Trên một đảo nhỏ giữa Huyền Hải, nơi dừng chân của nhóm người Ngạo Thiên Quân, Kim Phượng, phu thê Trần Chí cùng hai đồ đệ.
Lam Bình ngồi trên bãi cát, mắt dõi nhìn về biển cả vô tận, mênh mông. Đường chân trời là một dải sóng nhấp nhô. Thỉnh thoảng, vài cánh chim đội sóng vọt lên, bọt nước kéo dài thành một đường cong, khúc xạ ánh mặt trời như một dải lụa bảy màu tuyệt đẹp.
- Đây đã là ngày thứ mười lăm rồi. Không biết đến khi nào thì nữ nhi của chúng ta mới trở lại.
- Không vội. Chúng ta đợi mười mấy năm rồi. Đợi thêm vài ngày nữa có làm sao.
Trần Chí nhìn nương tử, lắc đầu cười nói. Lam Bình nghe thế, cũng chỉ biết thở dài. Trong lòng bà thì không ngừng so sánh. Lúc trước không biết tin tức gì của nữ nhi, cho nên cứ tìm kiếm không mục đích suốt nhiều năm. Giờ biết rồi, cũng chỉ mong sớm gặp lại mà thôi. Sự nôn nóng thế này, tướng công của bà chắc hẳn phải có. Chỉ có điều, lão này vịt chết còn mạnh miệng. Tỏ ra vô sự mặt ngoài.
Lam Bình nói: “Nhật nhi và Minh nhi mấy hôm nay tâm trạng cũng rất tốt. Đại lục Huyền Thiên xem ra rất thích hợp cho bọn chúng. Có điều, chàng cứ giao cả hai cho nhị thúc huấn luyện vậy à? Có phải có chút biếng nhác, vô trách nhiệm quá rồi không?”
- Ha ha. Nàng không thấy bọn họ rất hợp nhau đó sao. Mấy mươi năm trôi qua, bản thân ta giờ cũng thua kém rất xa so với nhị đệ. Cảm giác bị tụt hậu. Đúng là không dễ chịu tí nào.
- Ha, vậy còn không mau luyện tập. Không khéo, chúng ta lại trở thành gánh nặng của nữ nhi mất.
Lam Bình nói xong, lập tức kéo phu quân đứng dậy. Cả hai xông ra Huyền Hải, tìm yêu thú chém giết. Dù sao thì, chỉ có trực tiếp chiến đấu mới giúp võ công thăng tiến cực nhanh.
Một thời gian dài tiếp theo. Hoạt động của mọi người trên hòn đảo này náo nhiệt hẳn lên. Dường như, ngoại trừ những lúc nghỉ ngơi, cả một nhóm sáu người đều liên tay liên chân, không ngừng huấn luyện. Số lượng tinh hạch của yêu thú Thủy thuộc tính, Phong thuộc tính trong giới chỉ không gian mỗi lúc mỗi nhiều lên. Không quá mười hôm, danh tiếng của nhóm người trên đảo đúng là đã trở thành cơn ác một với đám yêu thú sống trong lòng biển và mảnh không vực này.
………………………………………………………………………………..
Lại nói tới nhân vật chính của ta. Trần Hiểu My lúc này đang cùng với Tử Quân và Thiên Vũ băng qua kẻ hở không gian, ly khai khỏi Phong Linh đại lục.
Nhóm người Bàn Ngâm, Khúc Văn, Lữ Tuấn, A Thủy, Đại Kim cùng ba đồ đệ là Hồ Hoài An, Ngọc Tam Lang cùng Cù Hiểu Bình đều tạm trú tại pháp bảo không gian của thần thú Hỏa Kỳ lân.
Ngọc Tam Lang và Hồ Hoài An đều tranh thủ cơ hội này để lãnh giáo kiếm thuật của nhị sư huynh. Thái tử Phi Long thì tranh thủ cải tạo lại thôn trang của Tử Quân. Dù sao, mỗ nữ nào đó cũng đã có ý định độc chiếm pháp bảo của người ta, chỉ là danh nghĩa chủ nhân trên danh nghĩa của nó vẫn không thay đổi.
Cù Hiểu Bình nhìn hai món vũ khí của hai vị sư huynh thì có chút hâm mộ. Hai thanh Nhược Thủy Kiếm và Tử La Kiếm quả là pháp bảo. Mỗi chiêu mỗi thức đều có thể tạo ra hiệu ứng phi thường đẹp. Bản thân cô nhìn đến hoa cả mắt, không chú ý đến kiếm khí lơ đãng, ngợp trời.
A Thủy phất tay, một luồng phòng hộ bảo vệ lấy thân ảnh của cô, khẽ lắc đầu, cười cười lên tiếng:
- Không cần hâm mộ vậy đâu. Sư phụ con chắc chắn không quên con, tạm thời chỉ là không tìm được món pháp bảo nào phù hợp.
- Dạ.
Cù Hiểu Bình lễ phép trả lời.
Nhóm người này sinh hoạt trong không gian pháp bảo của Tử Quân vui đến quên đất quên trời. Không biết thời gian bên ngoài trôi qua bao lâu, đến khi họ nghe được tiếng gọi của Hiểu My, lóe một cái, cả đám đã xuất hiện bên ngoài pháp bảo không gian. Đập vào mắt là biển cả mênh mông, bốn phía một màu xanh nối liền tới tận chân trời xa tít tắp.
- Chúng ta đã trở lại Huyền Thiên đại lục.
Hiểu My nhìn họ, thông báo.
Bàn Ngâm kích động, mắt lão rưng rưng. Quê hương xa cách mấy mươi năm, cuối cùng, cũng có một ngày trở lại.
Tử Quân cảm xúc có chút phức tạp. Đây chính là lãnh địa của Hoan Hỉ thần. Hai vạn năm trước, bản thân hắn cũng gián tiếp tạo ra bi kịch trên mảnh thiên địa này. Trong lòng thật có cảm giác hổ thẹn a.
Hiểu My nhìn sang ba đồ đệ, mỉm cười nói:
- Đây chính là quê hương của ta. Cũng là quê hương của các ngươi. Hi vọng, có một ngày, các ngươi có thể dựa vào chính thực lực của mình, di chuyển toàn bộ gia tộc tới nơi đây phát triển.
- Dạ. Sư phụ.
Trong thời gian mọi người chờ đợi. Bọn người Lữ Tuấn, A Thủy và Đại Kim đều đã sử dụng tinh thạch truyền tin. Sau đó, cả đám lôi kéo nhau, bay về hướng nam, mục tiêu là hòn đảo gần nhất với nơi này. Không ngờ, giữa đường lại tình cờ gặp được vị thần phượng đại nhân đến từ hướng ngược lại.
- Kim Phượng tỷ.
Hiểu My mừng rỡ hét lên.
Kim Phượng lao đến bằng tốc độ của lưu tinh. Thoắt cái đã xuất hiện bên cạnh nhóm người Hiểu My. Đôi mắt màu vàng lấp lánh ánh mừng vui. Nhất là khi phát hiện bên cạnh của Hiểu My, không chỉ có Thiên Vũ, Lữ Tuấn, còn có thêm một vị phu thần khác cũng đã tập trung, hiện diện.
Kim Phượng dĩ nhiên nhận ra Khúc Văn. Cô khẽ gật đầu với đối phương. Nhưng sau đó, gương mặt xinh đẹp lập tức biến sắc.
- Tử Quân. Thiên đường có lối ngươi không đi. Địa ngục không lối lại cứ tìm vào. Chịu chết đi a.
Ha ha. Hỏa Kỳ Lân thấy Kim Phượng đã phát hiện ra hắn. Không thể tiếp tục núp sau thân thể to lớn của Đại Kim cùng đám người Bàn Ngâm được nữa. Hắn vội vã co giò bỏ chạy.
Chỉ thoáng chốc, cả một vùng biển rộng lớn, ánh lửa ngập trời.
Hai loại thần hỏa của Kỳ Lân và Phượng Hoàng đối chiến với nhau.
Lần đầu tiên bọn người Hồ Hoài An chứng kiến được trận hỏa chiến phi thường, lợi hại như vậy, trong lòng ngoài kích động còn có sự thành kính không thốt thành lời.
Cuộc chiến của Kim Phượng và Hỏa Kỳ lân kéo dài không tới nửa canh giờ. Kim Hộ vệ chẳng qua muốn phát tiết sự tức giận của bản thân với cái tên Thần thú thượng cổ làm tay sai cho giặc vậy thôi. Chứ chỉ bằng sự xuất hiện của hắn bên cạnh Hiểu My, có hiểu lầm nào mà không thể hóa giải. Dù sao, có thêm một bằng hữu là thêm một phần sức mạnh; có thêm một đồng bọn thì con đường trở lại Thiên Huyền Vũ của chủ nhân càng thuận lợi thêm một phần.
Đợi sau khi Tử Quân mồ hôi như tắm bị đánh văng xuống Huyền Hải. Kim Phượng khẽ hầm hừ, trở lại đứng bên cạnh Hiểu My.
Kim hộ vệ lên tiếng: Hiểu My, phụ mẫu của muội đều đã trở lại. Bá phụ, bá mẫu đều đang đợi muội ở hòn đảo cách đây không xa.
- Thật sao? – Trần Hiểu My kinh hỉ thốt lên.
Tiếp theo, trong sự hoan hỉ của mỗ nữ nhân, cả đoàn người nhanh chóng đạp gió cưỡi mây, tiến về nơi mà phu thê Trần Chí, Lam Bình đang chờ đợi.
Tội nghiệp cho Tử Quân, một thân ướt sũng ngoi lên mặt biển chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng của đám người Thiên Vũ đã bay xa. Hắn vội vã dùng nội lực hong khô quần áo trên người rồi nhanh chóng đuổi theo. Vừa đi, vừa lẩm bẩm lầm bầm trong miệng.
…………………………………………………………………………
Lúc Trần Hiểu My cùng ba đồ đệ và các đồng bọn của mình đáp xuống đảo nhỏ trên Huyền Hải. Hai phu thê Trần Chí – Lam Bình được gặp lại nữ nhi thất lạc nhiều năm, một phen mừng vui vô hạn, nước mắt như mưa. Bao nhiên xúc cảm, dồn nén đã lâu cứ thế tuông ra. Hiểu My nhìn phụ mẫu kiếp này của mình, lòng lại nao nao. Bỗng dưng, chợt nhớ đến cha mẹ ở thế kỷ 21. Không biết thời khắc này bọn họ ra sao? Giá như có thể rước họ đến đại lục Huyền Thiên thì còn hạnh phúc nào hơn nữa.
Lam Bình nhìn nữ nhi trước mặt, bộ dáng xinh đẹp tựa tinh linh, giữa chân mày chính khí không hề kém cạnh nam nhân, hệt như tướng công của bà, cảm xúc đúng là buồn vui lẫn lộn.
Mười mấy năm cách biệt, kẻ làm cha làm mẹ như phu thê họ lại không thể tận mắt chứng kiến quá trình trưởng thành của nữ nhi. Không thể kịp lúc ở cạnh bên cô trong những lúc khó khăn, nguy hiểm…
Cũng may, nữ nhi của họ đã trưởng thành, còn trở thành một niềm kiêu ngạo của cả Huyền Thiên Đại Lục.
Sau một màn đoàn tụ dạt dào cảm xúc, tiếp đó là sự ra mắt của đám người thập nhị chiến tướng bên cạnh Trần Hiểu My hiện tại.
Trần Chí và Lam Bình tâm trạng cực kỳ khẩn trương. Cảm giác như là đang gặp mặt con rể tương lai. Có điều, dường như quá nhiều thì phải.
Kim Phượng hướng về phía phu thê bọn họ, giới thiệu từng người:
1. Lữ Tuấn – gia chủ Lữ Gia – đại sư trận pháp dưới trướng Hoan Hỉ Thần – đệ tử Nhị Thần Sơn của Vô Cực Kiếm Phái, người có hôn ước với Trần Hiểu My (Tín vật định tình là Ngọc bội phỉ thúy đeo bên hông của mỗ nữ nhân).
2. Thiên Vũ tướng Quân - Thần thú thượng cổ Bạch Hổ - thống trị toàn bộ bờ Bắc đại lục Huyền Thiên – bá chủ sơn lâm theo nghĩa bóng lẫn nghĩa đen. Là đồng bọn sớm nhất xuất hiện bên cạnh Hiểu My (Tín vật là Vòng tay ngũ sắc - bảo vật gia truyền của Trần Gia do mỗ nữ tự mình đặt làm từ nhiều năm về trước).
3. Âu Dương Phi Long – thái tử của bộ tộc Giao Nhân – Thủy Thần dưới trước Hoan Hỉ Thần – Người đang mang Mẫu tâm quả, tình cảm đối với Hiểu My không thua gì đám người Lữ Tuấn hay Thiên Vũ.
4. Khúc Văn – Thiên hạ đệ nhất độc sư, người vừa trở lại cùng Hiểu My tại Phong Linh đại lục.
5. Hạ Lan Nhật – Phi đao biến ảo xuất thần nhập hóa – đồ đệ của phu thê Trần Chí, Lam Bình.
Trần Chí nhìn năm nam tử trước mắt. Sau đó, ánh mắt của hắn lại hướng về phía Tử Quân áo tím đứng ở một bên, đầu óc của ông thoáng cái tê rần. Khóe môi giựt giựt liên hồi. Tràng diện này, vô phương tiếp nhận a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...