Hai người vừa đi vừa nói, một đường đi tới trước cửa thang máy.
Chờ thang máy, Giang Duy nhìn đồng hồ, nói: "Cậu trở về tắm rửa đi, thay bộ quần áo khác rồi đi ăn cơm trưa với anh.”
Ngữ khí khẳng định, thái độ kiên quyết, không chừa lấy một con đường cự tuyệt nào.
Lúc này, Hứa Trăn chỉ cảm thấy mình giả cười đền muốn căng cả gân mặt.
Mãi cho đến khi mấy người vào thang máy, tách biệt ra các lầu khác nhau, hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, quay đầu bỏ trốn về phòng của mình.
"Không được, anh phải tìm xem cậu vào Giang Duy quen biết như thế nào!”
Vừa vào cửa, Kiều Phong lập tức mở máy tính, ở trên giao diện rà soát thống tin liên quan đến Giang Duy.
Mối quan hệ giữa các cá nhân không rõ ràng, cho nên hắn đành phải cầu cứu Baidu, giờ ngẫm lại cũng thấy thật xấu hổ.
Rất nhanh, bên trên giao diện liền xuất hiện tin tức bọn họ cần:
Điều khiến hắn ngạc nhiên là, Giang Duy và Hứa Trí Viễn thế mà đã có quá năm lần hợp tác với nhau.
Ba lần trong đó là đóng vai niên thiếu, một lần là diễn sư đồ, lần còn lại là diễn vai cha con.
Chẳng trách Giang Duy lại thân quen với Hứa Trí Viễn như vậy!
Hóa ra là bạn nối khố!
Kiều Phong trước đó cũng đã điều tra qua lai lịch của Hứa Trí Viễn, nhưng bởi vì ngôi sao nhỏ tuổi, đất diễn cũng ít, Hứa Trí Viễn đã tham gia cả trăm bộ phim truyền hình từ năm 5 tuổi đến 12 tuổi, việc này làm sao hắn có thể nhớ từng chi tiết được?
Kiều Phong chỉ nhớ bảy tám bộ nổi tiếng nhất, tên gọi đằng sau đều có một chữ “Chờ”.
"Nhanh nhanh nhanh, trí nhớ của cậu tốt, mau xem qua mấy phần này!”
Kiều Phong nắm cổ tay Hứa Trăn, cưỡng ép đem hắn ngồi xuống ghế ngay đằng trước máy vi tính, nói: "Một hồi muốn cùng Giang Duy ăn cơm, cậu cứ mang mấy chuyện này ra nói là được.
"Tạm thời ôm chân phật, không nhanh cũng…à không phải, cái gì mà lâm trận ma đao…”
Kiều Phong gấp đến độ nói năng lộn xộn.
Trên trán của Hứa Trăn cũng đổ ra chút mồ hôi, không chỉ do lo lắng, mà còn vì bộ tóc giả đang đội trên đầu.
Đeo tóc giả từ sáng tới trưa, da đầu cũng đổ đầy mồ hôi.
Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, trong đầu học cách ghi nhớ, như thể đang đối phó với một kỳ thi sắp bắt đầu.
Thẳng đến hơn mười phút sau, Giang Duy tự mình tới cửa gọi hắn, Hứa Trăn lúc này mới hoàn hồn đứng lên, trong đầu đầy tên các bộ phim truyền hình.
"Nghe nói nhà hàng này mới đổi đầu bếp, tay nghề rất rốt, chúng ta đi thử xem.”
Hai người đi tới thang máy, Giang Duy quay đầu nhìn Hứa Trăn, cười nói: "Một hồi dẫn cậu đi nếm thử món bò bít tết đặc biệt của bọn họ."
"Ai, đúng rồi, cậu đã trưởng thành rồi? Có thể uống rượu đúng không?”
"..."
Hứa Trăn vô cùng miễn cưỡng ứng phó, tận lực ít nói chuyện, để tránh nói ra chuyện gì không phù hợp.
Tuy nhiên, thái độ này trong mắt Giang Duy hoàn toàn khác với tình hình thực tế.
Giang Duy liếc qua Hứa Trăn, rõ ràng cảm thấy đối phương tận lực xa cách, thế nhưng, hắn cũng không mấy để ý.
Lấy địa vị của hắn ở trong giới, đi đến chỗ nào cũng đều có người chạy tới a dua, nịnh nọt.
Ngược lại thanh niên trước mắt này có chút chất phác, kiệm lời trầm ổn, khiến hắn cảm thấy rất chân thành.
Hai người dựa vào công phu ăn cơm, đơn giản hàn huyên vài câu, trên cơ bản đều là Giang Duy hỏi, Hứa Trăn đáp.
Đợi đến khi nghe được Hứa Trăn chuẩn bị đi đến đoàn phim “Tuyệt Đại Song Kiêu”, đảm nhiệm vai diễn Giang Phong, trong mắt Giang Duy mới lộ ra mấy phần hâm mộ.
"Ai, anh cũng rất muốn diễn vai Giang Phong một lần" Hắn xúc động nói, "Hồi còn trẻ, anh cũng từng tham gia phim Tuyệt Đại Song Kiêu, thế nhưng khi đó lại diễn vai Tiểu Ngư Nhi.
"Nhưng cậu không biết đâu, thật ra lúc đó anh muốn thử vai Giang Phong, kết quả đạo diễn vừa nhìn liền nói, khuôn mặt này của cậu vừa nhìn đã muốn cười, diễn Giang Phong cái gì, thử diễn Tiểu Ngư Nhi đi!
"Thế là anh đành phải bỏ qua vai diễn này.”
Nói xong, hắn nhịn không được lắc đầu, nói: "Cuộc sống chính là như vậy, chỉ cần một bước đạp lệch liền đi sang hướng khác.
"Nếu như năm đó không diễn nhân vật Tiểu Ngư Nhi, có lẽ anh cũng không thể đi đến ngày hôm nay.
Nhưng, hiện tại hồi tưởng lại, vai diễn Giang Phong kia vẫn còn canh cánh trong lòng của anh.
"Ha ha, cậu xem anh thật là già mồm mà.” Giang Duy nói xong liền nở nụ cười.
Hứa Trăn cũng cười theo, nhưng nghe câu nói này, lại bỗng nhiên liên tưởng đến bản thân mình, khiến cho hắn không khỏi trầm ngâm.
Một bữa cơm ăn xong, hai người ai cũng không nên nói thêm gì.
Mấy chuyện bại lộ đã phán đoán trước đó cũng không hề xảy ra.
Có lẽ là bởi vì hai người đã quá lâu không gặp mặt, cũng có lẽ bởi vì Giang Duy không quá thân quen với Hứa Trí Viễn.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Trăn nhận được thông báo từ đoàn làm phim Dạ Vũ Giang Hồ, kêu hắn đến quay cảnh cuối cùng.
Cảnh này tình cờ là lần đầu tiên Hứa Trăn nhìn thấy Lâm Gia trên phim trường, hai người đã từng diễn dịch qua đoạn ngắn khi mới gặp gỡ.
Tuyết Trúc chậm rãi đi tới một bên cầu, nhìn mũi kiếm đang nhỏ máu của Dạ Vũ: "Vẫn là tới chậm một bước.
"Nhưng sống chưa chắc đã hạnh phúc, mà chết cũng chưa chắc đã đau".
Dứt lời, Tuyết Trúc xoay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Dạ Vũ: "Ngươi chính là Dạ Vũ?"
Dạ Vũ cảnh giác nằm chặt trường kiếm trong, đáp lại: "Ngươi là ai?”
Tuyết Trúc đặt tay lên lòng ngực, tay còn lại vuốt cằm nói: "Bần tăng là Tuyết Trúc."
"Cắt!"
Đạo diễn Tô Văn Bân hô dừng, thông qua camera phát lại một lần, sau đó thủ thế"Ok", hô to: “Qua!”
Đến đây, phần diễn của Tuyết Trúc chính thức đóng máy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...