Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Thiên Vũ ngồi bên cạnh Hiểu My, hai người chuyện trò một lúc lâu. Sau khi chuyện tìm đến sơn cốc kì bí ban đầu được quyết định xong. Bỗng dưng, mỹ nam tử áo trắng ngẩng mặt lên, nhìn mỗ nữ nhân cạnh bên trịnh trọng hỏi:

- Kế hoạch tiếp theo của nàng là gì?

- Ta định đến địa ngục Thâm Uyên một chuyến. Nhưng mà trước đó, có hai chuyện cần giải quyết, đó là đến Bạch Nhật Thành cùng Nhị sư huynh rồi còn phải sắp xếp thời gian cho binh đoàn thần võ nữa. 

- Được. vậy khi nào chúng ta xuất phát?

Thiên Vũ sảng khoái vô cùng. Dù gì, hắn luôn ủng hộ mọi quyết định của Hiểu My. Hắn có thể để cho cô hoàn toàn tự do, bản thân chỉ cần ở cạnh bên, âm thầm hoặc công khai bảo vệ là được.

Hiểu My suy nghĩ một lát, sau mới chầm chậm lên tiếng:

- Vài hôm nữa đi. Để cho đám người Ngọc Tam Lang ở đây giao lưu với đệ tử Vô Cực Kiếm phái một thời gian. Có Nhị sư thúc và Tiểu Phong Tử sư huynh, bọn hắn sẽ có thêm cơ hội học tập. Muội nhận chúng làm đồ đệ, nhưng mà thứ có thể chỉ dạy cho chúng lại không nhiều. Huynh thấy đó, hai tên tiểu tử kia thì học kiếm pháp. Bình nhi lại là loan đao. Muội đối với hai thứ này không có tí sở trường nào. Ha ha. Đôi lúc muội làm sư phụ có chút thất bại thì phải.

- Nàng làm tốt lắm. Con người không phải ai cũng toàn diện. Muội có lòng thu nhận, tạo mọi điều kiện cho đồ đệ tu luyện, giáo dục, chỉ điểm cho bọn chúng là đủ rồi. Người ta nói, sư phụ dẫn vào cửa nhưng tu luyện thế nào là ở bản thân. Muội chỉ cần tin tưởng và thường xuyên kiểm tra, đốc thúc chúng là được.

- Đa tạ huynh.

Trong lúc hai người câu tới câu lui vô cùng hài hòa. Đông Phong Nhật Minh từ tiểu viện nhỏ trên Đan Viên chạy ùa tới. Gương mặt tuấn lãng, thành thật của hắn có chút vội vã. Giọng nói cũng gấp gáp, khẩn trương.

- Sư tỷ, Hà Nguyên đại sư tìm tỷ.

- À. Vậy thì đi thôi.


Hiểu My mỉm cười đứng lên. Sau đó, cả ba lại hướng Đại thần sơn bay đi. Trên đường, còn văng vẳng tiếng người nào đó vọng lại.

- Sư đệ, bọn người Hồ Hoài An đâu?

- Đang tỷ võ với đệ tử nội môn của Nhị thần sơn. Ha ha. Thua nhiều mà thắng cũng nhiều. Bọn chúng đúng là càng ngày càng tiến bộ.

- Phải phải, con đường nhanh nhất để thúc đẩy sự phát triển của võ công chính là thông qua chiến đấu. Đệ là sư thúc bọn chúng, nên làm gương nhiều vào.

………………………………………………………………………………..

Ba người câu được câu mất, vài phút sau đã có mặt trên đỉnh đại thần sơn.

Hà Nguyên đại sư vừa thấy Hiểu My tới thì kích động bước lên.

- Sư phụ. Ta đã nghiên cứu được một thứ pháp bảo phi hành mới nè.

- Wow. Lợi hại. Nó đâu?

Hiểu My nghe nói tới pháp bảo phi hành thì hai mắt sáng rỡ. Mặc dù thời này có phi hành thú. Nhưng không phải lúc nào cũng có thể tìm thấy và bắt chúng làm tọa kỵ. Có thêm một pháp bảo là thêm một tầng tiện lợi. hoặc chí ít, có thể dùng chúng làm phương tiện vận chuyển, tiến hành cuộc cách mạng quy mô lớn trên lĩnh vực hàng không.

Hà Nguyên đại sư đưa mọi người ra quảng trường lớn bên ngoài chính điện tại Đại thần sơn. 


Tới đây, vị “phật Di lặc” dị giới này lấy ra một quả cầu nhỏ, thả xuống mặt đá của võ đài. Quả cầu thoắt cái biến to ra. Hiểu My và Thiên Vũ nhìn nó, kinh ngạc.

Thiên Vũ nói: - Đây không phải pháp bảo bảo vệ Lữ Tuấn trước đây sao?

- Đúng vậy. Lần trước, sư phụ có nói cái này trông giống tàu vũ trụ của siêu xây da gì gì đó. Ta đã phải nghiên cứu rất lâu mới cải tạo lại được nó. Không chỉ thay đổi thuộc tính không gian bên trong, còn thêm vào một số chức năng xác định phương hướng. Nguyên liệu chính là sử dụng tinh hạch phong thuộc tính của yêu thú từ cấp bốn trở lên. Đẳng cấp tinh hạch càng cao, số lượng càng nhiều thì tốc độ của nó càng nhanh a…

Hà Nguyên đại sư hưng phấn, ào ào giới thiệu về sản phẩm mới của mình. Hiểu My bên cạnh nghe ông thao thao bất tuyệt thì mỉm cười. Mỗ nữ nhanh chóng chui vào trong, muốn tự mình trải nghiệm chuyến bay thử đầu tiên này. Đúng là một vinh dự lớn lao a.

Dưới sự trợ giúp của Hà Nguyên. Tàu vũ trụ chở theo một nhóm người từ từ bay lên, hướng dãy Hằng Sơn một vòng lượn quanh. Mặc dù tốc độ không nhanh như cỡi ưng sư hay đại hồng điêu. Nhưng mà chỉ cần từ từ cải tiến, hoàn toàn có thể trở thành “máy bay dân sự” chuyên dụng.

Hiểu My sau khi leo ra khỏi tàu phi hành vũ trụ, cảm thán lên tiếng:

- “Hà Nguyên đại sư. Cái tàu bay này không tệ. Nhưng nếu có thể thay đổi kiểu dáng cho nó, sẽ có lợi hơn rất nhiều. Còn nữa, không gian bên trong nên giản đơn lại. Thời này giới chỉ không gian đã phát triển, hành lý cá nhân của mọi người vô cùng gọn nhẹ. Ta chỉ cần bố trí mấy dãy ghế cố định có đai an toàn là được. Bỏ đi mấy thứ rườm rà, phong hoa tuyết nguyệt trong nội thất. Như vậy, không gian bên trong sẽ rộng rãi hơn.

Vẻ ngoài cũng vậy, bộ dạng hình tròn này mặc dù khá ấn tượng, nhưng mà xét về tốc độ nó sẽ không nhanh bằng bộ dáng của phi cơ chiến đấu với mũi nhọn, hai cánh hai bên. 

Ngài có thể nghiên cứu, chế tạo ra nhiều cái kiểu dáng khác nhau. Thần Võ Binh Đoàn tay nguyện mua lại với giá cao. Đảm bảo không làm ngài chịu thiệt”.

Hà Nguyên nghe Hiểu My nói vậy thì ngượng ngùng:


- Sư phụ. Ngài cần thì cứ nói một tiếng, ta sẽ dốc sức làm, cần gì mà mua lại chứ. Cái này không được a.

- Sao lại không được. – Hiểu My nghiêm mặt nói – Chuyện gì ra chuyện đó. Đại sư có thể không cần, nhưng Phi Tinh tông môn trên dưới mấy ngàn người, lẽ nào cứ bắt bọn họ làm không công. Hơn nữa, để tạo ra một “tàu bay” như vậy, tốn kém không phải ít. Ta không muốn chiếm lợi ích của ai. 

Nhìn Hiểu My tức giận. Hà Nguyên cười cười thỏa hiệp: - Sư phụ dạy phải a.

- Đi thôi. Ta vẽ ra vài mẫu tàu bay. Đại sư nghiên cứu rồi chế tạo thử xem. Cần thêm tài nguyên gì cứ nói. Ta sẽ cho người gom đủ.

Hiểu My nói xong thì lôi kéo mọi người vào đại sảnh, lấy ra giấy bút từ không gian giới chỉ, bắt đầu sự nghiệp vẽ vời của mình. Từng bản thảo lần lượt ra đời, tốc độ nhanh đến bất ngờ, khiến cho Hà Nguyên, Thiên Vũ cùng Đông Phong Nhật minh há hốc mồm kinh ngạc.

…………………………………………………………………………..

Bàn bạc xong kế hoạch phát triển, chế tạo “tàu bay” với Hà Nguyên xong, Trần Hiểu My trở lại Tứ Thần Sơn, hội họp với phụ mẫu cùng đám người Đại Kim, Kim Phượng.

Lữ Tuấn nghe nói cô trở lại, cũng bay từ Nhị thần sơn qua đây. Từ lúc trở lại đến giờ, hắn đều bị vây lấy tại Nhị thần sơn, hết phụng bồi Kiếm Trung Quân Phương Chính, lại dạy dỗ, chỉ điểm cho các sư đệ, sư muội của ngọn núi lớn bên đó. Không những thế, còn phải ghé qua Tam thần sơn, Ngũ thần sơn. Cuộc sống đúng thật tấp nập, bộn bề.

Tiếc là, thời gian này, Đỗ Minh cùng Phương Tình xuống núi làm nhiệm vụ vẫn không về kịp.

Đợi phụ mẫu đến, Hiểu My vội vã đứng lên đón tiếp. Ngay cả ghế chủ vị tại Phòng khách lớn ở đan viên cũng là do Trần Chí cùng Lam Bình ngồi xuống. Ngạo Thiên Quân ngồi ở chiếc ghế thái sư đầu tiên bên trái. Bên dưới hắn lần lượt là Tiểu Phong Tử, Hạ Lan Nhật, Đông Phong Nhật Minh, Lữ Tuấn, Thiên Vũ, Tử Quân, Khúc Văn. Kim Phượng ngồi ở dãy ghế đầu tiên bên phải. Tiếp theo là Hiểu My, Đại Kim, Ngọc Tam Lang, Hồ Hoài An cùng Cù Hiểu Bình. Sự sắp xếp này chỉ là ngẫu nhiên, không theo bất kỳ dụng ý nào. Truyền thống tại Tứ Thần Sơn từ trước tới giờ vốn không có nhiều quy củ như vậy.

Hiểu My đợi mọi người ổn định xong thì bắt đầu lên tiếng:

- Phụ thân, mẫu thân. Chúng ta ở tại Vô Cực kiếm phái một thời gian rồi, cha cùng nương đã thấy quen thuộc hay chưa? 

- Rất tốt. – Lam mẫu cười nói. 


Trần Chí bên cạnh cũng gật đầu. Bọn họ thời trẻ xem trời đất là nhà. Trần Gia đã sớm lụi tàn, còn lại huynh đệ hai người. Tứ Thần Sơn này là nhà nhị đệ của hắn, cũng xem như nhà chung của hai huynh đệ. 

Nay thì khác rồi, nơi nào có nữ nhi, nơi đó chính là nhà! (Câu này ta nghe sao ngược đời ấy nhỉ? Ha ha ha).

Hiểu My nghe nói vậy thì nhẹ nhõm thở phào. Thật ra, cô chỉ sợ mình còn thiếu sót, khiến cho cha mẹ buồn lòng. Cô nhìn hai người ngồi trên ghế chủ vị, rồi lại nhìn khắp một vòng chúng nhân đang có mặt, từ từ lên tiếng:

- Hai hôm nữa, con sẽ rời khỏi Vô Cực kiếm phái. Con muốn cùng Nhị sư huynh trở lại Lữ gia một chuyến. Dù sao, chuyện của huynh ấy lần trước cũng đã khiến cho trên dưới Lữ Gia lo lắng thật nhiều.

- Đúng đúng. Chuyện này là phải rồi. Ta và mẫu thân con cũng nên đến đó một chuyến mới được. Lữ Tuấn à, con không chê hai lão già này phiền phức đó chứ?

Trần Chí và Lam Bình nghe vậy, sốt sắng hẳn lên. Đến xem nhà của hiền tế tương lai. Đây là chuyện không thể bỏ qua. Bất kì bậc phụ mẫu nào trong thiên hạ đều có chung tâm tư này thì phải?

- Bá phụ và bá mẫu có thể ghé thăm Lữ gia, con mừng còn không kịp đó chứ. 

Lữ Tuấn kinh hỉ vô cùng. Lần này, trưởng bối hai nhà gặp nhau. Chuyện hôn sự của hắn được định xuống chắc rồi. Chỉ có mặt mũi đám phu thần còn lại đều tối sầm. Nhất là những người có được ký ức kiếp trước như Thiên Vũ, Hạ Lan Nhật, kể cả Hỏa Kỳ Lân Tử Quân cùng mang bộ dáng mặt ngoài thờ ơ mà bên trong thì rầu thúi ruột. Ha ha.

Hiểu My quay sang nhìn Đại Kim, lên tiếng:

- Đại Kim. Ngươi đưa Hạ Lan sư huynh, Đông Phong sư đệ cùng Khúc công tử và đám người Ngọc Tam Lang về Tổng đàn của Binh đoàn thần võ. Trong thời gian đợi ta trở lại, tranh thủ cho bọn hắn làm quen với đám người Trần đại ca, hồ đại ca. Sẵn đó, cũng dẫn mấy người này đến Ma Lâm Sơn Mạch một phen. Biết đâu, bọn họ sẽ có thêm thu hoạch.

- Dạ, chủ nhân. 

Hiểu My lại quay sang nữ nhân áo vàng tuyệt sắc ngồi bên cạnh.

- Kim Phượng tỷ. tỷ định thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui