Bán Thân Gả Thay Chị


Hai ngày sau, tại học viện Quốc Gia.
“Nhã Anh, Nhã Anh ơi…” Tống Lam chăm chú nhìn từ đằng xa, cuối cùng cũng thấy người tới.

Cô ta vội vã chạy qua bên đó.
Người đang đi đến chính là cô công chúa cưng của nhà họ Hoắc – Hoắc Nhã Anh.
Tống Lam và Hoắc Nhã Anh cùng học ở học viện Quốc Gia, nhưng lại khác lớp.
“Chị Tống Lam…” Hoắc Nhã Anh hơi nhăn mày, ngạc nhiên hỏi: “Chị tìm tôi có việc gì ư?”
Tống Lam khẽ cười một tiếng, đưa đồ vật trong tay cho cô ấy: “Đây là chiếc túi xách LV mẫu mới, chị cảm thấy rất hợp với em, nên đã mua nó.”
Đôi mắt Hoắc Nhã Anh hơi cong cong, duỗi tay mở chiếc túi ra xem qua.
“À phải rồi, Nhã Anh này, hai ngày hôm nay anh trai của em đang làm cái gì thế?”
Khóe môi Hoắc Nhã Anh hơi nhếch lên, mang theo một chút ý mỉa mai: “Hai người sắp đính hôn luôn rồi, anh ấy làm cái gì mà chị lại không biết sao?”
Tống Lam có chút xấu hổ, cô ta cười cười giải thích: “Mấy hôm nay thấy anh trai của em bề bộn nhiều việc, nên chị cũng không dám quấy rầy anh ấy…”
“Cái đấy thì đương nhiên rồi, anh trai tôi mỗi ngày đều phải ký mấy cái hợp đồng hơn trăm triệu.

Chị Tống Lam này, tôi khuyên chị một câu, kể cả sau này hai người có kết hôn rồi, thì chị cũng không thể quấy rầy anh ấy được.

Dù sao thì cả cái tập đoàn SKI lớn như vậy đều phụ thuộc hết vào anh tôi, anh ấy mệt mỏi lắm đó.

Nếu như chị không chịu ngoan ngoãn nghe lời, vậy thì… danh hiệu bà Hoắc này, cũng không thể tồn tại được lâu đâu!” Hoắc Nhã Anh dương dương đắc ý nhìn về phía cô ta.
“Điều, điều đó là đương nhiên rồi.


Mà này, Nhã Anh, không phải bữa trước em bảo là thích quần áo do Carl thiết kế sao, ầy, đây là danh thiếp của anh ấy, chị đã hẹn trước với Carl rồi.

Chừng nào rảnh thì em cứ qua đó để anh ấy thiết kế cho em một bộ quần áo.”
Hoắc Nhã Anh sửng sốt, giật mình hỏi: “Chị có thể hẹn trước được Carl sao? Mỗi năm anh ấy chỉ thiết kế có tám bộ quần áo mà thôi, tất cả đều là cho các siêu sao hết á!”
“Lời này của em nói sai rồi, ở trong mắt chị, em còn nổi bật hơn cả siêu sao nữa là! Carl thiết kế quần áo cho em, đây chính là vinh hạnh của anh ấy!”
Nghe thấy vậy, Hoắc Nhã Anh khẽ cười một tiếng: “Vậy thì cảm ơn chị Tống Lam.” Vừa nói, cô ấy vừa cầm lấy tấm danh thiếp trong tay Tống Lam, sau đó tiếp lời: “Lại nói, hình như hai hôm nay anh trai tôi đến bệnh viện đa khoa Quốc tế thì phải.”
“Anh ấy đi bệnh viện? Anh ấy có chỗ nào không được khỏe ư?” Tống Lam lập tức nôn nóng hỏi.
“Không phải như vậy, mẹ tôi bảo là hình như có một nhân vật cấp cao nào đấy phải nhập viện, nên anh tôi đến đó thăm hỏi người ta.”
Tống Lam không nói gì, tại sao cô ta lại không nghe được tin này?
“Được rồi, chị Tống Lam, tôi đang có cuộc hẹn, tôi đi trước đây.” Hoắc Nhã Anh cẩn thận cất tấm danh thiếp đi.
“A, vậy được rồi.” Tống Lam lập tức đưa chiếc túi xách LV trong tay cho Hoắc Nhã Anh.
Hoắc Nhã Anh nhận lấy chiếc túi, sau đó đi về phía trước.

Nhưng mới đi được hai bước thì đột nhiên quay lại: “Đúng rồi…”
“Sao vậy?” Tống Lam sốt sắng hỏi thăm.
“Chị Tống Lam này, lần sau muốn tặng cho tôi thứ gì, thì không cần phải mua mẫu mới đâu.

Tôi chỉ thích dùng đồ số lượng có hạn thôi, dù sao thì mấy chuyện đụng hàng các thứ sẽ khiến cho người ta không thoải mái tí nào, chị nói xem có đúng không?” Dứt lời, Hoắc Nhã Anh khẽ cười một tiếng, sau đó kiêu ngạo rời đi.
Thấy thế, hai tay Tống Lam nắm chặt lại.


Công chúa của nhà quý tộc giàu có bậc nhất thì sao chứ, còn không phải là thích lợi dụng người khác hay sao! Hoắc Nhã Anh, chờ đến khi tao vào được nhà họ Hoắc, trở thành chị dâu của mày, để xem tao sẽ trừng trị mày như thế nào!
Nhưng mà…
Bệnh viện đa khoa Quốc tế…? Nhân vật cấp cao…?
Xem ra, cô ta lại phải đi thăm dò một chuyến rồi!
----------------------------------------------------------------------------
Tại bệnh viện.
“Mẹ ơi, chúng ta trở về thôi, ngoài trời đã chuyển lạnh rồi!” Tống Kỳ đang đỡ Bạch Yên đi dạo ở dưới sân.

Đợt hóa trị lần này đem lại hiệu quả rất tốt, nom sắc mặt của Bạch Yên đã tươi tắn hơn rất nhiều.

Hai ngày nay, thời gian xuống giường đi lại của bà cũng được lâu hơn trước.
“Được rồi!” Bạch Yên nhẹ nhàng cười một tiếng, cùng cô đi về.
Thời điểm này, người qua lại vẫn còn thưa thớt, không cần phải quá chen chúc, trước cửa thang máy cũng không có mấy người đứng đợi.
“À mà Tống Kỳ này, con đi mua cho mẹ một bịch sữa đậu đỏ đi.” Bạch Yên dặn dò.
“Mẹ muốn uống à?”
“Mua cho Yến Nhi, con bé thích uống sữa đậu đỏ mà.

Mỗi lần đến thăm mẹ, Yến Nhi đều mang bao nhiêu là hoa quả đến.


Con đi mua bịch sữa, đợi lần sau con bé đến thì bảo nó mang về.”
“Để con đưa mẹ về phòng trước đã, rồi lát con đi mua sau.” Đang nói chuyện thì thang máy đã tới.
“Con cứ đi đi, mẹ tự đi thang máy lên cũng được.

Đến nơi thì mẹ sẽ đi lại ở hành lang, đợi con lên.” Bạch Yên phất phất tay, tỏ ý không có việc gì.
Thấy vậy, Tống Kỳ cũng không khăng khăng nữa, hai ngày nay, những lúc không có việc gì làm, Bạch Yên cũng đều ra hành lang đi lại một lúc, hoạt động gân cốt.
“Vậy được rồi, con sẽ về nhanh thôi.

Nếu mẹ cảm thấy mệt mỏi thì cứ về phòng trước nhé.” Tống Kỳ dặn dò.
“Được rồi.” Bạch Yên nói, sau đó bà chậm rãi bước vào trong thang máy.
Tống Kỳ nhìn cánh cửa thang máy đóng lại, lúc này cô mới yên tâm xoay người đi về phía siêu thị.
Tống Kỳ vừa bước vào siêu thị, thì bên ngoài có hai bóng người cao lớn đi tới.
“Tổng giám đốc Hoắc, tôi đã liên hệ được rồi, con cái của ông Mạnh ngày mai sẽ đến, sau đó, bọn họ sẽ chăm sóc ông ấy trong khoảng thời gian còn lại.” Mikel nói.
Hoắc Minh Vũ không nói gì, trên mặt anh vẫn đeo khẩu trang, lạnh lùng xa cách.

Kỳ thật, đối với anh mà nói, ông Mạnh chỉ là một cựu nhân viên của tập đoàn mà thôi.

Anh đến thăm một lần cũng đã đủ thành ý rồi.

Nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà anh cứ nhất định phải đến thăm ông ấy liên tục, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi.

Rốt cuộc thì anh đang làm cái gì thế này?

Lông mày của Hoắc Minh Vũ hơi nhăn lại, hơi thở trở nên lạnh lẽo hơn.
“Tổng giám đốc Hoắc, tôi đi mua bịch sữa nhé.” Mikel thấy mọi người đến bệnh viện đều mang theo quà cáp, nhịn không được mà lên tiếng.
Hoắc Minh Vũ gật đầu, nhưng vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Thế thấy, Mikel cũng không dám thất lễ, nhanh chóng chạy về phía siêu thị.
Một lát sau, hai bóng người bước ra từ trong siêu thị.
“Thật sự là cảm ơn cô nhiều lắm, bình thường tôi toàn dùng điện thoại di động để thanh toán, nên rất ít khi mang theo tiền mặt trên người, mà vừa nãy điện thoại lại để quên trên xe mới chết! Đợi lát nữa tôi chuyển lại cho cô nhé!” Mikel vừa cầm bịch sữa, vừa mỉm cười nói với người bên cạnh.
Tống Kỳ đeo khẩu trang nhìn về phía anh ta, khẽ cười: “Không sao đâu, anh không phải quá câu nệ như vậy!”
“À, đây là danh thiếp của tôi, số điện thoại trên này cũng chính là tài khoản Zalo của tôi, cô thêm bạn với tôi, rồi lát tôi chuyển lại tiền cho cô sau.” Mikel đưa danh thiếp cho Tống Kỳ.
Tống Kỳ cũng không nhìn mà cất luôn tấm danh thiếp đi.
“A, thang máy đến rồi.

Chúng ta phải nhanh lên.” Mikel tinh mắt phát hiện thang máy đã xuống tới tầng một.
Tống Kỳ cũng chạy nhanh theo anh ta.

Hai người họ đều biết rằng thang máy không chờ được lâu.
Nhưng mà, khi cô chạy gần tới nơi thì trông thấy một bóng người cao lớn đứng ở trước thang máy.

Đột nhiên, người đó quay đầu lại…
Một đôi mắt đen láy, sâu thăm thẳm như muốn hút hồn người khác…
Là anh ấy!
Trong nháy mắt, đôi chân của Tống Kỳ nặng tựa ngàn cân, cứ đứng yên tại chỗ, không thể nào nhúc nhích nổi….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui