẫn một mực không xuống
nước, đứng im mặc cho Thành mè nheo. Thanh hừ nhẹ, cảm thấy Thành bị vậy là đáng đời lắm. Tin tức đến tai cô Hằng, cô sướng khỏi bàn, bởi vì lớp cô có tận 3 em đạt giải nhất thành phố liền, quả này cô nở mày nở mặt
với cấp trên rồi! Các thầy cô bộ môn cũng vui, cô Anh hứa cho Thanh 10
phẩy điểm tổng kết mặc dù Thanh và Thành vốn đã 10 phẩy rồi, thầy Toán
cũng đú theo hứa cho Minh 10 phẩy tổng kết, riêng cô Hằng không nói hai
lời lập tức cho Đơn miễn kiểm tra tất cả các bài Văn luôn, cộng thêm quả 10 phẩy Văn gây sốc dư luận. Còn một điều đáng ăn mừng nữa là Dạ Từ
Minh trông vậy mà còn rinh thêm giải nhì Cờ Vua nữa, đối với người vừa
mới học thì như vậy đã là quá siêu rồi! Thư lớp trưởng được giải nhì
Thành phố môn Sinh học liền cảm thấy hơi tiếc, nhưng ngay sau đó đã
nhanh chóng gạt ra khỏi đầu, ít nhất thì cô cũng được ghi thêm vài dòng
vào cho đẹp học bạ.
Hôm đó các vị phụ huynh khao tất cả các con trong lớp một chầu pizza, riêng các bạn đi thi đội tuyển dù trúng hay trượt cứ được giải 3 thành
phố trở lên là đều được thưởng 100 nghìn tiền mặt. Lúc tan học mấy mem
trong lớp vẫn còn xoa xoa cái bụng căng tròn, vui vẻ đi về.
Đơn thu dọn sách vở, đột nhiên cảm thấy hơi hoa mắt, nghĩ thầm dạo
này ôn hơi quá, lần này về phải ngủ lấy sức một chút để còm chuẩn bị cho kì thi tiếp theo. Cô hắt xì hai cái, khịt khịt mũi nhỏ. Minh đứng bên
cạnh thấy vậy liền lôi khăn giấy trong cặp ra, một tay đỡ gáy Đơn, một
tay lấy khăn giấy cầm vào mũi cô, lắc lắc. Đơn giãy nảy lên, đẩy tay
Minh ra, tự mình cầm lấy khăn xoa xoa vào mũi. Minh cười cười, búng vào
trán Đơn một cái:
-Hẳn hoi không phun hết mưa xuân vào mặt người khác bây giờ!
-Gì? Có tí nước nào chảy ra đâu? Hắt hơi 2 cái là do có người nói xấu đấy!
Đơn bĩu môi, phùng má phản bác. Thanh vẫn không yên tâm, nhắc nhở:
-Sắp thi tiếp rồi, đừng để ốm đấy!
Đơn dùng tay hơi nhấn vào đầu, ậm ừ cho qua. Lững thững xách cặp đi về cùng chúng nó.
Những ngày sau này, tưởng như thi xong rồi thì được chơi, ngược lại
còn áp lực hơn thi thành phố gấp bội. Từng cụm học sinh thuộc mỗi thành
phố một sẽ ôn luyện để thi với nhau, sau đó lọc ra từ 6 học sinh để đi
thi quốc gia. Mấy thầy cô nhìn mấy trò mệt mỏi mà cũng não hết cả lòng,
động viên an ủi vài câu, hứa chỉ cần không khuyến khích, rinh giải về
cho trường thôi thì sẽ được thưởng và cho đi chơi mấy ngày. Mấy bạn nghe đến đó sướng hết cả tai, ý chí quyết tâm cũng cao hơn hẳn.
Tiết trời lúc mát lúc lạnh thất thường như tâm trạng người thiếu nữ,
gió thổi qua cửa ô sổ làm mấy bạn ngồi ôn trong phòng rét run. Đơn sụt
sịt mũi, hí hoáy chép lại những gì cô ghi trên bảng. Chuông giữa giờ
vang lên, cắt đứt sự tập trung đầy căng thẳng. Đơn nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ đang là thời gian học đội tuyển, Minh học Cờ Vua ngay bên cạnh, cô ngồi chờ nó sang chơi với cô.
-Ê mày ơi, Ngân 8B ấy, bị liệt 1 chân mà cũng có người yêu đấy!
-Eo, bé tí yêu mới đương, kinh!
-Thôi gato đi! Mà nghe bảo người yêu con bé đó là…
Đơn cảm giác như hai bạn nữ ngồi góc trong kia cứ liếc mình rồi lại
thì thà thì thụt với nhau. Cô muốn quay xuống hỏi nhưng lại thôi, căn
bản cơn đau đầu âm ỉ cứ làm cô hoa hết mắt lên, chẳng bận tâm được. Nằm
gục xuống bàn, gõ gõ tay tạo ra những tiếng kêu đều đặn, cô gái nhỏ
thiêm thiếp ngủ mất, miệng lẩm bẩm: “Sao Minh vẫn chưa qua nhỉ?…”
Thôi, ngủ đi cũng tốt, để đỡ phải thấy cái cảnh đang diễn ra ngoài kia…
Ngoài sân trường cứ khoảng vài phút lại có mấy người đứng lại xì xào
rồi đi tiếp. Phía dưới tán cây trụi lá hiện hữu một đôi trai gái, gái
ngồi xe lăn, trai phía sau đẩy đi đều đặn, nở nụ cười rất ấm áp. Ngân
mặt hơi hồng, làn gió lạnh thổi qua làm người cô run lên. Đột nhiên từ
phía sau có người trùm lên người cô một chiếc áo khoác, ngoảnh lại liền
thấy nụ cười như gió xuân của Minh chạm vào đáy mắt. Ngân lúng túng:
-Cậu… không cần làm thế đâu…
-Sao lại không làm thế? Yêu nhau thì phải chăm sóc cho nhau chứ nhỉ?
Minh thản nhiên đáp lại, nụ cười trên môi tươi tắn rạng ngời như mặt
trời. Cậu giữ nguyên một khuôn mặt đẩy Ngân vòng vòng quanh trường vài
vòng, cho hết người này đến người kia thấy được, chẳng bao lâu nữa toàn
trường này sẽ biết thôi, rằng cậu thích Ngân. Quả nhiên vài phút sau đã
thấy học sinh từ các tầng nhìn xuống, xì xầm bàn tán. Minh nhếch môi
trước hiệu quả này, rồi áo sau lưng cậu bị kéo lại một cái.
-Tại sao cậu lại làm thế?
Giọng nói ấy có chút lạc đi, bàn tay nắm lấy áo Minh run rẩy. Thư
đang hoạt động câu lạc bộ thì nghe thấy mấy em khối 7 gào ầm lên hai anh chị bên dưới sân trường lãng mạn muốn chết, chị ngồi xe lăn, hai anh
chị đưa nhau đi dạo quanh sân trường, mà anh kia không ai khác ngoài Dạ
Từ Minh 8A, người từng nhất khối năm ngoái, và năm ngoái ngoái.
Dụng cụ trên tay Thư rơi bịch xuống đất.
Cô nắm lấy áo Minh, gần như là hét lên. Rõ ràng cậu thích Đơn cơ mà,
thích lắm lắm, thích đến nỗi Thư phải chịu thua trước tình cảm đó. Vậy
mà bây giờ thì sao? Thứ tình cảm mà cô phải đầu hàng ấy lại bị một con
nhóc ngồi xe lăn chen ngang. Nó không xứng! Dạ Từ Minh, dáng vẻ kiêu
ngạo của cậu đâu rồi?
-Tôi đã làm gì?
Minh cười ấm áp, dịu dàng hỏi lại. Thư cắn môi trợn mắt, run rẩy
buông tay. Cô lấy một tay ngăn lại chút sóng sánh bên mắt, quyết không
cho thứ chất lỏng yếu đuối đó chảy ra. Thư hít một hơi, sau vài giây thì bình thản đứng yên, cô nhìn vào Minh mà nói:
-Tôi nói một lần thôi, làm gì thì làm, đừng làm “Minh” của tôi biến mất!
Rồi lại quay sang Ngân:
-Cậu, loại như cậu tu nghìn năm nữa cũng không thay thế được Nguyễn Giản Đơn đâu!
Ngân bị chỉ vào mặt tức đến đầu bốc khói nhưng không làm gì được nên
chỉ có thể ấm ức rơm rớm nước mắt. Ngân tưởng chuyện gì cũng có thể giấu được sao? Người thông minh như Thư chỉ cần tiếp xúc là biết ngay ai tốt ai xấu, Ngân làm chuyện xấu nghĩ Thư không biết chắc, Thư không phải
dạng vừa. Thư quay qua nhìn Minh, cậu ta lại cười, cười đến đáng ghét.
Thư muốn tát cho nụ cười giả tạo kia một cái, rốt cuộc lại không thể
xuống tay. Cô là cái gì đâu? Bạn bè với cậu thì không phải, người thân
cũng không phải, bạn cùng lớp có quyền xen vào đời sống của nhau sao?
Thư không cam lòng, siết chặt tay chạy đi mất.
Liên tiếp vài ngày sau đó, Đơn không thấy Minh qua thăm cô gì cả.
Sang nhà nó chơi lúc nào cũng thấy nó nhốt mình trong phòng không chịu
ra, sốc hơn nữa là, nó xin cô giáo cho chuyển chỗ. Nó lên ngồi với
Thanh, Thành xuống ngồi với cô.
Đơn tự hỏi, cô đã làm gì để nó giận?
Nhưng câu trả lời lại ngoài dự đoán của cô. Không phải là do cô làm
nó giận, mà nó muốn giữ khoảng cách với cô. Còn lí do ư? Lí do đang lù
lù ở sân trường kia kìa. Minh ngồi cạnh Ngân trên ghế đá, Ngân cúi sát
mặt vào gần người Minh, chỉ chỏ hỏi bài. Minh đặt quyển vở trên đùi, thi thoảng cười rộ lên, còn véo má Ngân một cái.
Nhìn tới đó, Đơn bất giác sờ lên má mình. Cô còn cứ tưởng nụ cười
kia, ánh mắt kia là chỉ dành cho mình cô thôi cơ. Ngẫm lại mới thấy mình quá ảo tưởng, nhỡ mai sau nó lấy vợ mà cứ làm thế với cô mãi, vợ nó
ghen thì chết! Đơn nhớ lại khoảng thời gian cách đây vài tháng, Minh bảo Minh đau lắm, đau ở tim. Lẽ nào đau là do Ngân sao?
Lúc ấy cô bé của chúng ta đần đến mức quên mất rằng khi ấy Minh còn
chưa gặp Ngân bao giờ, chỉ chăm chăm phân vân rằng mình nên ghét Ngân
hay quý Ngân đây?
Ghét bởi vì dám cho người đánh cô, ghét như Thuỷ vậy, ghét lắm.
Còn quý… Không phải là quý Ngân, mà là vì Minh thích Ngân, nên cô cũng phải học cách thích Ngân thôi…
Đàn ông con trai, lớn rồi cũng phải có người thầm thích, cô là bạn nó, cô nên tôn trọng nó.
Đơn đứng lặng đi một lúc, sau đó xoay gót quay về lớp học.
Tối đó cô nhắn tin hỏi Minh, hỏi nó thích Ngân à. Nó chỉ rep vỏn vẹn
một chữ “ừ” không giải thích gì hết. Ừ, biết đâu được, yêu là không kiểm soát, làm gì có chuyện thích vì lí do gì để mà giải thích? Nhưng mà
nghĩ lại, cô làm bạn với nó từ thời cởi chuồng quấn tã, nó thích ai cũng không nói với cô, kể cũng buồn buồn.
Đơn muốn nhắn tiếp là: “Chúc chúng mày hạnh phúc!”, nhưng không hiểu
sao chữ bấm được đến giữa chừng lại xoá đi. Không thể phủ nhận, cô ghét
Ngân, cô muốn nói quý Ngân lắm lắm, cô không để bụng Ngân từng bắt nạt
cô đâu, vậy mà vẫn không thốt ra được. Trầm ngâm thật lâu, Đơn bất giác
bấm ra vài chữ:
“Nếu bây giờ phải chọn giữa tao và Ngân, mày chọn ai?”
Nhấp xong, chần chừ, không muốn gửi. Có lẽ trong thâm tâm Đơn đang có một hi vọng đến ảo tưởng, ảo tưởng nó sẽ nói “tao chọn mày”, ảo tưởng
nó sẽ đề cao bạn thân hơn cả người nó thích. Đơn tự cười mỉa bản thân,
mình ơi là mình, mình ích kỉ đến thế sao? Bản thân không ưa nổi người
ta, nên cố gắng ép bạn phải chọn mình. Thật là ghê tởm!
Đơn không nghĩ ngợi, xoá đi. Minh ở bên kia thấy Đơn gõ một hồi lâu mà không gửi, rốt cuộc cậu chủ động nhắn trước. Cậu nhắn:
“Nếu mày hỏi giữa mày và Ngân tao chọn ai, thì tao chọn Ngân. Xin lỗi!”
Nước mắt Đơn vô thức chảy dài. Cô sụt sịt xoa mũi, chửi mắng trong
lòng. Ngốc, sao phải xin lỗi, đến cả bố cô còn nói yêu mẹ nhất rồi mới
đến cô kia kìa. Nhưng mà Đơn khóc không phải vì đau, vì buồn, mà là vì
ức. Ức, Minh biết rõ cô ghét Ngân bao nhiêu, vẫn yêu Ngân. Ức, Minh biết rõ cô đã đau đớn thế nào do một tay Ngân bày ra, vẫn chọn Ngân. Đơn tự
nhận mình không phải loại con gái cao thượng, cô hiền thì hiền thật,
nhưng cô sẽ nhớ kĩ người nào đối xử tệ với cô, ghét mãi, ghét mãi, ghét
đến suốt đời. Ghét người hại mình thì chớ, người cô cứ luôn nghĩ sẽ bênh cô còn đáng ghét gấp bội. Thế đấy, uất ức cô chịu một chút có là gì,
sức mạnh tình yêu to lớn và đầy lòng vì tha, bất chấp hết!
Đơn nhắm mắt lại, phủ phục xuống giường, ngủ quên mất.
Những ngày tiếp theo Đơn hạn chế nói chuyện với Minh, cô sợ vô thức
theo thói quen sẽ nhảy chồm lên người cậu làm Ngân ghen, cô sợ chịu
không nổi sẽ ra véo Ngân vài phát, gào vào mặt Ngân rằng: “Cậu hành tôi
chưa đủ sao, còn định cướp nốt người bạn thân nhất của tôi đi ư?”
Cô-Nguyễn Giản Đơn, đang học cách trở thành một người có tấm lòng vì tha nhân hậu, không có lòng ích kỉ và sự đố kị.
Chỉ còn nốt ngày hôm nay thôi là sẽ thi chọn lọc quốc gia, mai Đơn
cần phải dậy sớm để lên xe buýt trường tới địa điểm thi. Quan trọng nhất là, vùi đầu vào học sẽ không còn thời gian bận tâm nghĩ xem mình ích kỉ hay không nữa. Đơn đặt tay lên che miệng, ho sù sụ vài cái rồi cắm cúi
chép tiếp bài.
-Ôi Đơn ơi, trán mày nóng này!
Thành chạm tay vào trán Đơn rồi lại chạm vào má Đơn, cuối cùng sờ
khắp mặt cô, còn đẩy trán cô áp vào trán mình. Đơn khịt mũi đẩy Thành
ra, kéo khẩu trang che mặt cao hơn. Cô tự sờ tay lên trán, lẩm bẩm:
-Có thấy nóng đâu nhỉ?
-Mẹ ơi, con lậy mẹ!! Tay mẹ cũng nóng như cái xúc xích nướng ngoài cổng trường kia rồi bảo sao tự sờ chả thấy bình thường!!!
Thành đặt tay Đơn lên má cậu sau đó lèm bèm mắng. Đơn được chạm vào
da thịt man mát thấy dễ chịu, đưa tay còn lại lên chạm nốt vào. Thành
giật mình, kêu nóng quá! Đơn vẫn không tin, Thành đành bất lực quay lên
gọi Thanh:
-Ê Chuối Tiêu, mẹ ruột sốt rồi!
Thành bảo đến mẹ đẻ ngồi ở nhà còn không đối xử tốt với cậu bằng Đơn, chắc chắn mẹ đã nhặt cậu ở bãi rác, Đơn mới chính là mẹ của cậu. Đơn
trước cái lí do kia trước giờ chỉ cười không thèm chấp, búng cho Thành
một cái vào trán, nhắc nhở vài câu kêu bố láo bố toét rồi lại thôi.
Thành lại càng được thể gào lên: Đấy, thấy chưa, ở nhà cậu ta mà làm sai việc gì thì chắc chắn mông sẽ làm bạn với chổi lông gà luôn! Đây chỉ
búng một cái, rõ ràng đây mới là mẹ đẻ mà…
-Gì?
Thanh lập tức quay xuống, luồn tay vào cổ Đơn chạm thử một cái rồi giật mình rút tay ra. Thanh xoa xoa tay, lắc đầu nói với Đơn:
-Tao bảo mày giữ sức để thi mà chẳng chịu nghe gì cả! Giờ mày gọi
điện cho bố mẹ xin cô cho về nhà ngay! Ra canteen mua lấy hộp cháo quẩy, húp luôn khi về tới rồi nằm xuống ngủ đến mai cho tao. Tiện thể cầu
trời khấn phật rằng mai mày vẫn có thể đi thi đi!
Đơn mệt mỏi gật gật đầu, ngoan ngoãn lấy máy ra gọi cho bố, lát sau lật đật đứng dậy thu dọn sách vở ra về.
Phía bàn trên có người thi thoảng lại ngẩng lên nhìn con hàng xóm mặt đỏ bừng bừng, mày nhíu chặt.
***
-Đơn sao đấy?
Mẹ Nguyễn đang rửa rau thấy chồng đưa con về, con gái hắt hơi và ho
liên tục liền hỏi. Đơn ngồi xuống ghế sofa xem ti vi, ôm chặt gối vuông
sụt sịt nói:
-Con không biết, con đau đầu quá, mẹ cho con viên thuốc đi.
-Trên phòng con cũng có mà?
-Nhưng con ngại lên lấy.
Đơn mệt mỏi nhăn mặt, hướng mẹ Nguyễn giải thích. Mẹ Nguyễn đang bận nên phất tay:
-Thuốc trên kệ tủ ấy, ra mà lấy!
-Con sốt 38° đấy, em xem cho nó uống hạ sốt chứ đừng cho nó uống đau đầu!
-Ừm, thế thì vỉ trắng ở kệ cao nhất!
Đơn đặt gối vuông xuống, lật đật đứng dậy mò mẫm kệ tủ. Tủ thuốc được đóng trên tường, ngăn trên cùng cao hơn cô hơn nửa mét. Đơn kiễng chân
lên, chới với lần mò vỉ thuốc mà mãi chả thấy đâu. Cứ ngẩng đầu lên làm
Đơn hoa hết cả mặt, cô ôm lấy đầu mình, cả người tưởng chừng như đổ về
sau:
-Bố ơi lấy hộ con cái, con không với tới được…
Cảm giác mất cân bằng đột nhiên trở thành ổn định, ấm áp bao phủ
quanh lưng. Cánh tay ai đó sau cô đã với lên, lấy vỉ thuốc xuống đặt lên tay Đơn. Ngẩng đầu lên, Đơn đã chạm ngay khuôn mặt của Minh phía trên.
Minh nhẹ véo tai cô:
-Tao không đỡ kịp thì có mà ngã ngửa ra sau rồi đấy!
Đơn cầm lấy vỉ thuốc bóc ra bỏ vào miệng, ú ớ vài câu liền có người
mang cốc nước lên đỡ cho cô uống. Đơn chẳng phải động tay gì cả, lơ ma
lơ mơ nuốt thuốc, mắt díp hết cả lại. Cô vừa định quay lại cảm ơn thì đã thấy cả người được nhấc bổng bế vào trong lòng, sau đó Đơn chính thức
lịm đi. Trong mơ cô còn nghe thấy vài tiếng lo lắng của bố mẹ, cùng với
tiếng nói trầm ấm của cậu bạn mới vỡ giọng cách đây không lâu. Trong
thâm tâm cô nghĩ thầm, chết rồi, cô lại để Minh bế, Ngân nhìn thấy lại
buồn thì chết.
***
Đơn ngủ được một giấc liền thức dậy, cảm thấy cả người nhớp nháp,
chắc do thuốc hạ sốt làm cô đổ mồ hôi. Cô quay qua bên phải liền thấy
khuôn mặt quen thuộc chềnh ềnh bên cạnh, nghĩ ngợi một chút cô liền đưa
ra quyết định vào lau qua người rồi thay quần áo.
Lúc Đơn vệ sinh sạch sẽ thay xong đồ ngủ bước ra thù Minh đã tỉnh.
Cậu vẫn nằm ì trên giường Đơn không chịu dậy, còn vỗ vỗ ra hiệu cho Đơn
nằm cạnh nữa, phát ghét!
Đơn bĩu môi, cuối cùng vẫn phải bò xuống nằm, bởi vì cô mệt, mà ngoài giường ra chả có chỗ nào nằm được cả. Đơn vừa nằm xuống Minh đã kéo cô
sát vào người, bảo:
-Đây, chiều theo thói quen nhé! Ôm tao đi cho ngủ nhanh hơn!
Minh tủm tỉm cười. Đơn lập tức thành thật lắc đầu:
-Không, không động chạm người đã có người yêu!
Nói rồi dịch xa ra một chút. Minh nghe tới đó hơi buồn buồn. Cậu nhìn vào đôi mắt mông lung đầy kiên định của con bạn, rốt cuộc đành thở dài:
-Được được, không ôm thì không ôm! Nhưng mà Đơn này…
Minh vươn tay lên vuốt ve mái tóc đã dài đến tận thắt lưng của Đơn,
lặng thinh không nói. Con nhóc này ở trên lớp toàn tết điệu nên nhìn tóc nó cứ tưởng ngắn, xoã vậy mới biết đã dài lắm rồi. Đơn hỏi:
-Sao?
Minh thở mạnh một cái, rốt cuộc bội ước dùng vũ lực ép Đơn vào trong
lòng. Đơn dãy dụa, thở hổn hển, tiếc là sức lực người ốm có hạn nên
không làm gì được. Cô cố gắng quát lên:
-Làm sao?!?
-Hứa với tao, không bao giờ được cắt tóc!
-Được được được, mau thả ra!
-Không! Ôm nốt! Ôm nốt lần này thôi!
Minh vùi mặt vào đỉnh đầu Đơn, cảm nhận mùi Enchanteur thoang thoảng
quanh chóp mũi. Mặt Đơn hơi nóng lên, một phần vì ngượng, một phần tức
giận thằng hàng xóm có người yêu rồi mà vẫn muốn “thả thính” cô. Nghĩ
lại cảm thấy bạn bè ôm nhau chút cũng được nên thở dài quay qua ôm nó.
Dù sao, bất kể thế nào, ôm Minh vẫn là liều thuốc ngủ tốt nhất!
(Còn tiếp)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...