Bần Tăng



4

Thẩm Độc, có phải ngươi muốn chết không?

Thật lâu trước kia, Thẩm Độc cũng từng hỏi bản thân như vậy.

Lúc đó y tự trả lời: Không, ta sẽ không chết, ta không thể chết được, ta…Không muốn chết, ta phải sống sót, phải sống thật lâu thật dài.

Nhưng hôm nay…

Y chớp mắt, dường như muốn xua tan cảm xúc lan tràn trong con ngươi, không muốn để người khác nhìn ra manh mối, hay là không muốn để bản thân cảm nhận rõ ràng.

Tiếp đó nở nụ cười nhàn nhạt, trả lời: “Là sắp chết rồi.”

“…”

Trong nháy mắt, đột nhiên Cố Chiêu có cảm giác bị người chém cho một đao, lưỡi đao găm sâu vào lồng ngực, máu tươi ào ạt chảy ra.

Nhưng trái tim còn chưa ngừng đập, nên máu chảy càng nhanh hơn.

Quen biết Thẩm Độc năm năm.

Hắn chưa từng nghĩ sẽ nghe thấy y nói một câu như vậy.

Thẩm Độc là kẻ chết tử tế không bằng vẫn còn sống, không bao giờ chịu chết, hắn tin dù có ném y vào trong rừng, chỉ được ăn cỏ nuốt rễ cây, y cũng không dễ dàng nói ra từ “chết”.

Nhưng giờ đây…

Câu nói nhẹ nhàng như gió thoảng bên tai.

Cố Chiêu hoài nghi mình nghe nhầm rồi.

Qua thật lâu vẫn không ai mở miệng.

Thẩm Độc chậm rãi xoay đầu nhìn hắn, sau đó cười: “Ha, họ Cố, không phải là ngươi không nỡ nhìn ta chết đấy chứ?”

Mang theo ý tứ trêu đùa hờ hững.

Nói năng tùy tiện.

Thích thú ngân nga, như mây trôi bồng bềnh cuối chân trời.

Cố Chiêu chăm chú nhìn y, nụ cười bên môi nhạt dần, nhưng giọng điệu vẫn mê người khôn kể như cũ, thậm chí còn đem đến cảm giác rất ôn hòa thanh nhã.

“Xem chừng ngươi không chỉ muốn chết, mà còn điên rồi.”

Lời còn chưa hết, người đã phất tay áo bỏ đi.

Trực tiếp tiến vào trong thành Ích Dương.

Thẩm Độc đứng phía sau, nhìn bóng lưng hắn, vẫn không biết lời mình nói, hắn tin, hay là không tin.

Nhưng có tin hay không thì quan trọng gì?

Giữa y và Cố Chiêu, không cần phải bàn chuyện ấy.

Nhẹ nhàng ngẩng đầu, Thẩm Độc cũng lười suy đoán xem Cố Chiêu đang mưu toan cái gì, cuối cùng liếc nhìn cờ xí cắm trên tường thành, bước theo.

Ích Dương là một tòa thành cổ.

Vài năm trước xảy ra chiến tranh, nơi này dùng để đóng quân địa phương. Nhưng mấy năm nay không đánh giặc, còn đội buôn ngoại quốc thì thường đi theo con đường phía tây bắc, không đi qua rừng phía tây bắc, nên nơi đây dần dần hoang tàn.

Nói là một tòa thành, thực ra giống một thị trấn nhỏ hơn.

Tiến vào cửa thành, cảnh tượng cổ xưa rách nát lập tức đập vào tầm mắt.

Con đường trong thành không người qua lại.

Họ là khách ngoại lai, đi trên đường khá gây chú ý, nhưng nơi đây thực sự không có người giang hồ gì cả, không lo bị người khác phát hiện, nên Thẩm Độc cứ tụt lại vài bước, theo sau Cố Chiêu.

Cố Chiêu cũng chẳng quản y.

Một đường tiến vào thành, rồi rẽ trái quẹo phải, cuối cùng đi vào một con hẻm yên tĩnh, đến trước một cánh cửa nhỏ đã tróc sơn, gõ vang cánh cửa rỉ sét.

Không bao lâu sau, cửa mở.

Gương mặt già nua của Thông bá xuất hiện sau khe cửa mở, đôi mắt đảo qua bên ngoài, trước tiên nhìn Cố Chiêu, gọi một tiếng: “Thiếu chủ.”


Sau đó nhìn Thẩm Độc.

Ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, dù nhận ra y là ai, nhưng chỉ liếc mắt nhìn một cái, không chào hỏi gì thêm.

Lão tránh người sang một bên nhường đường.

Cố Chiêu bước vào.

Thẩm Độc nối gót theo sau, lúc bước qua ngưỡng cửa, đi tới bên cạnh Thông bá, y cố ý ngừng lại, cười nói: “Ai nha, đại ma đầu ta đây lại tới quấn lấy Thiếu chủ nhà các ngươi rồi, thật ngại quá nha.”

Thông bá nghiến răng.

Lão có xúc động muốn tung chưởng đọ sức với Thẩm Độc, đánh chết tươi ma đầu ngay tại chỗ. Nhưng, thứ nhất đây là khách mà thiếu chủ dẫn đến, thứ hai võ công của y quá cao cường mình không đánh lại được, nên chỉ có thể cố nhịn.

Lập tức ngoài cười nhưng trong không cười đáp trả một câu: “Thẩm đạo chủ tự mình biết mình, thật hiếm thấy.”

Thẩm Độc nở nụ cười bực bội, chỉ chỉ vào Thông bá rồi quay đầu nói với Thẩm Độc: “Xem đi, đây chính là lý do ta không thích lão già này.”

Ngay cả đạo lý cơ bản cũng không hiểu!

Cứ như việc Cố Chiêu làm bây giờ, hoặc biến thành như vậy đều là tại đại ma đầu y đây hãm hại!

Có trời mới biết hắn đen tối từ gốc rễ rồi, chả liên quan đến Thẩm Độc y chút nào!

Cố Chiêu biết Thông bá không thích Thẩm Độc.

Thẩm Độc cũng không phải nhân vật dễ đối phó. Dù sao cũng là Đạo chủ Yêu Ma đạo, dưới một người trên vạn người, bị một lão già nát rượu bới lông tìm vết, sao có thể vui vẻ được?

Cho nên thường ngày đi gặp Thẩm Độc, hắn không dẫn theo Thông bá.

Nhưng tình huống hôm nay đặc thù.

“Nếu ngươi không thích sao phải nói chuyện với Thông bá làm gì?” Cố Chiêu liếc y một cái, cũng không đứng đây lằng nhằng tiếp nữa, cất bước tiến vào trong nhà. “Đi theo ta, dẫn ngươi đi gặp hậu nhân Võ thánh.”

Thẩm Độc nhún vai, lười so đo.

Không thèm nhìn Thông bá sắc mặt khó coi nữa, y treo nụ cười trên mặt, hồn nhiên coi mình như chủ nhân ở đây, nhàn nhã bước theo Cố Chiêu.

Đồng thời, cũng ngấm ngầm đánh giá xung quanh.

Sân không rộng, là một tiểu viện bình thường.

Bên ngoài lát đá cũ kĩ, phơi một ít dược liệu, trong không khí tràn ngập mùi thuốc chan chát. Bước vào phòng, mùi thuốc trở nên nồng đậm hơn.

Thẩm Độc không thích mùi này, làm y nhớ tới phòng thuốc của Nghê Thiên Thiên.

Lông mày buồn bực nhíu lại, nhưng y không nói gì.

Ánh sáng trong phòng yếu ớt, có chút tối tăm.

Còn chưa đi vào, đã loáng thoáng nghe thấy âm thanh giã thuốc, lúc nặng lúc nhẹ, hiển nhiên người giã thuốc không đủ sức lực, cảm giác không có chút võ công tu vi gì.

Người đang đứng cạnh bàn, nhìn đường nét cơ thể, thực sự gầy yếu.

“Lâu công tử.”

Cố Chiêu vừa vào cửa, bước chân liền ngừng lại, gọi một tiếng.

Người đang giã thuốc lập tức ngừng tay.

Thân thể xoay ra ngoài cửa, nhìn thấy Cố Chiêu, lộ ra gương mặt thanh tú mà tái nhợt, một đôi mắt giống hệt Lục Phi Thiền, nhưng hẹp dài hơn.

“Cố công tử, ngài đã tới.”

Thẩm Độc đứng phía sau nghe thấy danh xưng này, thoáng nhướng mi.

Nhưng y không lên tiếng

Cố Chiêu cũng chẳng quản y, tiến lên phía trước, trên mặt nở nụ cười ôn hòa như gió xuân, nhất cử nhất động xuất trần như thần tiên hạ phàm: “Lâu công tử khách sáo quá, không biết mấy ngày nay để ngươi cực khổ ở đây, đã quen chưa?”

“Ta vốn mệnh khổ, may mắn được ngài cứu giúp mới thoát khỏi khốn cảnh, tiếp tục sống qua ngày. Có thể trải qua những ngày an bình, sao lại không quen cho được?”

Thiếu niên này, ắt hẳn là Lâu Chương.

Lúc cậu nói chuyện, trong thanh âm mang theo vẻ bệnh tật yếu ớt, nói xong còn ho khan vài tiếng.

Thẩm Độc thực sự có chút bất ngờ.

Y suy nghĩ một chút, trực tiếp đi tới, đến gần đánh giá thiếu niên này, không hề khách sáo mở miệng hỏi ngay: “Ngươi chính là Lâu Chương?”


“…Phải.”

Có lẽ vì không biết thân phận của Thẩm Độc, lúc thiếu niên mở miệng trả lời, không tránh khỏi có chút rụt rè, còn phải nhìn Cố Chiêu trước, đợi hắn đồng ý rồi mới đáp.

Thẩm Độc chú ý thấy, không chỉ sắc mặt cậu ta tái nhợt, mà đôi môi cũng trắng bệch lạ thường, cuối đuôi lông mày bên phải có một nốt ruồi son nho nhỏ, đúng là diện mạo đa tình.

Hai tay thì nghiêm chỉnh buông thõng bên người.

Kinh mạch xanh xao uốn lượn trên mu bàn tay, còn ngón tay rải đầy vết thương nhỏ.

Lông mày bất tri bất giác nhíu lại.

Lúc Thẩm Độc không nói chuyện, thường tỏa ra lực áp bức người khác, chưa nói đến mười năm chấp chưởng Yêu Ma đạo, trên người đã sớm ngưng tụ một luồng uy áp và lạnh lẽo, khiến người sợ sệt.

Bây giờ y chỉ nhìn Lâu Chương thôi đã làm Lâu Chương run cả người.

Cố Chiêu im lặng đứng một bên, không lên tiếng.

Thẩm Độc nở nụ cười: “Ta đâu có ăn ngươi đâu, ngươi sợ cái gì? Dẫu sao cũng là hậu nhân của Lâu Đông Vọng và Lục Phi Tiên, thiếu dũng khí như thế, chẳng phải làm người ta khinh thường?”

“Ta, ta từ khi sinh ra đã yếu ớt nhiều bệnh, không thể đi lại khắp nơi, nên thuở nhỏ được cha mẹ gửi nuôi tại y đường của sư phụ, sau bảy tuổi chưa từng gặp lại họ. Đều là sư phụ nuôi ta khôn lớn, dạy ta y thuật. Ta không biết võ công, cũng không nhận ra ngài là ai, đương nhiên e ngại rồi.”

Lâu Chương theo bản năng thẳng lưng, trả lời như thế.

Thẩm Độc hỏi tiếp: “Sư phụ ngươi là ai?”

“Bách Thảo đường ở Hoản Nam(*) – Trương Thúc Bình.”

(*) Phía nam tỉnh An Huy Trung Quốc. Giản xưng của An Huy là Hoản/Hoán/Hoàn.

Lâu Chương do dự một chút, rồi liếc mắt nhìn Cố Chiêu một cái, sau đó mới nói ra cái tên này.

“Không cần nhìn hắn, hắn dẫn ta tới, chính là muốn ngươi trả lời ta vài vấn đề.” Thẩm Độc thong thả bước tới, đứng gần cậu ta hơn chút, nheo mắt: “Ngươi nói ngươi là hậu nhân của Lâu Đông Vọng và Lục Phi Tiên, vậy ngươi biết ta là ai không?”

“Biết.”

Ngoài ý muốn, Lâu Chương gật đầu.

Thẩm Độc bỗng hơi ngạc nhiên.

Lâu Chương không quay đầu nhìn Cố Chiêu, mà y quay đầu liếc Cố Chiêu một cái: “Ngươi nói cho cậu ta biết?”

Cố Chiêu không phủ nhận, chỉ nói: “Lâu công tử từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, năm ngoái vào lúc Truy Hồn lão ma bị người đuổi giết phải lưu lạc giang hồ, từng đến Bách Thảo đường ở Hoản Nam, ép Trương Thúc Bình chữa trị cho lão, bởi vậy trong lúc hỗn loạn nhặt được mảnh Ngân nguyệt câu này. Năm đó Truy Hồn lão ma từng thấy Lục Phi Tiên, nên lúc đó đã nhận ra. Sau đó bởi vì đôi mắt của Lâu công tử, nên đã tìm thấy cậu ấy từ trong đám người. Tiếp đó tàn sát hết Bách Thảo đường ở Hoản Nam, bắt Lâu công tử nhốt lại, chờ đợi thời cơ, đem cậu ấy lên thiền viện Thiên Cơ đòi ba quyển Phật Tàng.”

“Cho nên?”

Thẩm Độc biết phía sau hắn vẫn còn lời muốn nói.

Cố Chiêu tiến lên nắm tay Lâu Chương, ấn cậu ngồi xuống, đặt ngón tay lên cổ tay cậu, bắt mạch.

Nhưng miệng vẫn không ngừng lại.

“Trường Thúc Bình có ơn nuôi dưỡng với Lâu công tử, Truy Hồn lão ma cũng coi như nửa kẻ thù giết cha. Ta giết Truy Hồn lão ma, cứu được Lâu công tử, đã bàn bạc với cậu ấy kế hoạch lần này. Ngươi không cần hỏi cậu ấy quá nhiều, cậu ấy hiểu rõ. Nếu như hoài nghi thân phận của cậu ấy, ngươi nhìn đôi mắt này, còn chưa rõ sao?”

Đúng vậy.

Đôi mắt này thực sự rất giống.

Cố Chiêu chưa từng thấy Lục Phi Tiên, nhưng hắn quen biết Lục Phi Thiền là cháu gái Lục Phi Tiên. Chỉ nói riêng khuôn mặt thôi, Lâu Chương và Lục Phi Thiền quả thực rất giống nhau.

Thế nhưng, “Kế hoạch lần này, là kế hoạch gì?”

“Lâu công tử trời sinh yếu ớt nhiều bệnh, giống hệt tiền bối Lục Phi Tiên năm đó, mấy năm nay nhờ cả vào Trương Thúc Bình dùng đủ các loại phương pháp để kéo dài tính mạng. Bây giờ Trương Thúc Bình đã chết, thế gian chỉ còn Bạch cốt dược y Nghê Thiên Thiên có đủ bãn lĩnh cứu mạng cậu ấy.”

Hai hàng lông mày dài của Cố Chiêu hơi nhíu lại, buông tay ra.

“Yêu Ma đạo bắt Nghê Thiên Thiên đã mấy năm, ta và Lâu công tử có duyên gặp mặt, nhớ tới giao tình sâu đậm với Lục Phi Thiền, tình nghĩa với Tà Phong sơn trang, không thể không lo nghĩ cho Lâu công tử. Ta biết ngươi mơ ước 3 quyển Phật Tàng đã lâu, bây giờ Lâu công tử đang ở đây, ta và cậu ấy đã bàn bạc rồi, chỉ cần ngươi đồng ý để Nghê Thiên Thiên chữa trị cho cậu ấy, ngày đến thiền viện Thiên Cơ, lấy được 3 quyển Phật Tàng, sẽ giao cho ngươi.”

Hừ.

Lại bắt đầu trợn mắt nói dối.

Gần như chỉ trong nháy mắt Thẩm Độc đã phát hiện ra điều kì lạ trong lời nói của Cố Chiêu, cái gì mà nghĩ cho Lâu Chương, để y mời Nghê Thiên Thiên đến chữa trị, đồng ý dùng 3 quyển Phật Tàng để trao đổi?

Rõ ràng là đang lừa dối thằng nhóc này.


Cố Chiêu được khen là “Bồng Sơn đệ nhất tiên” cơ mà, sao có thể vô duyên vô cớ hợp tác với ma đầu như y?

Lý do trước mắt này, thật vừa đẹp.

Bạch cốt dược y Nghê Thiên Thiên vừa vặn ở trong tay y, mà Lâu Chương vừa nhìn đã biết là một con ma ốm, dáng vẻ không giống như có thể khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi.

Cho nên kế hoạch của Cố Chiêu, quả thực vô dục vô cầu(1),thâm minh đại nghĩa(2) quá rồi!

(1) Vô dục vô cầu: không dục vọng, không tham lam.

(2) Thâm minh đại nghĩa: vì lợi ích chung, xả thân vì nghĩa lớn.

Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, nếu chuyện này truyền ra ngoài, bọn ngu trên giang hồ chắc chắn sẽ thổi Cố Chiêu lên tận trời cao!

Một không muốn Phật Tàng, hai một lòng cứu người.

Nếu không phải y đã sớm biết Cố Chiêu đang mưu toan cái gì, chỉ sợ lúc này cũng bị dáng vẻ cảm thông, thương xót của hắn lừa rồi!

Thẩm Độc híp mắt nở nụ cười.

Trên gương mặt y ngưng tụ sát khí, nở nụ cười như thế, không những không tỏ vẻ thân thiết, mà còn tăng thêm phần âm u và yêu tà như muốn nuốt sống người ta.

Cứ thế tiến sát lại gần, nhìn Lâu Chương, sau đó hỏi: “Hắn nói, ngươi đồng ý?”

Lâu Chương bị dọa hết hồn.

Sắc mặt cậu ta trắng bợt đi, thân thể đổ ra sau, nếu không nhờ Cố Chiêu đỡ, sợ rằng đã lăn đùng ra đất rồi.

Đối mặt với câu hỏi của Thẩm Độc, cậu ta nói không ra lời.

Cố Chiêu nhíu lông mày, đảo mắt nhìn Thẩm Độc, trên mặt mang theo vẻ lạnh lùng không đồng tình, dù là ai vừa nhìn cũng biết bọn họ trắng đen đối lập, đạo bất đồng bất tương vi mưu.(*)

(*) Người không cùng quan điểm, chí hướng thì không thể nói chuyện, thảo luận được.

“Thẩm đạo chủ, đừng quá phận.”

“Quá phận? Nghê Thiên Thiên còn nằm trong tay ta đấy, chỉ có các ngươi mới phải sợ ném chuột vỡ đồ với ta thôi. Nếu đã muốn ta cứu người, thì phải tỏ vẻ thành tâm chút chứ.”

Thẩm Độc diễn tới nghiện rồi, diễn cực kỳ nhập tâm.

“Võ thánh và Lục Phi Tiên đã chết hết, ngươi chỉ là hạng tôm tép, nghĩ mình là ai hửm?”

Chút hồng hào cuối cùng trên mặt Lâu Chương đã rút sạch.

Cố Chiêu lạnh mặt, vung tay đứng dậy: “Thẩm Độc!”

Dáng vẻ kia, quả thực nhìn như muốn đánh nhau.

Thật ra, Cố Chiêu cũng đặt tay bên hông, dường như muốn rút vũ khí ra.

Lúc này một bàn tay duỗi tới, kéo hắn lại.

Cố Chiêu khẽ cau mày, quay đầu lại trông thấy gương mặt đã trắng bệch của Lâu Chương, nhưng vẫn gắng gượng nở nụ cười: “Lâu công tử…”

“Ta không sao.”

Trong mắt Lâu Chương lộ vẻ cảm kích, tiếp đó từ từ buông tay ra, tự mình đứng dậy, đi tới trước mặt Thẩm Độc, hạ người cúi chào y.

“Kính xin Thẩm đạo chủ đừng trách tội, trước giờ ta thiếu kinh nghiệm trải đời, nên vừa rồi mới bị ngài dọa sợ. Người sống trên đời, ta cũng sợ chết. Từ nhỏ kinh mạch yếu ớt, dù có tinh hoa võ học mà cha để lại, ta cũng không thể luyện võ. Nếu bị người phát hiện, chắc chắn mưa máu gió tanh không còn xa nữa. Nhưng ta không muốn dính vào tranh đấu giang hồ, cũng chẳng có năng lực tham gia. Chỉ cầu một góc bình an, sống tạm hai năm trên thế gian này, ngắm nhìn phong cảnh mà mẹ chưa được thấy.”

Trong mắt cậu đã loang loáng ánh nước.

“3 quyển Phật Tàng xin giao cho ngài, mưa máu gió tanh giang hồ cũng không còn quan hệ gì với ta, mong Đạo chủ thành toàn.”

“…”

Thẩm Độc nhìn cậu cúi người, hồi lâu không nói gì.

Cố Chiêu đứng bên cạnh nhìn, nhưng vẻ mặt bi thiên mẫn nhân(*) vừa mới treo trên mặt, còn có đôi mắt giận dữ với hành vi nói năng lỗ mãng của Thẩm Độc, tất cả biến mất sạch sành sanh.

(*) Trách trời thương dân.

Nhìn dáng vẻ Lâu Chương hèn mọn mà lại đáng thương, hắn cực kỳ thờ ơ chẳng chút động lòng.

Chuyện này, Thẩm Độc biết rõ.

Thiếu niên trước mặt quả nhiên mới bước chân vào giang hồ, chẳng hiểu cái gì hết.

Nhưng thử nghĩ một chút…

Dù là người từng trải, lăn lộn nhiều năm, thử hỏi có mấy ai có thể nhìn thấu ván cờ hôm nay, hoặc nảy sinh nghi ngờ với nhân vật phong quang tễ nguyệt(*) như Cố Chiêu đây?

(*) Phong quang tễ nguyệt: trời quang trăng tỏ, ý chỉ người tâm địa thẳng thắn.

Chỉ là một kẻ đáng thương muốn sống chui lủi trên thế gian mà thôi.

Thẩm Độc nở nụ cười.

Y không dìu Lâu Chương dậy, cũng không cho cậu ta câu trả lời rõ ràng, mang theo nụ cười lạnh lùng, trực tiếp rời khỏi mảnh sân bước ra ngoài.

Bên ngoài, thoáng chốc đã tối đen.

Trong thành nhỏ gần biên giới không có nhiều người, nên dù trời tối rồi cũng chẳng thấy mấy chỗ đốt đèn, thoạt nhìn tăm tối, cực kỳ vắng vẻ.


Ngay cả cơn gió thổi qua cũng như đang nức nở.

Thẩm Độc đứng trong ngõ hẻm, ngẩng đầu nhìn lên, sao sáng rải đầy trời.

Một lát sau, Cố Chiêu mới đi ra, cười bảo: “Có lúc ta vẫn tự hỏi, sao thiên hạ lại có một người như ngươi, ăn ý với ta đến vậy. Không cần nói một chữ đã biết ta đang nghĩ gì, đã biết phải diễn làm sao. Đáng thương cho Lâu công tử, bị ngươi và ta lừa đến xoay vòng vòng.”

“Ở trong lòng ngươi cũng có hai chữ “đáng thương” à?” Thẩm Độc ngoái đầu lại chăm chú nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo vẻ tìm tòi. “Nếu bàn về dối trá, ngươi phải giỏi gấp mười gấp trăm lần ta.”

“Ta cho rằng, ở trong lòng ngươi, cũng không có hai chữ “đáng thương” này.”

Cố Chiêu không hề kiêng kị nhìn lại y, câu trả lời mang theo ẩn ý riêng.

Sắc mặt Thẩm Độc dần dần khó coi.

Nhưng Cố Chiêu cứ làm như không thấy, tiến lên hai bước, tới bên cạnh y, rồi nói: “Người ngươi đã thấy, việc đã bàn xong. Khi nào mang người tới?”

“Chờ ta về Yêu Ma đạo.”

Thẩm Độc suy nghĩ một chút, sau đó đưa ra phương án tốt hơn.

“Không phải ta và ngươi vẫn còn có giao dịch sao?”

“Bảy ngày sau ngươi phái một đội nhân mã chính đạo đến phụ cận thành Hứa Châu, mang theo Lâu Chương.”

“Đến lúc đó, ta sẽ tự phái người tới cướp, thứ nhất loại bỏ vài kẻ không nghe lời trong Yêu Ma đạo, thứ hai để ta nói không giữ lời, để ngươi thành người vô tội.”

Nói xong, y nở nụ cười.

“Nói với người ngoài rằng, ta và ngươi vốn có ước hẹn, ta để Nghê Thiên Thiên trị liệu cho cậu ta, 3 quyển Phật Tàng giao cho ta; nhưng ta vừa thèm khát Phật Tàng, vừa chưa tin tưởng ngươi, cũng không muốn để Nghê Thiên Thiên chữa trị cho Lâu Chương, nên đã cưỡng ép bắt cóc người đi.”

“Nếu như thế, thời điểm xảy ra chuyện, sẽ dễ hành động hơn việc ngươi mang người chính đạo theo ta lên Bất Không sơn ——”

“Bởi vì, các ngươi lo lắng cho tính mạng Lâu Chương, sợ ta đắc thủ xong sẽ lập tức giết người.”

Cố Chiêu nghe xong, không lên tiếng.

Đôi mắt hắn như phủ một tầng sương mù dày đặc mờ mịt, không thể nhìn thấu, thời điểm nhìn Thẩm Độc, toát ra vẻ thâm thúy mà tăm tối.

Thẩm Độc hỏi: “Ngươi xem kế hoạch này của ta, thế nào?”

Hoàn mỹ chặt chẽ, chuẩn bị đầy đủ lý do để hai phe chính tà cùng chạy lên Bất Không sơn, đến lúc đó chỉ cần một người diễn mặt đỏ, một người diễn mặt trắng.

(*) Mặt đỏ mặt trắng trong tuồng, mỗi mặt nạ gắn với một mô típ nhân vật. Mặt đỏ – trung can nghĩa khí, mặt trắng – bạc bẽo vô tình. Mặt đỏ – nhân vật chính diện, mặt trắng – nhân vật phản diện.

Ai có thể ngờ?

Hắn và Thẩm Độc, vốn là cá mè một lứa, cùng một giuộc.

Kế hoạch này…

Cố Chiêu từ từ nhếch môi: “Hợp tình hợp lý, tính toán không một sai sót.”

“Ha ha ha…” Thẩm Độc hiếm khi cười lớn, nhấc chân định bước ra khỏi hẻm nhỏ. “Vậy một tháng nữa, thiên hạ hội ở Tà Phong sơn trang, ngươi nhớ gửi thiệp mời, đến lúc đó gặp lại sau.”

“Ngươi phải về?”

Không cần nói nhiều, tự tỉnh lược ba chữ “Yêu Ma đạo”, nhưng giữa hai người họ, không cần phải nhắc tới nó. Cố Chiêu biết, Thẩm Độc cũng biết.

Bước chân khựng lại, y có chút khó hiểu: “Phải trở về xử lý chút chuyện, ngươi còn việc gì à?”

“Lần này trở lại, trong Yêu Ma đạo hung hiểm vô kể. Bùi Vô Tịch, người này, ngươi định xử lý thế nào?”

Cố Chiêu cũng không phí lời, trực tiếp đặt câu hỏi.

Lúc nói chuyện, tầm mắt hắn đăm đăm rơi trên bóng lưng Thẩm Độc, dường như muốn xuyên thủng bóng lưng, nhìn thấu biểu cảm trên mặt y.

Thẩm Độc im lặng.

Trong con hẻm u tối lạnh lẽo, không có một tiếng động, thậm chí còn không có ánh sáng. Chỉ có ánh sao nhạt nhòa trên đỉnh đầu, nhưng không tài nào rọi sáng bóng người, cũng không cách nào chiếu sáng con ngươi.

Căng thẳng, u ám.

Qua hồi lâu, giọng nói nhàn nhạt của y vang lên trong không gian tĩnh lặng tối đen: “Người của Yêu Ma đạo, ta tự có cách xử trí. Cố Chiêu, có phải ngươi hỏi quá nhiều rồi không?”

Hỏi quá nhiều?

Rốt cuộc Cố Chiêu không nhịn được bật cười, đáy lòng nảy sinh một thứ cảm giác hoang đường.

Hắn biết mình không nên xen vào việc của Thẩm Độc, nhưng lúc này không thể nào kiềm chế được, hắn nghe thấy giọng nói bình tĩnh mà khắc nghiệt của mình.

“Hỏi quá nhiều?”

“Hắn có phản bội ngươi hay không, trong lòng ngươi biết rõ. Chỉ mong ngươi thật sự biết phải xử trí thế nào ——”

“Nuôi một con chó để hắn thượng ngươi mười năm, bị thượng đến mức nảy sinh tình cảm rồi à?”

“Ầm!”

Lời nói vừa dứt, một chưởng ác liệt của Thẩm Độc đã bổ tới trước mặt! Trên mặt y không có chút ý cười, chỉ có sát khí nồng nặc, hung ác vô kể!

“Ngươi nói chuyện, rất khó nghe!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui