Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế


Một lát sau, đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói của một người đàn ông trung niên: "Lại làm sao vậy, tiểu tổ tông của tôi?"

Hạ Tuấn Ninh cau mày, mặt đầy ủy khuất nói: "Bà cô già Lâm Huệ Mỹ kia, quả nhiên cố ý muốn chỉnh tôi!”

Nói xong, hắn đem chuyện vừa mới xảy ra kể lại cho đối phương.

Đại ý là: Lâm Huệ Mỹ cùng thợ trang điểm thông đồng với nhau, cố tình làm một bộ trang phục thật gầy để khiến hắn nhục nhã, sau đó còn vắt óc bày mưu tính kế tìm cừu gia của mình là "Nhị Cẩu" đem tới so sánh, cố ý làm hắn xấu mặt.

Nói tới nói lui, tất cả đều là âm mưu.

Buổi thử trang hôm nay chính là một “Cạm bẫy” thiết kế dành riêng cho hắn.

Sau khi nghe câu chuyện này, người đối diện nói một cách bất lực: "Tuấn Ninh, cậu nghe anh nói, chuyện ngày hôm nay có lẽ cậu đã hiểu lầm.

"Lâm Huệ Mỹ không nhất thiết phải làm như thế.”

Người kia nói: "Cô ta đã lên kế hoạch cho bộ phim này rất lâu, cũng vô cùng yêu thích, hơn nữa còn đổ vào rất nhiều vốn, tất nhiên là muốn kiếm nhiều tiền từ bộ phim này

"Cho nên làm gì có ai tiêu mấy trăm vạn chỉ để chọc tức người.

"Với lại, Lâm Huệ Mỹ cũng không phải là người như thế.”

Nghe xong lời này, Hạ Tuấn Ninh nhất thời nổi giận đùng đùng: "Cô ta không phải người như thế? Vậy cô ta còn thể là loại người nào?


"Chuyện đã xảy ra mà anh còn muốn nói đỡ cho cô ta.”

Người bên kia đầu điện loại liền thở dài: "Vậy cậu muốn như thế nào? Không diễn nữa? Hợp đồng đã ký, tin tức cũng đã công bố ra ngoài, nhưng cậu lại muốn vứt bỏ giữa chừng?

“Vậy cậu tính ăn nói thế nào với công ty, ăn nói thể nào với fan hâm mộ của mình?”

Lời nói ngày càng nghiêm khắc, dọa Hạ Tuấn Ninh vội vàng rụt cổ lại.

“Tôi, tôi không có nói từ bỏ vai diễn." Hắn chột dạ nói.

"Vậy cậu muốn như thế nào?" Người đàn ông kia hỏi, "Để Lâm Huệ Mỹ xin lỗi cậu? Tôi nói cho cậu rõ, chuyện đó rất khó xảy ra.”

Hạ Tuấn Ninh nhíu nhíu mày, đáp: "Cô ta có thể không xin lỗi tôi, nhưng ít nhất cũng cho tôi một câu trả lời thỏa đáng.”

Người kia nói: "Muốn sao?”

Sắc mặt Hạ Tuấn Ninh u ám: "Nhị Cẩu...!Chính là tên nhóc diễn vai Giang Phong kia, nhất định phải để hắn lăn khỏi đoàn phim.

"Bên trong đoàn phim này, có hắn không có tôi, có tôi không có hắn!

"Yêu cầu này của tôi cũng không quá phận đúng không?”

Đầu dây bên kia điện thoại trầm mặc thật lâu.

"Ai..."

Một lúc lâu sau, người đàn ông trung niên bất lực thở dài, nói: "Cậu cũng mệt rồi, trước nghĩ ngơi hai ngày, chờ tin tức của anh.”

Dứt lời liền cúp điện thoại.

Tài xế xuyên qua kính chiếu hậu nhìn gương mặt giận dữ của Hạ Tuấn Ninh.

Lông mày kiếm rậm khẽ nhếch lên, con mắt sáng rực tỏ ra khí thế sáng ngời, cả khuôn mặt lại toát lên vẻ khí khái hào hùng, mị hoặc.

...

Đêm đó, Lâm Huệ Mỹ ngồi trong phòng khách sạn, sững sờ nhìn những bức ảnh trên bàn.

Đây là ảnh hóa trang nhân vật do các diễn viên khác chụp sau khi Hạ Tuấn ninh rời đi vào sáng nay.

Trong đó, bức ảnh đầu tiên chính là vai diễn Ngọc Lang Giang Phong của Hứa Chân.


Lâm Huệ Mỹ luôn nghĩ mình là một người "quyết đoán", dám nghĩ dám làm.

Cô sẽ làm bất cứ điều gì mình muốn, mà không bao giờ để tâm đến ánh mắt của người khác.

Thế nhưng sao hôm nay lại đột nhiên thiếu quyết đoán như vậy?

Có một việc mà từ sáng đến giờ luôn khiến cô xoắn xuyết, chưa thể đưa ra quyết định.

Về hóa trang nhân vật của Hạ Tuấn Ninh, thành thật mà nói, trách nhiệm chính thuộc về Mao Phượng Bình.

Mao tỷ đã có giao tình rất lâu với cô, người này rất chu đáo và khéo léo, vấn đề duy nhất là cô ấy quá cứng đầu - trang phục do cô thiết kế rất đẹp, nhưng lại không bao giờ quan tâm đến người mặc quần áo.

Kết quả, khi thì làm ra tác phẩm nghệ thuật, khi thì làm ra một đống gân gà, quả nhiên đây là điển hình của một người có thần kinh thép.

Trường hợp hôm nay, nếu như ngày thường, Lâm Huệ Mỹ chắc chắn đã đổ lỗi cho Mao Phượng Bình và kêu cô ấy làm lại.

Thế nhưng lại xảy ra vấn đề ngoài ý muốn, đó chính là Hứa Chân.

Một bộ trang phục, hóa trang giống hệt, nhưng khi ở trên thân của cậu ta thì lại mang tới hiệu quả vô cùng tốt.

Vì vậy, Lâm Huệ Mỹ cảm thấy cho dù trang phục được thay đổi như thế nào, chỉ cần chủ đề "Bạch y thiếu hiệp" không thay đổi, thì Hạ Tuấn Ninh sẽ không thể vượt qua hóa trang của Hứa Chân.

Công bằng mà nói, tướng mạo Hứa Chân không theo kịp Hạ Tuấn Ninh.

Ít nhất hiện tại còn chưa theo kịp.

Vẻ đẹp của Hạ Tuấn Ninh rất mạnh mẽ và thành thục, hắn giống như ngọc lưu ly bên trong một ly rượu đỏ màu hổ phách, càng nhìn càng lóa mắt, càng uống càng say mê.

Mà Hứa Chân thì giống như một tách trà xanh, được phục vụ trong một chén trà sứ trắng như pha lê, nấu bằng dòng suối ngọt của núi, có chút xanh, nhưng lại tràn ngập hương thơm trong phòng.


Thật trùng hợp, hình ảnh của Hoa Vô Khuyết lại vừa vặn chính là vế sau.

Sự phù hợp giữa vai diễn và diễn viên đôi khi còn quan trọng hơn cả ngoại hình.

Lúc trước Lâm Huệ Mỹ mời Hạ Tuấn Ninh, chính là vì vẻ ngoài của hắn.

Mà hiện giờ...

Hình dung giá trị đắt giá của hắn ta là kỹ năng diễn xuất tê liệt trên khuôn mặt, tính cách ngu ngốc và tệ hại, hay hơn mười thế thân thay nhau ra trận? ?

Nhưng…Nếu mình đã không biết xấu hổ mời hắn tới, chẳng lẽ phải một lần nữa không cần mặt mũi mời hắn trở về?

Tình huống khó xử như vậy vẫn rơi trên người của mình!

"Reng reng reng..."

Khi cô còn đang xoắn xuýt, thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Lâm Huệ Mỹ cầm điện thoại, phát hiện trên màn hình xuất hiện một chữ "Kiếm".

Cô lập tức nhíu mày.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui