Bạn Thân Là Chồng Tôi


- Các người phải xử lí bà ta cho tôi.
Kiều Lan nói xong thì thẳng tay ném điện thoại vào tường.

Cô ta ra nông nổi này đều do Đồng Giai Nhân.

Tại sao trên đời này lại có một người như bà ta chứ.

Thanh Thanh thì không thể làm được gì ả, điều này quá có lợi cho Kiều Lan.

Nhưng còn Đồng Giai Nhân kia, bà già đó thật sự khó mà chơi.
Bà Lâm đứng ở bên ngoài trực tiếp quan sát sắc mặt khó ở của Kiều Lan.

Muốn thuê người hãm hại bà đúng không.

Được, bà đây sẽ chờ xem kế hoạch của con nhỏ chết tiệt đó như thế nào.

Biết ngay mà, cái hạng người tiểu tam như ả không bao giờ dễ dàng từ bỏ ước mơ thu phục thằng Dương đâu.
Lâm Dương trở về công ty thì gặp Thiên Ân.

Anh tự hỏi bản thân, anh Hai đến đây tìm anh có chuyện gì sao.

Nhìn nét mặt anh ấy vô cùng mệt mỏi, có chút gì đó gọi là bi thương.

Lâm Dương đi đến chào hỏi anh.

Thiên Ân đáp lại một nụ cười nhẹ nhàng.
- Hạ Nhiên, qua đời rồi.
Thiên Ân trầm tư.
- Anh, anh không sao chứ...
Lâm Dương ôm lấy anh trai vỗ lưng an ủi.

Hạ Nhiên, là bạn gái của Thiên Ân.

Bọn họ quen nhau từ thời cấp Hai tính đến đây cũng đã lâu.

Mối tình của anh ấy rất đẹp và bình yên, Thiên Ân đã có kế hoạch cầu hôn Hạ Nhiên vào cuối năm nay.

Trước cú sốc này, Lâm Dương không biết anh Hai có đủ mạnh mẽ để vượt qua hay không.
- Anh ổn mà.
Ổn ư?
Không đâu, Lâm Dương cảm nhận được thân thể anh đang run rẩy.


Trong lòng chắc chắn đang rất đau đớn.

Yêu một người con gái nhiều năm như vậy, làm sao có thể ổn được khi cô ấy ra đi bỏ anh.

Thiên Ân nét mặt bơ phờ, tang lễ Hạ Nhiên sẽ được tổ chức vào chiều ngày mai tại quê nhà của cô ấy.
Lâm Dương lo lắng cho anh Hai.

Hạ Nhiên bị mắc bệnh ung thư khoảng gần bốn năm.

Thiên Ân không bao giờ bỏ rơi bạn gái trong khoảng thời gian khó khăn nhất của cuộc đời người Hạ Nhiên.

Anh ấy luôn tìm cách động viên cô, vực dậy tinh thần sống lạc quan của cô.
- Cô ấy trước khi mất, có căn dặn anh phải chăm sóc Hạ Âm.
Lâm Dương không nói gì.
Chỉ có hai chị em nương tựa nhau mà sống.

Hạ Nhiên đã ra đi mãi mãi, còn Hạ Âm phải sống sao đây.

Lâm Dương nhớ không lầm thì Hạ Âm đang còn học đại học năm ba thì phải.

Cũng sắp tốt nghiệp, có công ăn việc làm ổn định cuộc sống.

Một mình như vậy, làm sao mà đối chọi lại với cái xã hội dơ bẩn này.
Hạ Nhiên lo cho em gái của mình nên mới nhờ Thiên Ân chăm sóc bảo vệ.

Hạ Âm rất đáng thương, cô em được sinh ra trong vụ cưỡng hiếp tập thể.

Sau sự việc đó, mẹ cô có thai và sinh ra Hạ Âm rồi tự tử cùng ngày.

Hạ Nhiên phải bỏ học để đi làm để nuôi em gái.

Cô muốn Hạ Âm được đi học để có tương lai.
Bây giờ chị đã mất, không còn ai bên cạnh.

Thiên Ân đã nhận lời thay Hạ Nhiên chăm sóc cho em.

Anh nhất định sẽ không thất hứa.

Anh sẽ lo cho con bé được học đến nơi đến chốn.
Mong ước Hạ Nhiên có thể yên tâm mà lên thiên đường.

Lâm Dương hiểu thấu nỗi lòng của anh Hai.

Thiên Ân anh ấy rất tuyệt vọng trong thời gian này.
Thanh Thanh ở nông trại, vì đang mang thai nên cô không thể làm việc gì nặng.

Châu Uyển gọi cô về là có nguyên nhân cả.

Bà muốn Thanh Thanh ở lại đây để tiện nuôi dưỡng thai nhi.
Lâm Dương đã biết chuyện này hay chưa, bà nghĩ nên thông báo cho anh biết.

Dạo này Châu Uyển thấy tình cảm của hai đứa cũng trở nên khá tốt rồi.

Quyết định, Châu Uyển gọi điện cho Lâm Dương.

Thanh Thanh, bà không nghe theo lời con gái mình nữa.
" Dạ mẹ, con nghe.

"
- Thanh Thanh hiện đang mang thai lần hai.
Châu Uyển vừa pha trà vừa nói.
" Con biết mẹ, cô ấy là muốn giấu con chuyện mang thai.

Nhưng con đã biết rồi thưa mẹ.

"
Lâm Dương biết chuyện này từ bao giờ.
Bà thở dài, Thanh Thanh thiệt tình có hơi quá đáng.

Chắc có lí do riêng tư nào đó mới khiến con bé suy nghĩ như vậy.

Lâm Dương biết mà vẫn không nói gì.


Châu Uyển không muốn can thiệp vào cuộc sống của hai người nên bà cũng không hỏi gì nhiều.
- Thanh Thanh sẽ phải ở lại nông trại để chăm sóc thai nhi.

Tôi hy vọng cậu có thể thường xuyên đến đây làm tròn trách nhiệm của một người đàn ông và một người ba đối với con.
" Con cảm ơn mẹ.

"
Tối.
Lâm Dương đưa Jonathan đến nông trại.

Thanh Thanh vui vẻ đón tiếp hai cha con.

Cũng gần tới giờ ăn cơm, hôm nay lại có ông ngoại của Tiểu Vũ dùng tối chung nên đồ ăn nấu khá nhiều.

Châu Uyển tự tay vào bếp, bà rất chú ý chế độ dinh dưỡng cho Thanh Thanh trong giai đoạn này.
Lam Ngọc dọn cơm ra bàn, Khánh Tùng thấy cô làm liền phụ một tay cho nhanh.

Lâm Dương chơi đùa với Tiểu Vũ ở bãi cỏ xanh đằng trước nông trại.

Đúng lúc này Đặng Khương tay xách hai túi đồ đi đến.

Lâm Dương mạnh chân sút trái banh cho Tiểu Vũ đỡ lấy nhưng không được.
" Bụp "
Trái banh bay nhanh đập vào mặt của Đặng Khương.

Ông mất thế té ngã dập mông về phía sau.

Lâm Dương đóng băng toàn thân thành tượng đá.

Tiểu Vũ thì cười ha hả không nhịn được.

Anh nuốt nước bọt, tay anh tạm thời lành thôi chứ chưa khoẻ hoàn toàn đâu.
Không lẽ, giờ đến cái chân này phải chống gậy đi à.

Đặng Khương đưa tay lau máu mũi, mặt ông biến sắc nhìn Lâm Dương đang đổ mồ hôi.

Thanh Thanh thấy được cảnh này, cô bắt đầu cầu nguyện cho anh.

Tiểu Vũ đẩy đẩy ba về phía ông ngoại.
- Con con không cố ý đâu ba...
Lâm Dương nín thở.
Đặng Khương phủi quần đứng dậy nở nụ cười thân thiện đi đến nắm lấy cổ áo sơmi trắng của anh.

Lâm Dương sợ run chân, đừng manh động.

Tiểu Vũ mau đến cứu ba đi con.

Thanh Thanh lo lắng nhưng mà cô không thể nhịn cười được.
- Cậu cố ý hay không cố ý thì tự tôi biết.
- Ông ngoại, không được đánh ba con.
Tiểu Vũ giả vờ đáng thương.
Đặng Khương buông lỏng cổ áo Lâm Dương.

Trời ơi, cháu ngoại của ông sao lại đáng yêu như thế kia.

Cưng ghê vậy đó.

Tiểu Vũ nắm lấy tay anh bỏ chạy vào nhà.

Đặng Khương tối sầm mặt, cái gì đây.

Bỏ chạy là sao, ông đâu có định ăn sống Lâm Dương.

Cháu dễ thương quá, định nựng một chút mà chạy mất dép rồi.
Lâm Dương thoát kiếp trắng đen.
- Tốt lắm con trai.
Anh xoa đầu Tiểu Vũ.
Cơm đã được bày ra bàn hết.

Châu Uyển gọi tất cả mọi người vào ăn cơm cho nóng.

Lam Ngọc bị Khánh Tùng ép ngồi vào ghế.

Trước sau gì cũng trở thành người một nhà, ngại cái con khỉ.

Không phải thế, đây là bàn ăn của gia đình cô không nên ngồi ở đây đâu.
- Con cứ ăn thoải mái, không cần vô bếp ăn.
Châu Uyển đưa chén cho Lam Ngọc.
Cô gật đầu nhẹ.
Khánh Tùng ngồi ghế bên cạnh cô.

Lâm Dương tự nhiên muốn Thanh Thanh bón cơm cho mình.

Anh cọ cọ vào người cô làm nũng.

Tiểu Vũ bĩu môi nhìn anh.

Thanh Thanh đẩy anh ra, đang trên bàn ăn mà anh giở trò trêu cô.
- Bón cơm cho anh đi Thanh Thanh.
Lâm Dương năn nỉ cô.
" Rầm "
- Cậu qua đây, tôi bón cho.
Đặng Khương đập bàn ngồi dậy nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận