Ngoại hình của một người có thể dễ dàng thay đổi, chỉ duy có ánh mắt là không thể nào đổi thay.
Huống chi, một đêm kia, đôi mắt của người đàn ông này đã in sâu vào trong tâm trí của cô.
Bởi vậy, cho dù bây giờ anh ấy đang đeo khẩu trang nhưng cô vẫn có thể nhận ra được…
“Cô gì ơi, nhanh lên nào!” Mikel vừa bấm giữ thang máy vừa nói với Tống Kỳ.
Mà người đàn ông kia đã bước vào thang máy trước.
Dáng người Hoắc Minh Vũ cao lớn, lại thêm hơi thở lạnh lùng khiến cho người bình thường không dám tới gần.
Do đó, thang máy vẫn rất trống trải.
Tống Kỳ nhanh chóng lấy lại tinh thần, sau đó giả vờ ho khan một tiếng, cố che giấu sự bối rối của mình trong giọng nói: “Tôi còn có việc, anh cứ đi trước…”
“Nhanh lên nhanh lên, thang máy sắp đóng lại rồi!” Mikel không nghe thấy cô nói gì, trông thấy cô ngẩn người đứng đó thì anh ta nhanh chóng chạy tới, túm lấy cổ tay Tống Kỳ, kéo cô vào bên trong.
Trong nháy mắt, cửa thang máy đóng lại.
Ngay lập tức, Tống Kỳ cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tại sao cô lại ở trong thang máy rồi? Rõ, rõ ràng khi nãy cô đã lấy cớ rời đi rồi cơ mà?
Mặc cho Tống Kỳ có oán trách như thế nào đi chăng nữa, cánh cửa thang máy vẫn đóng lại trước sự kinh ngạc của cô…
Trong thang máy cũng không đông người lắm.
Nhưng không hiểu vì sao, Tống Kỳ lại cảm thấy vô cùng hồi hộp, thậm chí đến mức hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Người đàn ông vẫn lạnh lùng đứng ở một bên, từ đầu đến cuối cũng chưa từng động đậy một chút nào.
Mà Tống Kỳ – thật khéo làm sao – bị Mikel kéo đến đứng ở ngay bên cạnh Hoắc Minh Vũ…
Cô lén liếc nhìn sang bên cạnh, lập tức hít một hơi thật mạnh, chiếc áo bông của cô đã chạm vào quần áo của anh ấy…
Không hiểu sao, Tống Kỳ chợt rùng mình một cái, đôi chân khẽ cử động…
Tống Kỳ, đừng sợ, anh ấy sẽ không nhận ra mày đâu…
Vừa nghĩ, cô vừa cắn cắn môi, đưa mắt nhìn chằm chằm cánh cửa thang máy.
Sao mà mãi không có người nào bấm thang máy thế?
Mặc kệ, tí nữa cho dù thang máy có dừng lại ở bất kỳ tầng nào đi chăng nữa, thì cô cũng phải lao ra ngoài!
‘Đinh!’ Thang máy mở ra ở tầng năm.
Tống Kỳ không hề nghĩ ngợi, định chạy thẳng ra ngoài.
Nhưng mà, không ngờ rằng trong một lúc lại có nhiều người bước vào thang máy như vậy.
Đám người cứ chen lấn nhau, đẩy Tống Kỳ – người vốn đang muốn ra ngoài – vào lại chỗ cũ.
“Ôi chao, tôi còn chưa kịp…” Lời còn chưa nói xong, thang máy đã từ từ đóng lại.
Tống Kỳ bất đắc dĩ cắn cắn môi, thật đúng là…
“Oa oa…” Đột nhiên, một tiếng gào khóc truyền ra từ bên trong thang máy.
Tất cả mọi người đều bị tiếng khóc làm cho giật mình.
Lúc này, Tống Kỳ mới chợt phát hiện, đứng phía sau cô là một người phụ nữ đang ôm một cậu bé khoảng ba tuổi trong ngực, cậu bé đang gào khóc, thậm chí còn đưa tay túm tóc người phụ nữ.
“Khoai Tây, con đừng làm ồn!” Người phụ nữ nhíu mày, cố dỗ cậu bé.
“Hu hu hu hu… Con không muốn tiêm đâu… Hu hu…” Cậu bé vẫn tiếp tục gân cổ lên khóc.
“Ai bảo con bị bệnh làm gì cơ chứ!” Người phụ nữ hiển nhiên cũng có chút nóng giận, cầm lấy tay của cậu bé, gỡ tay cậu ra khỏi tóc mình.
Nhưng không ngờ rằng, đột nhiên cậu bé mất đà ngả người ra đằng sau, lập tức hét to lên.
Tống Kỳ giật nảy mình, theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy đầu của cậu bé.
“Cảm ơn cô nhiều lắm.” Mẹ cậu bé ngay lập tức nói lời cảm ơn.
“Không có gì.”
“Ai cho cô chạm vào người tôi?” Cậu bé đột nhiên nhìn về phía Tống Kỳ, quát: “Đồ phụ nữ xấu xí, ai cho cô chạm vào người tôi?”
“Khoai Tây, sao con lại không lễ phép như vậy?” Người phụ nữ vô cùng tức giận.
“Đeo khẩu trang thì đều là người quái đản!” Vừa dứt lời, Khoai Tây bỗng chợt đưa tay lên kéo khẩu trang trên mặt Tống Kỳ: “Ai cho cô chạm vào người tôi, ai cho cô chạm vào người tôi!”
Tống Kỳ sững sờ, còn chưa kịp phản ứng thì khẩu trang đã bị cậu bé giật xuống.
Theo bản năng, cô vội vàng che mặt, muốn lấy lại chiếc khẩu trang.
Nhưng không ngờ rằng, cậu bé bướng bỉnh này nhất định không trả lại khẩu trang cho cô.
“Mau trả lại khẩu trang cho chị đi!” Mẹ cậu bé cũng bắt đầu giằng lại chiếc khẩu trang.
“Không cho!” Cậu bé tức giận, cầm chiếc khẩu trang nhét vào trong áo của mình.
Tống Kỳ cũng không muốn tranh giành với cậu bé, cô vội cúi đầu, hận không thể gập người mình lại thành chín mươi độ.
Nhanh lên, thang máy mở nhanh lên nào…
‘Đinh.’ Cửa thang máy mở ra.
Mọi người đứng phía trước lần lượt bước ra ngoài, Tống Kỳ đang đứng im tại chỗ cũng vội vàng che mặt lại, chen lên phía trước.
Thế nhưng, không ngờ rằng cậu bé ở phía sau lại đột ngột vươn tay ra, túm lấy lọn tóc buộc đuôi ngựa sau đầu cô, rồi dùng sức giật mạnh một phát…
“Ai da…” Tống Kỳ còn chưa kịp phản ứng, thì cơ thể cô đã theo quán tính mà trực tiếp ngã ngửa ra đằng sau…
Tất cả mọi người đều sợ hãi nhắm mắt lại, cú giật này chắc chắn là không hề nhẹ chút nào!
Nhưng mà, đợi mấy giây sau cũng không nghe thấy tiếng hét của Tống Kỳ vang lên.
Tống Kỳ vốn đang nhắm chặt hai mắt lại, nhưng cơn đau lại không hề xuất hiện như trong dự tính của cô.
Á?
Chuyện gì xảy ra thế?
Đôi mắt hạnh chậm rãi mở ra.
Mặt đất, quần màu đen, chiếc áo khoác màu nâu cà phê…
Hình dáng này trông sao mà quen quá…
Tống Kỳ tiếp tục nhìn lên trên, đập vào mắt cô chính là hình ảnh một đôi mắt sâu thăm thẳm, hai con mắt ấy sáng rực lên, nhìn chằm chằm vào cô.
Trong nháy mắt, cô kinh ngạc đến nỗi trợn to hai mắt, trái tim cũng theo đó mà nhảy lên loạn xạ, cả người đều không khống chế nổi mà run lên…
“Tống Lam?” Giọng nói trầm thấp quyến rũ mang theo một chút nghi ngờ vang lên bên tai cô….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...