Cái nóng của mùa hè bắt đầu phảng phất qua đây, ánh mặt trời gay gắt chiếu rọi, không khí nóng hầm hập như cái lò nung.
Lễ tổng kết được diễn ra dưới mái che giăng giữa sân trường, mặc dù vậy cũng không giảm đi được cái nóng của mùa hè. Phía trên sân khấu là hình ảnh thầy hiệu trưởng đang phát biểu với vẻ mặt vô cùng chăm chú.
Thầy đã có tuổi, gương mặt đã xuất hiện những nếp nhăn, nhưng ánh mắt thầy nhìn những cô cậu học trò phía dưới, vẫn là như thế hiền dịu, chân thành. Những đứa học trò một tay thầy dẫn dắt, có người sắp sửa bước ra khỏi cổng trường này, có người sẽ chuyển đi học ở cơ sở mới. Mỗi người đều sắp phải bắt đầu một vận mệnh mới cho mình, không có thứ gì là mãi mãi ở lại!
- Ahh.. Nóng quá! - Lạc Hi phe phẩy cây quạt.
- Chịu chút đi, năm nào chả vậy. - Khắc Hàn cầm lấy quạy, quạt giúp nó.
- Buồn ngủ nữa chứ.. - Nó vươn vai.
- Tao nghe mấy lời này của thầy tới tám lần rồi ấy. - Triết Nhã vừa cười vừa nói.
- Thi sang trường khác, lúc đó nghe người khác nói cho mới mẻ xíu.
- Hờ.. Dễ nghe ha. - Triết Nhã bĩu môi. - Thế mày định thi trường nào? Không học tiếp ở đây sao?
- Chắc thi thử trường nào cao một chút, thay đổi chút không khí. - Nó cười. - Dù sao chắc cũng không học đại học đâu, nên cứ thử một lần thế thôi.
- Không học đại học? - Mẫn Di ngạc nhên.
- Ừ. Tập đoàn của gia đình mình không thể bỏ hoang được. - Nó đùa.
- Ơ.. Thế anh hai của mày làm gì? Nào để em gái tự gánh vác thế?
- Ổng biệt tăm gần mười mấy năm bên nước ngoài rồi. Tính mai danh ẩn tích luôn hay gì ấy. Kệ đi. - Nó khịt mũi.
- Tới lúc thì anh ấy sẽ về thôi. - Hắn véo mũi nó.
- Thì đó, tập đoàn sẽ là của anh ấy, mày có thể làm những gì mày thích mà? - Cẩn Trịnh cũng xen vào.
- Biết là vậy, nhưng chống đỡ một tập đoàn không phải chuyện đơn giản biết không?
- Anh ấy cũng giống ba Khải thôi, không làm được thì Lạc Tử cũng không tồn tại đến giờ. - Hắn giải thích.
- Thôi lúc ấy rồi tính, hoặc tao sẽ học kinh doanh. Sau này cũng có thể giúp cả mày nữa. - Nó nhìn hắn nhe răng.
- Sau này ở nhà ngoan ngoãn, để tao cưng chiều mày là đủ rồi. - Hắn xoa đầu nó.
- Cả thế giới đều biết hai đứa mày yêu nhau rồi. Có nhìn thấy những người độc thân này rất đáng thương không?! - Triết Nhã xanh mặt.
- Không nói nữa, thế bọn bây tính thế nào?
- Từ từ tính, chắc lại đi theo mày nữa quá. - Mẫn Di cười.
- Để xem có theo kịp không. - Nó xem thường.
- Nghi ngờ khả năng của tao? - Mẫn Di nhướng mày.
- Đùa thôi. Có không kịp thì tao sẽ dừng lại đợi.
- Ê khoan. Sáng giờ Ly Hân đâu? - Triết Nhã nhìn quanh.
- Ừ nhỉ?! Đâu mất rồi. - Nó dáo dác.
Lễ bắt đầu được nửa tiếng rồi, vẫn không thấy Ly Hân đâu, cả Từ Mã cũng mất tăm.
- Có khi nào?.. - Triết Nhã đoán.
Lạc Hi nhíu mày, ánh mắt của cô.. không lẽ..?
- Không thể nào! Không thể! Hôm qua còn nhắn tin với tao suốt đêm mà. - Nó chặn ngay câu nói tiếp theo của cô.
- Gì? Suốt đêm? Tao bảo mày ngủ sớm rồi mà... - Hắn gần như muốn bật dậy.
- Bình tĩnh. Không phải vậy. - Giờ mới biết mình lỡ lời.
- Gọi cho Ly Hân thử đi. - Trịnh Cẩn đề nghị.
Nhìn dãy số chạy dài trên màn hình, lòng họ cũng sốt như cái nắng hè gay gắt. Làm sao có thể đi mà không nói một lời nào chứ, không một lời tạm biệt, cũng chẳng thèm nhắn nhủ lại gì cả.
Một lần lại một lần điện thoại nháy sáng, cô gái vẫn một mực đưa mắt ra ngoài cửa kính, dòng cảnh vật ngược xuôi ngoài kia, vừa nhanh vừa lẫn lộn như cảm xúc trong lòng cô vậy.
- Không bắt máy?
- Không!
- Quyết tâm như vậy?
- Không phải quyết tâm, mà là chỉ cần tao bắt máy nghe thấy tiếng bọn nó, tao sẽ không đủ nhẫn tâm và dũng khí để bước đi nữa.
Người con gái quay lại, gương mặt đẹp như được điêu khắc mà ra, không còn quầng thâm mắt, môi đỏ đầy sức sống, so với Ly Hân hôm xuất hiện ở phòng ăn, hôm nay thật sự đẹp hơn nhiều. Đáng tiếc đôi môi đó không còn cười tươi như ngày đó, ánh mắt cũng chẳng còn sự hưng phấn, cả khuôn mặt chỉ cần miểu ta bằng một chữ buồn. Bi ai đến lạ thường.
- Ổn không?
Từ Mã ngồi bên cạnh, nhìn thấy cảnh tượng này cũng thấy xót xa, vốn cuộc chia tay này có thể dễ dàng trôi qua vậy mà cô ngốc này lại chọn cách một mình chịu đựng.
- Không sao. Cũng quen rồi. - Ly Hân cảm thấy mình phải an ủi ngược lại anh.
- Mệt mỏi thì đừng gắng gượng nữa. - Từ Mã xích lại, ôm lấy vai cô.
- Được mà. - Ly Hân mỉm cười, đẩy anh ra.
Từ Mã nhìn cô chỉ biết im lặng thở dài, anh chỉ mong là mình có thể trở thành nơi để cô tâm sự, nơi cô có thể thoải mái gỡ xuống chiếc mặt nạ kiên cường, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác cô vẫn cứ mạnh mẽ như vậy.
Mày kiếm nhíu chặt, ngũ quan xinh đẹp nhăn lại còn một đống, đôi mắt nâu sâu thẳm, ánh mắt ghim chặt trên khuông mặt người con gái, đến cả anh cũng cảm thấy đau lòngthay cô.
Sân bay
- Ngồi đây đi, tao đi làm thủ tục. - Từ Mã đặt vali ngay ngắn bên cạnh cô.
- Ừ.
Xung quanh vị trí cô ngồi là những người mang các bậc cảm xúc khác nhau.
Có người đang buồn bã tạm biệt người thân của mình, họ khóc rất nhiều. Ly Hân nhìn, ước gì mình cũng có thể thoải mái như họ.
Có người ra khỏi cửa quan, tìm kiếm bóng hình người thân, một cái liền nhào tới ôm chặt, trên mặt treo lấy nụ cười rất tươi.
Nhìn lại mình, một thân một mình ngồi ở đây, hoàn toàn lạc lõng đối với dòng người ngoài kia.
Biệt ly, đâu phải đơn giản, chỉ có trải qua thì mới biết được, có bao nhiêu khó khăn..
Những ngày trước khi xem phim hay đọc truyện, tới những cảnh chia tay đầy nước mắt, cô đã từng bĩu môi khinh bỉ mà nói một câu "có gì to tát mà phải khóc thành thế này chứ".
Bây giờ cô mới thấu, cảm thấy họ còn thoải mái hơn cô, ít ra họ còn có thể khóc, có gia đình bên cạnh.
Chuông điện thoại vang lên kéo cô về với thực tại, dòng chữ "Hi Hi" chạy trên màn hình không ngừng nhấp nháy, như đang thúc đẩy cô mau bắt máy.
Nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, cầm lên nắm chặt rồi lại nhẹ nhàng thả ra, rốt cuộc cũng không bắt máy.
- Không bắt máy! Làm sao giờ? - Lạc Hi sốt ruột cắn răng.
- Để tao gọi Từ Mã. - Cẩn Trịnh lấy điện thoại ra.
- Alo? - Từ Mã đang làm thủ tục, trực tiếp bắt máy mà không nhìn xem là ai đã gọi.
- Đang ở đâu?
- Sân bay.
- Cái gì?? -Cẩn Trịnh la lớn.
Từ Mã đưa điên thoại xa khỏi tai mình, nhìn lướt qua màn hình đang sáng, Cẩn Trịnh? To chuyện! Nếu vậy thì một lát sẽ thấy bọn họ xuất hiện ở đây mất. Thủ tục còn một lát nữa mới xong, bọn họ muốn tới thật sự có thể lập tức có mặt, trong lòng sốt ruột không yên, Ly Hân mà biết anh lỡ miệng nói ra chắc sẽ giết chết anh.
- Xong rồi, đi thôi. Mau lên.
Thủ tục xong xuôi, Từ Mã đến chỗ Ly Hân, hấp tấp kéo cô đi.
- Hả? Sao gấp vậy. - Cô loạng choạng kéo vali.
- Mau lên. - Từ Mã nhận lấy vali từ tay cô.
Cửa sân bay lúc này ùa vào một đám người đồng phục xốc xếch, thở hồng hộc, không ngờ trốn lễ cũng tốn gần cả tiếng, rốt cuộc trốn đến lúc lễ kết thúc mới ra hết, tốn công!
- Này! Tìm đi. - Lạc Hi quát lên.
Cả đám như ong vỡ tổ đổ vào dòng người trong sân bay, ánh mắt dáo dác tìm kiếm, đáy mắt chỉ còn một tia hy vọng duy nhất.
Ly Hân bước đến cửa soát vé, tay đưa vé cho nhân viên, đầu vẫn ngoảnh lại lưu luyến nhìn tất cả một lần, khi quay lại nhìn đến đôi mắt nâu của anh từ trong đó tìm thấy một tia trấn an mới thả mắt chuẩn bị bước vào.
- Ly Hân. Trạc Ly Hân! Mày có nghe thấy tao không hả?
Tiếng nói ngọt ngào giờ chứa đầy hoảng hốt, tưởng như chậm một giây sẽ không có cơ hội để nói ra nữa. Giọng nói của nó lan khắp sân bay, nắm chặt micro trong tay, tiếp tục để giọng nói truyền khỏi loa phát thanh.
- Ly Hân, mày đang ở đâu thì đứng ở đó đợi bọn tao. Mày không thể cứ thế mà đi được..
Trong lúc nó nói, bọn lớp nó đã tìm đến cổng soát vé của cô, từ xa nhìn thấy bóng hình quen thuộc, Mẫn Di lớn tiếng gọi:
- Ly Hân.
Người đã lướt qua nhân viên soát vé đột nhiên cứng lại, cô cố gắng bước đi mà vẫn không nhấc chân lên được.
- Ly Hân. Mày bước ra đây, ra đây nghe tao nói rồi muốn đi đâu thì đi. - Triết Nhã tức giận quát lên.
Những người xung quanh tò mò dừng lại một chút, nhân viên ở đây mỗi ngày nhìn đủ loại hình thức chia tay cũng chẳng còn lạ lùng gì.
- Làm sao?
Ly Hân đi đến trước mặt họ, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói nhẹ như bông.
- Mày không nói với tụi tao hôm nay mày đi. - Mẫn Di giận đến đầu muốn bốc ra khói.
- Cả mày nữa Từ Mã, tính con này nó là vậy nhưng mà mày không phải không biết lần này đi rồi thì khi nào mới gặp lại được chứ.
- Ly Hân không muốn cho tụi mày biết. - Từ Mã vô tội.
- Không muốn? Rốt cuộc mày xem tụi tao là gì? - Triết Nhã trợn mắt.
- Mệt quá, ồn ào. Biết là bọn bây sẽ như vậy nên mới không nói. - Cô day thái dương.
- Thì ra là bọn tao làm phiền mày? Xin lỗi nhé.
Triết Nhã tự cười khinh, quay người toan bước đi, bả vai đột nhiên bị một lực rất mạnh đụng vào, loạng choạng mém ngã.
Lạc Hi chạy ào đến ôm lấy Ly Hân, hành động bất ngờ khiến cô tròn mắt, đến khi cảm giác vai áo sơmi của mình ươn ướt mới được Lạc Hi buông ra. Tiếp đến bên tai truyền đến giọng nói đã gần như nghẹn lại
- Ly Hân, đến nơi đọc mail của tao nhé.
Đơn giản một câu nói, không níu kéo, không mè nheo, để mọi thứ dễ dàng trôi qua.
- Lạc Hi.. Tao xin lỗi.
Ly Hân vẫn nghĩ rằng mình có thể mạnh mẽ chống cự, nhưng không hề lường trước, hình ảnh này của nó lại đánh vào lòng cô một cái đau đớn, ước gì cô có thể thoải mái khóc cười như nó.
- Tao.. Tao biết mình phải mạnh mẽ, tao mà nói cho bọn mày biết, nhất định cảnh như thế này sẽ xảy ra, chỉ cần nhìn thấy tụi mày tao sẽ không nỡ rời đi. Vậy nên, tao không dám gọi tụi bây, đến nhìn tụi bây lần cuối cũng không dám.
Hốc mắt đã đỏ nhưng vẫn kiên cường không khóc, hít mũi một cái, Ly Hân cười tươi nói tiếp
- Nước Úc cũng không xa xôi gì, rãnh rỗi tao gọi điện cho bọn bây nhé. Có thời gian thì đến thăm tao, nhưng chắc chỉ được đi chơi với bọn bây vài bữa thôi. Mà có lẽ tao sẽ không về được nữa đâu. - Càng nói, nụ cười trên môi càng méo mó. - Tao biết bọn mày sẽ nhớ tao, khi nào nhớ thì mở hình tao ra coi nha. Cố gắng lên nhé, tụi mày phải học hành, chơi đùa vui vẻ cho cả phần tao nữa, biết không?
Ly Hân nửa đùa nửa thật, bước từng bước đến ôm từng người một cái, nhắn gửi vài lời, Mẫn Di và Triết Nhã biết mình sai rồi cũng đến gần siết chặt cô.
Mãi đến lúc nhân viên nhắc nhở, hàng người soát vé đông dần, Ly Hân mới mỉm cười một cái, quay người đi vào.
- Nhớ đọc mail tao nhé. - Nó nói vọng vào.
- Đi mạnh giỏi. - Cẩn Trịnh bá vai Từ Mã.
- Ừ. - Anh gật đầu.
- Cố lên. - Khắc Hàn vỗ vai anh.
Từ Mã phì cười, tên này đúng là đến cách chào tạm biệt cũng khác người.
Đám nó đứng ở sân bay, nhìn ra ngoài đường chạy, mãi cho đến khi nhìn thấy máy bay hai đứa nó ngồi mất tít ngoài sau tầng mây mới thất thiểu đi về.
Loading ...
Hôm tao viết thư này cho mày là hôm trượt tuyết ở Hàn về cơ, để trong hòm thư vẫn chưa nhấn gửi, lúc này tao đang ở phòng phát thanh mới bị đuổi ra này.. Chèn thêm dòng này vô thôi rồi gửi cho mày ngay đấy. Biết là hai đứa mình chưa bao giờ sến súa với nhau đến vậy nhưng cái này ngoại lệ nha..
Ly Hân!
Mình làm bạn bao lâu rồi nhỉ? Bốn năm rồi nha. Nhớ ngày đầu tiên hai đứa mình ghét nhau muốn chết ấy, đến giờ thì cứ dính nhau như sam. Tính cách cũng chả hợp nhau mà hổng hiểu sao lại thân thiết được vậy cơ.
Mày sẽ đi Úc nhỉ.. tao còn tưởng tượng về khoảng thời gian cấp ba của bọn mình ấy, có lẽ chẳng còn cơ hội nữa, hìhì..
Mày ấy, chuyên gia thức khuya luôn, sâu ngủ ngày không à. Sau này không được đọc ngôn tình đến tận khuya nhé, nhiều lắm đến 11 giờ thôi, ngủ sớm dậy sớm đi. Phải ăn đủ bữa, ăn đủ dinh dưỡng, tự chăm lo bản thân nhé, tao không có ở đó mà để mày hú một tiếng thì chạy đến dẫn mày đi ăn Pasta đâu.
Tao biết trách nhiệm mày mang rất lớn, bởi vì gia đình mày chỉ có một đứa con là mày, một đứa con gái phải học hỏi để thừa kế một tập đoàn khổng lồ thật sự không phải đơn giản, bằng chứng là lúc tao đề nghị với ba Khải, bị chửi te tua luôn mày ạ.
Bác trai, bác gái, là muốn mày tốt nên mới khắc khe với mày vậy thôi, vì muốn mày có một tương lai tốt đẹp. Nên đừng nghĩ xấu họ nhé.
Nhớ điều này, cuộc sống là của mày, nên hãy sống vì bản thân nữa nhé. Đừng cứ mãi đuổi theo những thứ cha mẹ yêu cầu, suy nghĩ kĩ và đừng để mình hối hận. Thắt cổ cũng cần thở mà, haha..
Đừng gắng gượng quá Ly Hân nhé, mệt mỏi thì nghỉ một chút, Trạc Thần sẽ không vì một ngày mày lười biếng mà sụp đổ đâu.
Tao không muốn vài năm tao sang đó thăm mày, sẽ nhìn thấy một Ly Hân tiều tụy, mà tao muốn phải thấy một Ly Hân trưởng thành, xinh đẹp cơ.
Cuối cùng là, ở bên đó, đừng quên tao, Ly Hân nhé!
Gập máy tính lại, một giọt nước long lanh nhiễu xuống nắp máy bóng loáng, Ly Hân cắn chặt môi, ép bản thân rời khỏi dòng cảm xúc buồn bã. Nước mắt lại như không thể kiểm soát mà lã chã đầy mặt, ai biết được đã bao lâu rồi cô chưa khóc qua chứ.
Từ Mã ngồi bên cạnh ôm lấy vai cô, để đầu cô tựa lên vai mình, cảm nhận bờ vai cô run rẩy, anh chỉ có thế im lặng ôm lấy, thầm nói với cô
"Ly Hân, không sao rồi. Sau này tao hứa, sẽ không để mày phải tự chịu đựng một mình nữa."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...