Nửa giờ sau, hai bên đạt thành sơ bộ việc Hứa Trăn diễn vai Giang Phong, buổi chiều đồng ý ký hợp đồng, ba ngày sau sẽ gia nhập đoàn làm phim.
Ngay lập tức, Lâm Huệ Mỹ đứng dậy trước, xoay người bỏ đi, chỉ để lại cho đám người Hứa Trăn một bóng lưng cao cao tại thượng.
"Thật sự diễn sao..." Hứa Trăn xem bản dự thảo hiệp nghị trong tay, đầu óc liền có chút mê mang.
Mình vốn dĩ chỉ muốn kiến tiền, nhưng bây giờ dường như đang dần hãm sâu vào chuyện này…
Kiều Phong thì hơi có vẻ hưng phấn nói: "Ai, diễn đi, không khó, đất diễn của Giang Phong cũng không nhiều, cậu cứ xem như công việc ngày nghỉ lễ đi.”
Hứa Trăn giữ im lặng.
Kiều Phong nhìn thấy bộ dáng của hắn, liền trấn an nói: "Cậu yên tâm, “Tuyệt Đại Song Kiêu” cũng không phải là một phim mới, nó đã có rất nhiều phiên bản trước đây.
“Đợi lát nữa trở về anh sẽ cho cậu xem mấy bộ, để cậu nhìn một chút, học hỏi xem nhân vật này nên diễn thế nào.
Anh nghĩ chuyện này đối với cậu rất đơn giản, cậu chỉ cần giữa khoản cách và không tiếp xúc nhiều với người trong đoàn phim là được.”
Hứa Trăn cúi đầu, vẫn như cũ không nói một lời.
Hắn không phải lo lắng bản thân sẽ diễn không tốt nhân vật này, thậm chí cũng không lo lặng về việc mình sẽ bị lộ thân phận ra ánh sáng.
Nói hơi mơ hồ, nhưng thật ra là hắn đang hoài nghi nhân sinh của mình.
Tại sao hắn lại đột ngột rẽ sang một hướng khác khi bản thân đang có dự định kế thừa ngôi chùa trên núi cùng với sư phụ?
Rốt cục là chỗ nào có vấn đề đây?
Vì cái gì mà trên con đường diễn xuất này, ta càng đi càng xa như vậy?
Rất nhanh, Kiều Phong đã dẫn Hứa Trăn về tới khách sạn Hilden.
Mặc dù mới hôm qua bọn họ đã bị Đổng Kỳ Ngọc chửi mắng một lần vì ở chỗ này, nhưng Kiều Phong vẫn như cũ không có ý định đổi chỗ.
Bởi vì, lấy thân phận của Hứa Trăn bây giờ, thật sự không thích hợp để ở gần thành phố điện ảnh bên kia.
Hoành Châu quá nhỏ.
Hứa Trí Viễn mặc dù chỉ là diễn viên nhỏ tuyến mười tám, nhưng khi còn nhỏ, hắn ta đã diễn qua rất nhiều phim truyền hình, cho nên lỡ như gặp phải người quen thì rất khó xử lý.
Vì vậy, tốt nhất vẫn nên cẩn thận, đề phòng một giây bất trắc.
"Ai, Hứa Trí Viễn?"
"Trí Viễn, là cậu sao?"
Kiều Phong còn đang bận suy nghĩ, thì chợt nghe có người gọi tên Hứa Trí Viễn, hắn vô ý thức quay đầu lại, đối diện là một đôi mắt sáng rực như điện.
Hắn sửng sốt một hồi.
Đây là một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi.
Dáng người cao gầy, miệng hơi cười, khuôn mặt đẹp trai khó quên.
Giang Duy?
Người luôn xuất hiện trên trang nhất, Phi Ưng Hải Đường thị đế Giang Duy? ?
Kiều Phong chỉ cảm thấy trong lòng "Lộp bộp" một tiếng, vội vàng quay đầu nhìn về Hứa Trăn.
Không xong!
Sợ điều gì sẽ gặp điều đó!
Ngàn tính vạn tính, cũng không tính tới ở chỗ này gặp phải người quen! !
Mà lúc này, Hứa Trăn ngẩn người nhìn người đàn ông trung niên mới vừa gọi tên Hứa Trí Viễn.
Hắn biết người này, đây không phải là đại minh tinh Giang Duy sao!
Bất quá, loại quen biết này của hắn hoàn toàn khác với loại quen biết của Hứa Trí Viễn.
Hứa Trăn chỉ là một công dân bình thường, từng xem qua phim người này đóng mà thôi.
Đúng vậy, trong chùa cũng có ti vi, mặc dù núi non nằm trong nơi khỉ ho gà gáy nhưng cũng không phải hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.
Ngay cả Hứa Trăn cũng biết hắn, điều này chứng tỏ độ nổi tiếng của hắn ta lớn đến chừng nào.
Nó gần như nổi tiếng đến mức “Không có người nào trong thiên là không biết.”
"Ai nha, đúng là cậu rồi!" Giang Duy tiến lên hai bước, một mặt ngạc nhiên vỗ vỗ bả vai Hứa Trăn, nói, "Mấy năm không thấy, đã trưởng thành như thế này rồi à!
"Càng ngày càng đẹp trai, vóc dáng cũng cao, vừa rồi suýt nữa anh đã không nhận ra cậu!”
Hứa Trăn nhìn bộ dáng có vẻ rất thân quen của đối phương, thì chỉ cảm thấy cả người ngẩn ra.
Hứa Trí Viễn biết hắn?
Sao quen được? Hay là từng đóng phim chung với nhau?
Hai người bọn họ có quan hệ như thế nào, hiện tại phải xưng hô thế nào đây? ?
Cái gì cũng không biết! hoàn toàn trống rỗng!
Cách đó không xa, Kiều Phong chỉ cảm thấy trái tim mình đập nhanh đến nỗi muốn trồi lên cả cổ họng.
Hắn rất muốn xông lên phía trước giải vây cho Hứa Trăn, nhưng…hắn không thể.
Bởi vì, hắn không có quan hệ cá nhân với Giang Duy.
Kiều Phong mới chỉ theo Hứa Trí Viễn hơn một năm trước, cho nên cũng chỉ biết sơ sơ qua phim hắn từng đóng, đại khái đạt được giải thường gì, còn thực tế về việc hắn quen biết người nào, Kiều Phong cũng không thể nắm rõ hết?
Nếu như lúc này hắn xông lên, không chỉ không giúp được Hứa Trăn mà còn khiến cho Giang Duy mất hứng.
Lần này chỉ có thể tin tưởng vào biểu hiện của động đội mà thôi!
Nhưng mà, thật đáng tiếc, đồng đội này cũng không phải là người am hiểu nguyên tác xã giao trong xã hội.
Hứa Trăn nhẫn nhịn hồi lâu, dù sao cũng chỉ là chào hỏi với người khác thôi mà, cho nên hắn mở miệng nói: “Xin chào, Giang Duy tiền bối.”
"Ai nha, cái gì mà tiền bối.” Giang Duy vẫy vẫy tay, cười nói, "Quá xa lạ, cứ như trước đây gọi anh là “Duy ca” được rồi!”
Hứa Trăn cứng ngắc cười cười, nói: "Duy ca."
"Ai, này mới đúng." Giang Duy hài lòng gật gật đầu.
Nói xong, hắn kéo bả vai Hứa Trăn nói chuyện: "Đến Hoành Châu quay phim sao?”
“Vâng." Hứa Trăn lên tiếng, đi theo Giang Duy đến thang máy.
Kiều Phong vội vã cuống cuồng chạy theo phía sau hai người, trong đầu không khỏi sợ phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
“Quay phim gì?”
"Ách, một bộ phim gọi là “Dạ Vũ Giang Hồ”.”
"Ái chà, anh biết bộ phim này, do Ngô đạo giám chế! Cậu đã bắt đầu quay màn ảnh rộng rồi à? đóng vai gì trong đó?”
"..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...