Không giống như Giang Duy nhiều năm không gặp, mà là gần đây mới vừa vặn hợp tác qua.
Chỉ khoảng nửa năm trước, hai người đã cùng nhau quay một bộ phim truyền hình về chiến tranh tình báo Dân quốc, ký ức còn tương đối mới mẻ.
Bất quá cũng may, Giang Phong và Hoa Vô Khuyết không có cảnh quay chung nào trong toàn bộ vở kịch.
Nếu có gặp nhau thì cũng chỉ là lúc khởi động máy, còn về sau cơ bản không gặp.
Hơn nữa, lưu lượng của Hạ Tuấn Ninh đang rất đỏ, chỉ sợ không có thời gian cùng nhân vật nhỏ như Hứa Trí Viễn ôn lại chuyện cũ.
"Nhìn xem, người này chính là Hạ Tuấn Ninh."
Ăn cơm tối xong, trở về phòng, Kiều Phong cố ý lấy ra mấy tấm hình đưa cho Hứa Trăn, nói: "Cậu nhìn kĩ một chút, ngày mai có gặp thì nhớ chào hỏi, đừng để nhận sai người.”
Hứa Trăn cầm lấy ảnh chụp, cẩn thận quan sát, nhìn hình tượng của người này đại khái cũng có chút ấn tượng.
“Người này…” Hắn nghĩ nghĩ, ngẩng đầu lên nói, "Mắt hình như hơi lớn…”
"Phốc..."
Nghe được câu đánh giá, Kiều Phong nhịn không được cười ra tiếng.
"Cậu nói đúng đó,” Hắn hạ giọng nói, "Cậu ta là “Bạch nhãn lang” có tiếng trong giới, chúng ta đều lén gọi cậu ta là “Hạ Bạch Nhãn”.”
Hứa Trăn hỏi: "Cái nghĩa là gì?”
Kiều Phong ho nhẹ một tiếng, đứng dậy đem cửa khóa kỹ, thấp giọng nói: "Chuyện này không phải bí mật gì, cậu biết cũng không sao.
"Thật ra Hạ Tuấn Ninh có thù với Lâm Huệ Mỹ."
Hứa Trăn nghe vậy thì sững sờ, nói: "Diễn viên chính lại có thù với nhà sản xuất?"
Kiều Phong vỗ đùi, đáp: “Nếu nói không sai, Lâm Huệ Mỹ là người có khí lượng lớn, lại còn thích tự vả mặt mình.
"Khi mới biết Hạ Tuấn Ninh muốn hợp tác với cô ấy, anh cùng mấy người khác đều cười muốn điên.”
Kiều Phong đè ép cuống họng, tràn đầy phấn khởi kể chuyện ân oán tình cừu của hai người đó, Hứa Trăn ở bên cạnh nghe được cũng sững sốt.
Hóa ra, Lâm Huệ Mỹ là người phát hiện và khai quật tài năng của Hạ Tuấn Ninh.
Đại khái sáu năm trước, lúc ấy Hạ Tuấn Ninh vẫn chỉ là một người mẫu nhỏ không có danh tiếng.
Trong một lần tham gia sự kiện, Lâm Huệ Mỹ ngẫu nhiên nhìn thấy hắn, lúc đó cô ta hốt hoảng ngỡ như bản thân gặp phải tiên nhân, lập tức cho hắn một vai diễn nam thứ.
Về sau, bộ phim kia lại thành công ngoài ý muốn và Hạ Tuấn Ninh cũng dựa vào chuyện này mà phất lên như gió đông, trực tiếp một lần là nổi tiếng.
Kết quả...
Hạ Tuấn Ninh lại không tiếp nhận đãi ngộ do Lâm Huệ Mỹ cho, mà là quay đầu ký hợp đồng với Hoa ảnh giải trí.
Nghe những người quen nói, Lâm Huệ Mỹ lúc ấy tức đến môi đều run rẩy.
Chính mình khư khư cố chấp bắt đầu dùng người mới, vì hắn tranh đoạt các loại tài nguyên, thậm chí không tiếc đắc tội với rất nhiều đồng sự, cuối cùng lại đổi được kết cục như vậy.
Trư Bát Giới soi gương, da mặt không phải người.
Từ đó về sau, Lâm Huệ Mỹ từ bỏ việc coi trọng nhan sắc, mãi cho đến gần đây mới khôi phục lại thói quen xấu này.
"Đúng là thương trường như chiến trường..."
Hứa Trăn nghe xong đoạn chuyện xưa này, nhịn không được cảm khái nói: "Chuyện này triệt để đắc tội với người ta rồi còn gì, vậy mà bây giờ vẫn có thể hợp tác á?”
Kiều Phong cảm khái nói: "Nói cho cùng cũng bởi vì lợi ích, đứng trước hàng vạn đầu tư thì bản thân yêu thích cái gì cũng không đáng nhắc tới.”
Hứa Trăn không lên tiếng.
Chỉ là cảm thấy có chút bội phục đối với loại người như Lâm Huệ Mỹ.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Trăn xuất phát sớm hơn 2 giờ đồng hồ, trời chưa sáng liền chạy tới thành phố diện ảnh ở Hoành Châu.
Hôm nay là ngày đoàn phim “Tuyệt Đại Song Kiêu” chụp ảnh.
Nếu như phát hiện ra chỗ nào trang điểm và làm tóc của mình không phù hợp thì vẫn có cơ hội để chỉnh sửa, do đó hầu hết mọi người đều có xu hướng đến sớm.
Buổi sáng 7 giờ 30, lúc Hứa Trăn đến trường quay đã phát hiện có ba diễn viên đến trước.
Một người trong số họ là một ông chú trung niên, sau khi chào hỏi thì được biết ông chú đóng vai Lý Đại Khẩu bên trong “Mười đại ác nhân”.
Mà một người khác...
Hứa Trăn có chút ngoài ý muốn.
Thế mà là người quen.
Hắn chỉ mới làm thế thân của Hứa Trí Viễn được một tuần, cũng chỉ quen biết được một vài người trong giới.
Vậy mà không nghĩ tới, hôm nay đã phải đụng lại mặt một người:
Đinh Tuyết Tùng.
Người từng đến tranh giành vai diễn Tuyệt Trúc trong “Dạ Vũ Giang Hồ”
Hứa Trăn cùng Đinh Tuyết Tùng bốn mắt nhìn nhau, cả hai đều sững sờ.
Hắn vì sao lại đến chỗ này?
Cả hai tự âm thầm nghĩ trong đầu.
Trên thực tế, lần này Đinh Tuyết Tùng tới Hoành Châu, chính là để tham gia vào đoàn phim “Tuyệt Đại Song Kiêu”, còn về việc đoạt vai Tuyết Trúc chỉ là ý của người đại diện Thiệu Mộng Hoa mà thôi.
Còn Hứa Trăn, vì có biểu hiện xuất sắc mà được Ngô Khắc Minh đề cử tới.
Dù sao, cả hai đoàn làm phim đều quay ở Hoành Châu, cho nên lão đại hai bên ít nhiều cũng có chút quan hệ cá nhân.
Do đó hai người cách mấy ngày đã gặp lại cũng không tính là oan gia ngõ hẹp.
“Lý Đại Khẩu” ở một bên nhìn thấy hai người bọn họ mặt đối mặt hồi lâu, liền hướng đến Đinh Tuyết Tùng hỏi thăm: “"Tuyết Tùng, cậu biết vị này sao? Mau mau đến giới thiệu chút đi.”
Đinh Tuyết Tùng: "..."
Không! Tôi không biết hắn!
Hai chúng tôi không có quen biết gì hết á.
Hứa Trăn thấy hắn nửa ngày không nói lời nào, mà "Lý Đại Khẩu" lại đang nhìn chằm chằm mình, cho nên đành chủ động đi tới, lễ phép mỉm cười nói: "Xin chào Trần lão sư, tôi tên là Hứa Chân, đảm nhiệm vai diễn Giang Phong.”
Nghe người này biết mình họ Trần, hắn ta liền hiếu kỳ hỏi: “Cậu biết tôi à?”
Hứa Trăn nói: "Tôi đã xem qua một số tác phẩm của ngài, ví dụ như Hồng Vũ Đại Đế, Thổ Mộc Bảo Chi Biến, Đại Tần Phong Vân, còn có Phong Tuyết Dạ Quy Nhân."
Lập tức hai mắt hắn liền tỏa sáng.
Mấy bộ mà Hứa Trăn nhắc tới, tất cả đều là tác phẩm tiêu biểu mà hắn đắc ý nhất.
Nhìn thấy người thanh niên này điềm đạm lễ độ, nói chính xác tên tác phẩm của mình, trong lòng liền cảm thấy rất có hảo cảm, nhịn không được cùng hắn bắt chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...