Mấy hôm sau.
Trong rừng phong phía sau ngọn Tứ Thần Sơn, Hiểu My luyện tập chiêu thức thứ mười trong bộ Thiên Long thập nhất thức. Như Ý côn vàng rực loé lên những ánh sáng dị thường. Bất chợt, cô vận khí bay lên cao, liên tiếp xoay tròn trường côn với một tốc độ nhanh đến đáng ngạc nhiên.
Nhiều vòng lửa xoáy được tạo ra, ngày càng khuếch đại. Dưới sự chỉ huy của thanh côn, bọn chúng như có ý thức riêng của mình. Lúc hướng thẳng lên trời như hoả long phi thiên, lúc ào ào xuống mặt đất như ngàn tia lôi điện. Khi thì lượn vòng sang phải, lúc tạt ngang sang trái, bao phủ cả một vùng rộng lớn không gian.
- Thiên long cửu khúc. Đi!
Sau tiếng hét của Hiểu My, hàng loạt vòng xoáy đồng thời vỡ tung. Tạo ra vô số hoa lửa bắn ra bốn bề, thiêu cháy phạm vi hơn chục trượng. Đây đã là cô tận lực khống chế để tránh huỷ hoại tông môn.
Một hoả long dài hơn hai thước, mạnh mẽ xuyên qua không khí, lao nhanh về trước mang theo sức uy hiếp kinh người. Đến lúc tưởng chừng nó sẽ đâm thẳng thì nó lại đột ngột đổi hướng, tạo một góc 90 độ, tiếp tục tiến lên. Sau đó, hoả long lại đổi chiều, vòng về vị trí xuất phát, nằm gọn trong một bàn tay nữ nhân xinh đẹp.
Thành rồi. Ha ha ha, cuối cùng cũng luyện thành thức thứ 10. Mặc dù bây giờ sử dụng có hơi khó khăn, điều khiển gậy Như ý cũng chưa mấy trơn tru, nhưng chắc chắn, qua vài lần nữa, những hạn chế này sẽ hoàn toàn được khắc phục.
Dùng tay áo chấm chấm những giọt mồ hôi rịn đầy trên trán, Hiểu My hết sức hài lòng với kết quả tu luyện hôm nay. Tuy nhiên, đến khi nhìn lại cảnh sắc tan hoang trước mặt, cô lè lưỡi giật mình.
- Ặc, tàn phá thiên nhiên là một đại tội nha. Hi vọng nhị thúc sẽ có biện pháp cải tạo lại nó. – Mỗ nữ nhân áy náy thở dài.
………………………………………………………………………
Lúc về tới Đan viên, vừa đặt chân qua khỏi cổng rào tiểu viện đã thấy bóng dáng tròn ú của tiểu phong tử lăn ra. Mắt híp thành một đường mảnh như sợi chỉ. Miệng phì phèo cọng cỏ, bảo cô cùng đến Đại Thần Sơn. Chưởng môn Vô Cực Tử đã trở về.
Hiểu My nhanh chóng thay đổi xiêm y rồi cùng sư huynh vận khí bay qua trụ sở chính.
Tuy đã ở đây 7 năm, nhưng số lần đến Đại Thần Sơn quả thật, chỉ đếm đủ mười đầu ngón tay. Mặc dù Tổng đàn của Vô cực kiếm phái có một ý nghĩa rất thiêng liêng với toàn bộ đệ tử, nhưng riêng cô, đây chỉ là nơi ở và làm việc của chưởng môn, tương tự như Nhà Trắng ở hiện đại. Có khác chăng là kiến trúc cổ điển hình, dùng hai màu xanh, trắng làm chủ đạo, tô điểm ánh vàng để trang trí viền quanh. Nhìn như thiên cung, rất đẹp nhưng cũng rất mông lung, mờ ảo.
Lúc hai người đến đại điện, nơi này đã có không ít người. Từ chưởng môn đến thập đại trưởng lão, Kiếm Trung quân, Đao Thần Quân, Ngạo Thiên Quân, còn có những người chiến thắng của các ngọn thần sơn trong giải đấu thường niên vừa định. Thậm chí, đến Trường An cũng có mặt. Nó khẽ nhướng mắt lên nhìn nàng, nháy nháy mấy cái rồi lập tức cuối đầu, ngoan ngoãn đứng sau lưng Vô Ưu bà bà.
Cả hai vội vã tiến lên, cẩn trọng hành lễ đủ một vòng, sau đó, lùi về phía sau Trần Tùng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, sẵn sàng đợi lệnh.
Không khí lặng như tờ.
Vô cực tử quan sát tất cả mọi người, đầu bạc phơ gật gật, chả biết nghĩ gì trong lòng. Một lát sau, mới giơ tay lên, vuốt chòm râu dài trước ngực, hắng giọng nói:
- Giao lưu hội lần này, sau 10 ngày nữa sẽ chính thức bắc đầu. Địa điểm thi đấu đã được chọn ra. Đó chính là Ma Lâm sơn mạch, nằm ở tận cùng phía Tây bờ nam Huyền Hải. Đây là một sơn mạch hết sức nguy hiểm, không thuộc phạm vi quản lý của Hắc Nguyệt Phái, đồng nghĩa với nó vốn không thuộc Tây Phương Thành.
Nghe nói nơi này, từng xuất hiện yêu thú cấp 9 sắp sữa hoá hình, cũng xuất hiện rất nhiều loài thảo dược trăm nghìn năm tuổi và nhiều tinh thạch quý hiếm khác. Chỉ là kỳ ngộ cùng nguy hiểm luôn song hành. Cho nên, chúng ta phải tuyển chọn đệ tử hết sức gắt gao.
Người bản lĩnh không đủ, không chọn. Người không tự tin, không dũng cảm, không chọn. Người chỉ biết có cá nhân mình cũng không chọn.
Mọi người cân nhắc thật kỹ rồi quyết định. Mỗi môn phái chỉ có thể cử 10 đệ tử tham gia.
Sau khi tung ra một quả bom nặng kí, Vô Cực Tử ngồi xuống, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt, lim dim như đang ngủ. Mặc cho bên dưới huyên náo, bàn tán không ngừng.
Cuối cùng, vẫn là Kiếm Trung Quân ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt tôn kính nhìn về phía vị chưởng môn đối diện. Giọng nói trầm thấp nhưng rất vang dội, rõ ràng.
- Chưởng môn! Giao lưu hội lần này có chút hiểm nguy. Vì vậy, đệ muốn chọn những đệ tử có xuất sắc nhất trong giải đấu vừa qua.
Nhị Thần Sơn sẽ đề cử: Đỗ Minh, Lữ Tuấn, Cao Y Y.
Tam Thần Sơn sẽ đề cử: Trương Hàn Kiệt, Quách Khải Du, Quách Khải Kỳ.
Tứ Thần Sơn sẽ đề cử: Trần Hiểu My, Võ Thường Phong, Thái Thiếu Nam.
Vô Ưu bà bà đề cử: Trần Trường An – có một người tinh thông y dược sẽ giúp ích nhiều cho toàn đội.
Về phần dẫn dắt Vô Cực kiếm phái lần này, sẽ là Đao Thần Quân Trương Chính, Cửu trưởng lão Cao Hàn.
Không biết ý tứ chưởng môn thế nào?
Vô Cực Tử tuy nghe thấy lời của của Phương Chiến nhưng vẫn chưa vội trả lời. Đặt ánh mắt trên từng gương mặt của đám đệ tử vừa được nhắc tên, âm thầm đánh giá. Sau, mới từ tốn nói lên suy nghĩ của mình.
- Tham gia giao lưu hội lần này, chúng ta không chỉ đưa ra đội hình có chiến lực mạnh nhất. Bởi địa điểm là Ma Lâm sơn mạch thập phần kì bí, hiểm trở, chúng ta phải có người am hiểu về yêu thú lẫn trận pháp. Ai trong những đệ tử được đề cử tinh tường hai lĩnh vực này?
Đao Thần Quân im lặng nãy giờ, lúc này bước ra, khẽ cuối đầu trước mặt chưởng môn rồi mới quay sang đám đệ tử phía sau. Tuy hỏi mà lại như không hỏi:
- Du nhi, Kỳ nhi. Hai người các ngươi từng sinh tồn và tu luyện không ít thời gian ở Bắc Minh sơn mạch. Chắc phải có sự hiểu biết kha khá về các loài yêu thú nhỉ? Còn Lữ Tuấn của Nhị Thần Sơn vốn là thiếu chủ Lữ Gia, một gia tộc chuyên về nghiên cứu, thiết kế trận pháp, nếu ta nhớ không sai?
- Dạ vâng, sư phụ/sư thúc – ba đệ tử vừa được Trương Chính nhắc đến đồng loạt khẳng định.
- Vậy thì tốt, vậy thì tốt. – Vô Cực Tử gật gù lập lại hai lần một câu như thế, chứng tỏ rất hài lòng với sự sắp xếp lần này. – Vậy thì ai tham gia Giao lưu hội ở lại, những người khác về nghỉ ngơi sớm đi.
- Dạ! Chưởng môn.
Nhìn theo mấy bóng áo lam ra khỏi cửa đại điện rồi vận khinh công tản ra bốn phía, Vô Cực Tử khẽ xoay xoay chiếc nhẫn bạc có gắn tinh thạch màu đen trên tay phải, trịnh trọng y hệt thầy Hiệu Trưởng Albus Dumbledore lúc chuẩn bị nói tới những điều cực kỳ hệ trọng.
(Albus Dumbledore – Hiệu trưởng của Trường Phù thủy và Pháp sư Hogwarts – là một nhân vật hư cấu trong bộ truyện Harry Potter của nữ nhà văn J. K. Rowling)
- Chiếc nhẫn trên tay ta còn được gọi là Không gian giới chỉ. Đây là bảo khí mới nhất mà Hà Nguyên đại sư vừa nghiên cứu, chế tạo ra. Lần này, những ai tham gia Giao lưu hội đều được thưởng 1 chiếc. Nhỏ máu lên nó rồi dùng ý niệm điều khiển, có thể cất giữ hoặc lấy ra những đồ vật bất kỳ, kể cả sinh vật sống như yêu thú. Mọi người đến đây.
Nói rồi, Vô Cực Tử xoè bàn tay ra, lòng bàn tay xuất hiện mười mấy chiếc không gian giới chỉ tương tự. Phát cho từng người.
Cố gắng nhịn đau, cắn đầu ngón tay, nặn ra một giọt máu, Hiểu My mang chiếc nhẫn vào ngón giữa bàn tay trái của mình. Đầu không ngừng hiện lên nghi vấn. Cuối cùng cũng gặp được không gian giới chỉ ở thời đại này. Cái gì cũng có, chỉ là vì sao con người lại không thể tu tiên? Lôi kiếp chắc không phải nguyên nhân chính như lời Trường An đã nói. Phải có nguyên nhân lớn lao nào khác mà con người chưa thể phát hiện ra.
- Ai, đau đầu thật mà. Hiểu My lắc lắc đầu, tự mình lẩm bẩm. Cô đâu ngờ được, một ý nghĩ thoáng qua lúc này đã tiếp cận rất gần với nguồn gốc xuất phát của mọi sóng gió về sau.
Nhìn kỹ món đồ trang sức nhỏ bé trên tay, một lần nữa, Hiểu My cảm thấy vô cùng cả nể trước trí tuệ cổ nhân. Hành động phóng tay tài trợ cho Giao lưu hội lần này của Phi Tinh tông môn, đúng là một chiến dịch quảng cáo vô cùng hiệu quả. Hà Nguyên đại sư sắp sửa mang về cả mỏ vàng cho môn phái của mình. Tài thật!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...