“Thẩm thí chủ, bần tăng Thiện Tai, kính chào.”
✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿✿◕ ‿ ◕✿
Bên ngoài Đại Hùng Bảo Điện trên núi, Duyên Diệt phương trượng của thiền viện cả đêm không ngủ, giờ đang đứng trước điện, nhìn đỉnh núi mù mịt sương mờ. Khi nghe thấy tiểu sa di vừa thở hồng hộc vừa bẩm báo thì nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“Phương trượng, phương trượng!”
Dù thân thể khỏe mạnh thì chạy một mạch từ dưới chân núi lên đây vẫn tốn kha khá sức, tiểu sa di dừng lại hai tay phải chống gối mới đứng vững.
“Dưới, dưới núi có rất nhiều người, đều mang đao kiếm, nhìn giống Thẩm ma đầu mà mấy vị sư huynh từng nói!”
“A di đà phật, nên đến rồi sẽ đến…”
Trên mặt Duyên Diệt không hề bất ngờ, ngược lại còn có vẻ bình tĩnh rốt cuộc đã đến, lập tức quay đầu dặn dò mấy vị hòa thượng khác.
“Đi mời chủ tọa viện Đạt ma, viện Giới luật và đệ tử La Hán đường theo lão nạp xuống núi nghênh đón khách phương xa.”
“Vâng.”
Mấy vị đệ tử cũng đã nghe những chuyện xảy ra gần đây, mặc dù trên mặt mang theo vẻ bất an nhưng vẫn khom người trả lời không hề hoảng loạn.
Chỉ là lúc gần đi bỗng bị Duyên Diệt gọi lại.
Các đệ tử không rõ: “Phương trượng còn có việc gì dặn dò ạ?”
Duyên Diệt thở dài, nhìn về phía Tàng kinh các, cuối cùng nói: “Cho người đến Tàng kinh các gọi Thiện Tai đến đây cùng xuống sơn môn.”
Mời Thiện Tai sư huynh…
Mọi người ngẩn ra, cảm thấy từ lúc phương trượng chủ trì thiền viện đến nay chưa bao giờ lộ ra vẻ mặt nghiêm nghị đến vậy.
Đã xảy ra chuyện gì?
Không ai rõ.
Thiền viện Thiên Cơ tọa lạc trên Bất Không sơn, vì rời xa võ lâm, tách biệt hoàn toàn với giang hồ, cộng thêm người xuất gia không hám danh lợi giang hồ, không tham dự tranh đấu giang hồ, nên bên ngoài sơn môn chỉ đặt một bia đá Đình chiến, người tới đây đều phải “Đình chiến”.
Nhưng hôm nay những người tới đây hiển nhiên không phải hạng lương thiện.
Tin tức trên giang hồ truyền đi rất nhanh, chưa kể Thẩm Độc dẫn người đi lên thiền viện Thiên Cơ không hề che giấu hành tung, đệ tử thiền viện đã thăm dò được hành tung của họ từ mấy ngày trước, biết rõ rành rành.
Nên Duyên Diệt vừa cho người đến mời, thủ tọa viện Đạt Ma, viện Giới luật và La Hán đường cùng các đệ tử, tất cả đều đoán ra nghênh đón “khách” e rằng chính là kẻ từng xông vào điện Thiên Phật, còn thoát khỏi tay Thiện Tai – Đạo chủ Yêu Ma đạo Thẩm Độc trong truyền thuyết.
Một đám hòa thượng đông nghìn nghịt kéo xuống sơn môn.
Trước bia Đình chiến, Thẩm Độc chờ đã lâu.
Cố Chiêu ở bên cạnh thoạt nhìn vân đạm phong khinh nhưng thực ra đang nở nụ cười quái gở: “Trước đây chỉ biết Thẩm đạo chủ giết người như ngóe, thủ đoạn tàn nhẫn, bất kể chuyện gì chưa từng cho ai mặt mũi. Không ngờ hôm nay đến thiền viện Thiên Cơ lại tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi của người làm khách như thế, chứ không xông thẳng vào sơn môn. Quả đúng là ‘kẻ sỹ cách biệt ba ngày, thì nhìn nhau bằng con mắt khác’.”
Thẩm Độc không để ý lời nói chứa gai của hắn, biết tiểu sa di chạy đi thông báo rồi, cũng không phái người bên mình lên núi nữa, chỉ nghiêng người xuống ngựa, dẫm lên tảng đá ngâm trong dòng sông, ngửa đầu nhìn bia đá mặt ngoài khắc “Thiền viện Thiên Cơ”, sau lưng khắc “Đình chiến”.
Bỗng nhiên bật cười.
Cố Chiêu nhìn y, thấy Thẩm Độc chỉ tay về phía bia đá, nói: “Cố Thiếu Sơn, ngươi thấy tấm bia đá này thì chắc trong lòng hận đến phát điên đấy nhỉ? Tháng trước bày Hồng Môn yến gài bẫy ta, gặp được thiên thời địa lợi nhân hòa, khó có khi ta bị cô lập hoàn toàn. Chỉ tiếc, ta trốn đến đây, kiêng kỵ uy danh của thiền viện, đành trơ mắt nhìn bản đạo chủ đông sơn tái khởi mà thôi.”
“…”
Đếch muốn nói gì nữa!
Mí mắt Cố Chiêu giần giật, đám chính đạo nghe xong cảm giác như bị giáng cho cái tát, máu trong người xông hết lên mặt.
Chính bên Yêu Ma đạo đám người Bùi Vô Tịch, Thôi Hồng mặt mày cũng xám xịt. Dù sao lúc trước gài bẫy giết Thẩm Độc không chỉ có mỗi người chính đạo.
Nhưng có ai ngờ?
Khi rơi vào bước đường cùng, Thẩm Độc đã thành công chạy trốn vào thiền viện Thiên Cơ – nơi các thế lực võ lâm khó bề đặt chân, biến mọi tính toán của bọn họ thành công dã tràng.
Xung quanh nhất thời im lặng.
Tất cả người Yêu Ma đạo và chính đạo băng qua khe núi chật hẹp, tụ tập bên dưới sơn môn đầu tiên, đông lúc nha lúc nhúc.
Đợi khoảng một khắc, trên núi rốt cuộc có người đi xuống.
Thẩm Độc là người đầu tiên nghe thấy tiếng bước chân, cũng là người đầu tiên ngẩng mặt nhìn về phía đỉnh núi, vừa liếc mắt đã thấy một lão tăng mặc áo cà sa đỏ, trong tay cầm kim cang thiền trượng, phía sau có gần trăm hòa thượng đủ các cấp bậc đi theo.
Nhìn thôi đã biết phía sau là võ tăng.
Nghĩ đến việc y không che giấu hành tung của mình suốt dọc đường đến đây, thiền viện Thiên Cơ hẳn đã chuẩn bị từ lâu, cho nên mới bày trận cầm vũ khí đến đón họ.
“A di đà phật, thiền viện Thiên Cơ đã lâu không có khách lạ tới chơi, hôm nay các vị thí chủ lên núi, không thể nghênh đón từ xa, thật sự là thất lễ quá.”
Người dẫn đầu đương nhiên là Duyên Diệt.
Ông bước xuống sơn môn đầu tiên thì dừng bước, một tay dựng thẳng cúi chào, âm thanh già nua mà ôn hòa.
Nghe đồn tu vi của Duyên Diệt ở thiền viện Thiên Cơ không thấp, cộng thêm chuyện năm ấy Võ thánh trốn đến thiền viện gửi gắm 3 quyển Phật Tàng nên ông khá có tiếng tăm trên giang hồ.
Ngoài Thiện Tai trấn thủ điện Thiên Phật ra thì ông được xem như nổi danh nhất.
Ánh mắt Thẩm Độc không khỏi đảo qua nếp nhăn trên mặt và hàng lông mày hoa râm của ông, nhưng chưa đáp lễ Đại hòa thượng vội, mà quét mắt nhìn một lượt phía sau ông, rồi thất vọng thu tầm mắt, cũng làm bộ chắp tay: “Hôm nay chúng ta không mời mà tới, quấy rầy quý viện thanh tịnh, phải là chúng ta áy náy mới đúng, Duyên Diệt phương trượng khách khí quá.”
Duyên Diệt đã có tuổi, từng chứng kiến không ít sóng gió giang hồ, thấy qua đủ loại nhân vật lợi hại khắp chốn võ lâm, ánh mắt Thẩm Độc vừa động đậy, chưa kịp che giấu, dễ dàng bị ông nhận ra.
Rõ ràng đang tìm người nào đó.
Ông không khỏi quan sát Thẩm Độc, điều đầu tiên đáng chú ý là bề ngoài xuất sắc của người này, sau đó đến lệ khí nặng nề không cách nào tiêu tán giữa ấn đường. Mặc dù đang cười nhưng không giấu được sát khí âm u.
“Mặc dù thiền viện tách biệt thế gian, nhưng có thanh tịnh hay không thì khó nói. Không biết hôm nay Thẩm thí chủ đến đây có chuyện gì quan trọng?”
Biết rõ còn hỏi.
Đương nhiên Duyên Diệt biết y tới đây làm gì, nhưng không thể không hỏi.
Thẩm Độc cảm giác lão lừa trọc này rất không ưa mình, chỉ là nhớ tới hòa thượng mình thích nói không chừng vẫn ở trong thiền viện, đành cắn răng nhẫn nhịn không nổi khùng, đáp lời: “Phượng trượng là người chứng kiến mười sáu năm trước Võ thánh Lâu Đông Vọng trốn đến thiền viện Thiên Cơ, trước lúc lâm chung đã gửi gắm 3 quyển tinh hoa võ học, để lại di ngôn nói nếu sau này con cháu đời sau lên núi lấy 3 quyển tinh hoa võ học, thì xin thiền viện Thiên Cơ giao cho. Thẩm mỗ bất tài, gần đây vô tình cứu được một vị công tử, họ Lâu tên Chương, chính là hậu nhân của Võ thánh. Cho nên hôm nay dẫn theo Lâu công tử, mời Lục trang chủ, Cố Thiếu Sơn cùng đồng đạo võ lâm đến đây làm chứng, gặp thiền viện Thiên Cơ, hy vọng quý viện có thể hoàn thành tâm nguyện của Võ thánh, trao trả 3 quyển Phật Tàng.”
Hay cho nói năng vô liêm sỉ một cách đường hoàng!
Có ai không biết y cướp hậu nhân Võ thánh từ tay Cố Chiêu? Không những thế lúc đó còn tàn sát tất cả người đi cùng, giáng xuống võ lâm sát nghiệt nặng nề!
Hôm nay dám mặt không đổi sắc nói ra mấy câu như vậy!
Dù Duyên Diệt phương trượng đã thấy vô số hạng người ra vẻ đạo mạo khắp giang hồ, nhưng chưa từng gặp ai ngứa mắt bằng vị Thẩm đạo chủ này, vẻ mặt bắt đầu lạnh dần.
Ông quan sát Thẩm Độc một lúc lâu, cuối cùng mới nói:
“A di đà phật, hôm nay Thẩm đạo chủ mang hậu nhân Võ thánh đến đây, còn có đồng đạo võ lâm thiên hạ làm chứng, viện ta sẽ thực hiện tâm nguyện của Võ thánh, trao trả 3 quyển tinh hoa võ học. Chỉ là thiền viện ta có quy củ của thiền viện ta, hôm nay nếu Thẩm đạo chủ muốn bước vào sơn môn, thay Lâu thí chủ nhận 3 quyển Phật Tàng, vậy phải giải nhân quả trên người.”
Thẩm Độc đã đoán trước mọi chuyện sẽ không dễ dàng, nhưng dù sao mục đích của y cũng không phải lấy Phật Tàng, nên thấy Duyên Diệt không chịu đồng ý ngay thì chẳng mấy bất ngờ.
Ngược lại, câu cuối cùng của đối phương khiến y cảm thấy kì lạ.
“Nhân quả?”
“Thiền viện Thiên Cơ ta không tiếp khách khứa thiếu phẩm hạnh không đứng đắn, từng hành động của con người đều có trời cao chứng giám, chúng sinh chẳng thể trốn được.”
Duyên Diệt phương trượng rũ mắt, giọng nói như khuyên răn.
“Hơn một tháng trước, Thẩm đạo chủ hai lần lẻn vào thiền viện, lần thứ nhất xông vào điện Thiên Phật xảy ra tranh chấp, tay không trở về; lần thứ hai xông vào, đầu tiên đứng ngay trước mặt Tây Thiên Phật Tổ khắc chữ cuồng ngôn, sau đó đánh cắp thánh vật của thiền viện ta. Hôm nay Đạo chủ đến đây, tội bất kính với Phật Tổ có thể bỏ qua, nhưng vật ấy kính xin Thẩm đạo chủ trả lại.”
“Ầm!”
Duyên Diệt phương trượng vừa dứt lời, bên thiền viện vẫn ổn, nhiều lắm chỉ trợn mắt nhìn Thẩm Độc, nhưng chính đạo đi theo y nháy mắt nổ tung!
“Thì ra là y!”
“Quả nhiên đã đánh cắp thật, có câu trộm không về tay không…”
Lúc trước Thẩm Độc vừa từ thiền viện Thiên Cơ đi ra, tin tức điện Thiên Phật bị yêu nhân ma đạo khắc 8 chữ cuồng ngôn đã truyền khắp giang hồ. Mặc dù thiền viện Thiên Cơ không nói rõ ai làm, nhưng phóng tầm mắt khắp võ lâm hiện nay, ngoại trừ Thẩm Độc còn ai dám làm?
Khi đó có không ít người hoài nghi Thẩm Độc đánh cắp 3 quyển Phật Tàng.
Chỉ là sau đó Thẩm Độc cướp hậu nhân Võ thánh Lâu Đông Vọng, tiếp theo đến Thiên Hạ Hội đánh cược với Cố Chiêu, hôm nay còn ép lên thiền viện Thiên Cơ đòi 3 quyển Phật Tàng, tất cả mọi người đều nghĩ y không lấy được gì.
Nhưng ai ngờ, hôm nay mới đặt chân đến sơn môn, phương trượng thiền viện Thiên Cơ đã tung ra một tin tức chấn động như vậy ——
Thẩm Độc đã mang thứ gì đó đi thật!
Chẳng qua nghe ý của Duyên Diệt phương trượng, có vẻ không phải 3 quyển Phật Tàng, mà là một thứ trong thiền viện Thiên Cơ.
Sắc mặt Thẩm Độc nháy mắt xám xịt.
Đáy mắt y tỏa ra từng tia sáng lạnh, khóa chặt gương mặt không sợ sóng lớn của Duyên Diệt phương trượng, mặc dù nghe thấy cuộc tranh luận bỗng nhiên bùng nổ phía sau, nhưng trong đầu đã dám chắc lừa trọc này nói dối.
3 quyển Phật Tàng, thánh vật thiền viện?
Lông mày nhướng lên, muôn vàn suy nghĩ, hết thảy mưu kế, vọt vèo vèo trong lòng Thẩm Độc, tức thì y nở nụ cười khinh miệt, như thể nghe thấy chuyện gì đáng cười lắm: “Duyên Diệt phương trượng không đùa bản đạo chủ đấy chứ? Ta lặn lội đường xa đến đây, vốn mang theo tấm lòng nhân hậu, muốn hoàn thành ước nguyện của Lâu công tử. Thiền viện Thiên Cơ ngươi tự cho vượt trội hơn võ lâm, không chịu trao trả 3 quyển tinh hoa võ học Võ thánh để lại thì cũng thôi, đằng này còn đổi trắng thay đen, ngậm máu phun người! Nói bản đạo chủ thừa dịp đêm khuya xông vào điện Thiên Phật thì cũng thôi, đằng này còn dám vu oan bản đạo chủ ăn trộm thánh vật của thiền viện ngươi! Lừa trọc, ngươi đã dám nói như thế, sao không đem nhân chứng vật chứng ra?”
Lúc nãy còn gọi “Duyên Diệt phương trượng”, vừa mới bất hòa đã lập tức văng “lừa trọc”, đông đảo hòa thượng thiền viện chưa từng gặp ai miệng lưỡi bén nhọn như thế, nhất thời muốn quát mắng nhưng chẳng biết quát mắng thế nào.
Chính đạo cũng câm nín.
Những người cầm quyền như đám Cố Chiêu không một ai lên tiếng: Thiền viện Thiên Cơ sẽ không vô duyên vô cớ vu oan ai, nhưng lời Thẩm Độc nói cũng có thể là thật, không có nhân chứng vật chứng thì khó mà kết luận.
Duyên Diệt phương trượng cũng lâu chưa gặp loại khó chơi thế này.
Việc ngày đó ở điện Thiên Phật ngoại trừ Thiện Tai ra thì không còn ai tận mắt chứng kiến, chưa kể lúc phật châu bị trộm Thiện Tai cũng không ở đó, căn bản chẳng ai trông thấy.
Nhưng ông không ngờ Thẩm Độc phủ nhận dễ dàng như vậy, nhất thời không biết nói gì.
Hai hàng lông mày đã xám trắng nhíu chặt.
Duyên Diệt trầm ngâm chốc lát, cuối cùng quay đầu đi định gọi người hỏi chuyện gì đó. Nhưng ngay lúc ông quay đầu, phía sau bỗng nhiên ồn ào rối loạn.
Gần trăm hòa thượng tách ra hai bên, cấp tốc nhường đường.
Người đứng dưới sơn môn cũng chú ý thấy.
Thẩm Độc chẳng coi ra gì, chỉ đoán chắc vị nào đó có thân phận quan trọng của thiền viện Thiên Cơ đến, thong dong nhìn về phía bên kia.
Nhưng khi đoàn người lùi lại, trong khoảnh khắc lộ ra thân hình người tới, cả cơ thể y như bị điểm huyệt, hoàn toàn cứng đờ.
Thân hình cường tráng giấu trong tăng bào rộng rãi, ngón tay như ngọc khép lại dựng trước ngực, mi mắt rũ xuống vương nét từ bi, nhưng vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt như thần phật chốn Tây Thiên không thể chạm vào.
Đây rõ ràng là gương mặt y ngày đêm nhung nhớ.
Tức thì bên môi Thẩm Độc treo nụ cười, nhưng một giây sau bị vạt áo trắng như tuyết tung bay trong gió đâm vào mắt.
Hòa thượng y thích, tại sao lại mặc tăng bào trắng như tuyết?
Nỗi ngỡ ngàng to lớn thình lình xuất hiện, khiến y mất đi hết thảy phản ứng, chỉ biết trừng mắt không dám tin nhìn hòa thượng từ xa tới gần, dừng trước mặt y.
Mùi đàn hương thoáng chốc cận kề.
Hòa thượng dáng vẻ từ bi ôn hòa, đứng trên bậc thang, chắp tay với y: “Thẩm thí chủ, bần tăng Thiện Tai, kính chào.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...