Bàn Tay Vàng Của Nữ Nhân Khiêm Tốn

Sự xuất hiện của nhóm người Hiểu My đã làm cho khách phòng nhỏ thoắt cái bừng sáng hẳn lên. 

Mấy người Cù gia thấy chủ nhân An Lạc Cư đã tới, vội vã đứng lên chào hỏi. Sau đó, lại áy náy nhận ra, nơi này bàn ghế không đủ, cho nên tất cả đều có ý nhún nhường, không người nào dám sà mông ngồi xuống.

Hiểu My nhìn thấy, cười cười. Sau đó, cô phất tay vài cái, giữa sảnh phòng, những thứ đồ dùng không cần thiết đều biến mất. Thay vào đó là một bộ mười hai chiếc ghế bằng tinh thạch nhiều màu sắc, trên mặt ghế còn phủ một lớp lông thú cực kỳ mềm mại. 

Sa hoa vô đối. 

Nhóm người Cù lão chỉ có thể miêu tả bộ ghế bằng bốn từ này.

Sau khi tất cả mọi người an tọa, Trần Hiểu My mới bắt đầu đi vào vấn đề chính hôm nay.

- Mọi người tới đây, vậy chắc đã biết rõ ý định của ta. Ta thật lòng thưởng thức nhân phẩm của Cù cô nương, và có ý muốn nhận Cù cô nương làm đồ đệ. Chỉ là không biết nàng ấy có nguyện ý bái sư hay không thôi.

- Tôi nguyện ý. 

Thấy ánh mắt Trần Hiểu My nhìn sang mình, Cù Hiểu Bình dằn xuống sự xấu hổ trong lòng, lớn tiếng đáp. Cô đã suy nghĩ kỹ rồi. Nếu như có thể học hỏi được, dù chỉ một phần bản lĩnh của sư phụ, tương lai Cù gia sau này, không lo không phát triển. Dù là nữ nhi, nhưng cô cũng muốn gia gia, phụ mẫu tự hào về mình.

Cù lão nghe được đích thân Hiểu My xác nhận, trong lòng khấp khởi vui mừng. 

- Được cô nương xem trọng, tất nhiên là may mắn, là phần phước của Bình nhi. Không biết lễ bái sư khi nào thì bắt đầu. Cần phải xem ngày hay chọn chính hôm nay, xin Trần cô nương cho ý kiến.

- A, hôm nay đi! Tập trung đông đủ mọi người, chi bằng ta làm lễ luôn. Cù lão cứ về nhà chuẩn bị, người trong nhà được rồi, không cần mời khách khứa thêm chi. Dù sao, thân phận của chúng ta cũng khá đặc biệt, mong lão thông cảm.


Hiểu My nghe nói thế thì suy nghĩ một chút rồi trả lời. 

Cù Lão nghe thế, gật đầu, quay sang nhìn các con và cháu gái của mình hối thúc:

- Mau về nhà chuẩn bị, khi nào xong thì sang báo một tiếng cho Trần cô nương.

Cù Hiếu Lễ, Cù Hiếu Tín cùng Hiểu Bình vội vã đứng lên, cáo lui rồi đi nhanh ra cửa.

Khách sảnh bây giờ ngoài sáu người Hiểu My cũng chỉ còn lại Cù lão và phu thê của Cù Hiếu Nhân.

Tử Quân đưa mắt đánh giá phụ mẫu của đồ đệ Trần Hiểu My, sau vài giây thì câu khóe môi, mở lời, giọng nói nửa thật nửa đùa nhưng vô cùng tà mị.

- Dễ dàng đồng ý? Không sợ chúng tôi mang con gái, cháu gái của các người đem bán hay sao?

- Ha ha. Ngài nói đùa rồi. Mặc dù chúng tôi chỉ mới gặp Trần cô nương vài lần. Nhưng nhân phẩm và sự lợi hại của cô ấy, chúng tôi đã tin phục hoàn toàn. Đó còn chưa kể, các vị còn là ân nhân của Cù gia chúng ta. Không tin các vị thì còn tin ai?

Cù Hiếu Nhân thành thật trả lời. Nhưng mà trong lòng hắn thì đang gào thét không ngừng: Đại ma vương, ngay cả ngài còn bị Trần cô nương thu phục, chúng tôi đây chính là chọn mặt gửi vàng đó, có được không a?

Ha ha ha. Tử Quân mà biết được suy nghĩ thật sự của hắn, bộ mặt chắc chắn sẽ đặc sắc, khó coi.

Hiểu My liếc mắt nhìn Tử Quân, âm thầm cảnh cáo, nếu hắn còn tiếp tục nói lời vô bổ, phá rối cô thu nhận học trò thì cô chắc chắn sẽ không tha. Tương lai của cô còn trông đợi đồ đệ hiếu kính, châm trà, đổ nước, nấu cơm. Nữ đồ đệ chính là chìa khóa vạn năng cho mọi tiện nghi của cuộc sống sau này nha. Dù sao cũng không thể để cho đệ đệ Trường An vì cô làm mấy việc nhỏ nhặt này hoài được.

Haiz, đúng là đầu óc cô có chút đen tối rồi.


Mọi người câu được câu mất chuyện trò. Nửa canh giờ sau, Cù Hiếu Lễ chạy sang đây thông báo, mọi việc đã thu xếp xong. Sáu người của Hiểu My theo Cù lão cùng phu thê Cù Hiếu Nhân nhà nhã di bước, trở về Cù phủ.

Lễ bái sư của Cù Hiểu Bình khá đơn giản. Dập đầu, dâng trà, lại dập đầu nghe những lời dạy dỗ rồi ngước mắt nhìn Hiểu My, gọi một tiếng: “sư phụ”. Thế là xong.

Tiếp theo là phần trao quà gặp mặt. Hiểu My tặng cho tiểu đồ đệ của mình một giới chỉ không gian bằng tinh thạch màu hồng rất đẹp. Ngoài ra, còn có rất nhiều bình bạch ngọc, bên trong đựng đan dược có ghi công dụng khác nhau.

Thiên Vũ tặng cho cô nàng một bộ áo giáp bằng thiên tàm ti. Giữ ấm ngày đông, làm mát ngày hè, lại thêm đao thương bất nhập. Thứ này với Hiểu Bình đúng là hữu dụng vô cùng.

Tiếp theo là quà tặng của Lữ Tuấn, A Thủy, Khúc Văn và Tử Quân. Cù Hiểu Bình quả thật bội thu. Thoắt cái, cô có cảm giác như mình trở thành một tiểu phú bà, giàu trong chớp mắt a.

Lễ bái sư kết thúc. Trần Hiểu My hẹn Cù Hiểu Bình hai hôm sau xuất phát, bảo cô tranh thủ thời gian này để động viên, an ủi phụ mẫu, chia tay với người thân. Dù sao, chuyến đi này không phải chỉ kéo dài một hai năm. Khi nào trở lại còn phụ thuộc ở bản thân nàng ta cùng cơ duyên xảo hợp. 

Lại nói tiếp.

Cù Hiếu Lễ dưới sự phản đối của phụ thân cùng các huynh đệ, còn thêm sự hổ thẹn với nương tử Ngọc Thị. Cuối cùng, hắn cũng dẹp luôn chuyện nạp Mị Cơ làm thiếp. Nghe nói, Sau buổi lễ bái sư của cháu gái, hắn đã đến gặp nàng ta để nói lời xin lỗi. Nhưng không biết nguyên nhân gì mà toàn bộ mọi người trong Chỉ Lan Phường đều biến mất. Thậm chí, thuyền hoa trên hồ tại Trúc Lai Cư cũng không thấy bóng dáng. 

Chuyện này rất kỳ lạ. Nhưng so với sự suy tàn của Ngụy gia thì chẳng thấm vào đâu. Xét cho cùng, Việt Quốc đệ nhất mỹ nhân, xưng tụng thế nào cũng không che giấu được thân phận là đầu bài của một nơi bướm ong, mua vui cho nam tử.

Buổi tối, trước khi đi ngủ. Trong lúc Cù Hiểu Bình sắp xếp lại đống quà gặp mặt hôm nay, cô lấy mấy bình đan dược mà sư phụ cùng các vị thúc bá đã tặng ra xem, sau một hồi, kinh hãi la lên, chấn động cả Cù lão cùng hai phu thê Cù Hiếu Nhân đang trong thư phòng trò chuyện.

Bọn họ hoảng hốt, chạy đến phòng của cô. Vừa tới nơi thì gặp được đám người thúc thúc, thẩm thẩm của Cù Hiểu Bình cũng nhanh chóng có mặt. 


Cù Hiếu Bình lúc này đang ngồi lặng im bên chiếc bàn tròn, nhìn trân trân vào hai bình bạch ngọc trên tay. Mặt tràn ngập vẻ kích động, mừng vui không thể nào che giấu.

- Bình nhi, có chuyện gì?

- Gia gia, đan dược mà sư phụ cho... 

Cù Hiểu Bình mừng rỡ không thốt thành lời. Sau cùng, cô đưa từng bình, từng bình lại trước mặt gia gia cùng phụ mẫu, giọng run rẩy giới thiệu.

- Đây là Ngọc Nhan Đan…. Một viên có thể giúp người phục dụng khôi phục dung nhan mười năm đã trôi qua. Bình này có mười viên. Sư phụ chắc là chuẩn bị cho gia gia, mẫu thân, tứ thúc cùng hai vị thẩm thẩm.

- Đây là sinh cơ đan….. công dụng của nó là phục hồi lại những tổn thương về xương cốt. Cái này… có thể chữa thương cho Tứ thúc. Cũng để dành cho phụ thân và tam thúc phòng thân.

- Đây là giải độc đan….

- Đây là bổ huyết đan….

- Đây là thanh tâm đan…

… 

Từng lời từng lời Cù Hiểu Bình thốt ra, tất cả mọi người đều chấn động. Trong mắt bọn họ, sự cảm phục mà tất cả bọn họ dành cho Trần Hiểu My đã tăng lên đến cấp thần. Cù Hiếu Tín trầm ngâm lên tiếng:

- Trần cô nương không nói không rằng, nhưng đã nhìn thấu tất cả mọi vấn đề nan giải nhất của Cù gia. Ơn nghĩa này rất nặng.

Cù lão nghe vậy, gật gù. Đó là chưa kể, tất cả những đan dược này, cả đời Cù lão chưa từng nghe nói qua. Chỉ có ba huynh đệ Cù Hiếu Nhân một thời gian dài sống trong bảo pháp không gian của Tử Quân, tiếp xúc thường xuyên với linh thảo, linh dược… cho nên càng hiểu rõ sự trân quý của mấy bình đan dược mà Trần Hiểu My mang ra làm quà tặng.

Cù lão sau một hồi kinh ngạc, ngỡ ngàng. Bỗng nhiên, như nhớ lại chuyện gì, lão vỗ trán bùm bùm. Nhìn sang Hiểu Bình nước mắt vui mừng lăn dài trên má, vội vã thúc giục:


- Bình nhi. Phần quà biếu của Trần tiểu thư hôm qua con để ở đâu? Mau mang ra cho phụ thân cùng các thúc thúc xem lại.

Cù Hiểu Bình lúc này mới nhớ tới giỏ “hoa quả” mà Trần Hiểu My mang tới. Bởi vì nhìn thấy tươi ngon nên cô đặt vào một nơi cao ráo trong nhà bếp. Vì chưa biết công dụng thế nào, nên chưa bảo hạ nhân mang chúng chế biến thành thức ăn.

Cù Hiểu Bình vội vã chạy vào bếp mang ra, đặt lên bàn. Từng ngọn dược thảo xanh mướt đập vào mắt ba huynh đệ của Cù Hiếu Nhân. Từng quả mọng óng ánh như ngọc châu, phát ra hương thơm ngọt ngào như mời gọi. Đây không phải là thứ xuất hiện trong cấm địa tại pháp bảo của Đại Ma Vương hay sao? Trần cô nương quả thật đã khiến cho trên dưới Cù gia khóc ngất vì cảm động mất rồi.

Cù lão quay sang nhìn Cù Hiểu Bình, ánh mắt già nua ánh lên một niềm tin tưởng và hi vọng. 

- Bình nhi, ân đức của sư phụ con đối với Cù gia ta, đành phải nhờ con thay chúng ta báo đáp. Phải hiếu kính với sư phụ như hiếu kính với phụ mẫu, gia gia. Chúng ta đợi con tu luyện thành tài, quay về đây đoàn tụ.

- Phải đó Bình nhi. Sư phụ con biết con lo lắng, cho nên đã giúp con giải quyết ổn thỏa mọi thứ. Cứ yên tâm mà theo người học tập, tu luyện. ta tin với nghị lực và sự cố gắng của mình, con nhất định sẽ thành công.

………………………………………………………………….

Mỗi người một câu, Cù Hiểu Bình rưng rưng lệ đứng một bên, nghe trưởng bối dặn dò, lòng ngập tràn quyết tâm, kiên định. 

Đêm nay, tại Cù Gia là một đêm rất dài….

………………………………………………………………………

Lời tác giả: 

Cù Hiếu Lễ cuối cùng cũng lãng tử quay đầu. Hắn cơ bản không phải là người xấu. Chỉ vì xã hội nhiều cạm bẫy, lòng người hiểm ác, hắn lại mới bước chân vào thương trường nên tâm tính chưa được mài dũa đến nơi.

Ngọc thị không sai. Bà đã dùng chính tình yêu thương, sự hi sinh, thấu hiểu của mình để cứu rỗi một hạnh phúc, một gia đình trên bờ sụp đổ.

Chúc mừng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui