Nhất định phải quay cảnh quay dài, toàn bộ đoàn làm phim đều tiến vào trạng thái hoạt động với tốc độ cao.
Tô Văn Bân còn bổ sung thêm mấy đoạn đường ray cho máy chạy, cầu nâng máy, Stan Nikon và các loại thiết bị khác, đồng ánh sáng, âm thanh cũng được điều chỉnh theo nhu cầu của cảnh quay dài.
Chỉ riêng tiền thuê những thứ này đã lên tới hàng chục nghìn nhân dân tệ.
Tuy nhiên, độ khó khăn của cạnh quay dài này thật ra cũng không quá lớn.
Bởi vì, trong ba phút này, cảnh quay từ đầu đến cuối không thay đổi, nhân vật cũng chỉ có hai người.
Do đó, khó khăn nhất vẫn tập trung vào khâu quay phim.
Thợ quay phim cần điều phối diễn xuất của diễn viên thông qua việc đánh võ, không ngừng điều chỉnh tiêu điểm ống kính, vị trí cùng độ nét, đồng thời sử dụng ống kính dài để đạt được cảm giác phân cấp tương đương với biên tập.
Đây quả thực là một công đoạn cực cẩn thẩn và khéo léo.
Trong quá trình quay phim, Đổng Kỳ Ngọc thì đang cố gắng kìm nén bản thân, chuẩn bị quay trở lại làm việc.
Mặc dù mặt mũi mới bị chà xát một trận, nhưng ông ta vẫn tận tâm giúp đỡ hai diễn viên sửa lại các động tác, dù sao, chỉ đạo động tác cũng là công việc của mình.
Phi!
Làm sao có thể để tiểu tử kia khiến mình có cảm giác thất bại chứ!
Đổng Kỳ Ngọc tức giận đến mức suy nghĩ theo bản năng, ánh mắt nhìn Hứa Trăn càng không thuận mắt.
Thằng nhóc này thật sự quá đáng ghét!
Cả buổi trưa, đoàn làm phim “Dạ Vũ Giang Hồ” từ đầu đến cuối đều ở trong trạng thái lục đục.
Mười hai giờ trưa, tới gần giờ ăn cơm, giám chế Ngô Khắc Minh rảnh rỗi cũng chạy tới phim trường, kiểm tra tiến độ quay phim của bọn họ, thuận tiện mang đến một ít lời an ủi.
Đám người Tô Văn Bân vừa nhìn thấy ông ta, liền vội vàng cúi người chào hỏi.
Ngô Khắc Minh vẫy vẫy tay, cười nói: "Mọi người cứ tiếp tục làm việc, tôi chỉ tùy tiện đến xem một lát.”
Đám người nghe ông ta nói như vậy, cũng không khách khí, sau khí cúi đầu kính cẩn chào hỏi liền tiếp tục công việc của mình.
"Được rồi, tổ quỹ đạo, chúng ta thử một lần nữa!”
Giọng nói của Tô Văn Bân lúc này đã hơi khàn nhưng vẫn rành mạch hét lên như cũ: "Lần này tôi sẽ gia hạn thời gian, mọi người tập trung tinh thần! Chú ý giữa chiều cao của cơ thể!”
"Bắt đầu!"
Vừa dứt tiếng, các nhóm làm việc lập tức hóp lưng lại như mèo, nhanh tay lẹ mắt chuẩn bị đường ray trên mặt đất, nhìn qua cục diện thật sự có chút buồn cười.
Kinh nghiệm của Ngô Khắc Minh rất phong phú, ông ta chỉ cần nhìn sơ qua một màn này liền hiểu rõ ý định của Tô Văn Bân: “Mọi người muốn thực hiện cảnh quay dài sao?”
Đổng Kỳ Ngọc bất đắc dĩ gật gật đầu, đáp: "Tô đạo muốn quay một cảnh võ thuật siêu dài, tầm khoản 3 phút 20 giây."
"Hơn ba phút?" Ngô Khắc Minh giật mình, "Dài như vậy à? Có thể thực hiện được sao? Tôi nhớ đây là một đoạn đánh võ mà, lúc quay dây cáp sẽ bị vướng mất.”
Nghe ông ta hỏi như vậy, sắc mặt của Đồng Kỳ Ngọc cứng đờ.
"Ách..."
Hắn do dự chốc lát, rốt cục vẫn là thành thành thật thật lắc đầu, nói: "Đoạn này không cần đeo dây cáp.”
Nghe xong câu trả lời, Ngô Khắc Minh càng kinh ngạc: "Sửa động tác sao? Không phải chú nói rất thích động tác trong cảnh quay này à?”
Đổng Kỳ Ngọc: "..."
Mẹ nó…vấn đề nan giải này phải trả lời như thế nào đây.
Bất quá cũng may, đúng lúc này, một đợt quay thử mới lại bắt đầu.
Không cần Đổng Kỳ Ngọc trả lời, Ngô Khắc Minh rất nhanh liền tận mắt chứng kiến đáp án của câu hỏi vừa rồi.
Không hề sửa động tác, cũng không cần treo dây cáp.
Tất cả đều dựa vào một thân công phu của diễn viên, tự mình trực tiếp đánh võ.
Ngô Khắc Minh chăm chú quan sát hai diễn viên đang diễn cảnh đánh võ thuật, trong mặt lại không thể giấu nổi một tia kinh ngạc.
Nhất là nhìn thấy Hứa Trăn lưu loát xoay người, ông ta nhịn không được, đôi lông mày liền nhíu lại, hai mắt mở to.
"Thằng nhóc đó có thể làm như vậy à?”
Ông ta quay đầu nhìn Đổng Kỳ Ngọc, không ngừng tán dương: "Đổng chỉ đạo thiết kế động tác rất đẹp mắt, vừa lúc bổ sung cho nhau.”
Đổng Kỳ Ngọc cười rất miễn cưỡng, ngượng ngùng nói: "Cũng không quá liên quan đến tôi, chủ yếu là do khả năng của họ rất lợi hại, tôi chỉ dạy một lần, còn lại đều là do cậu ta tự tìm tòi.”
Ngô Khắc Minh nhìn Hứa Trăn, vuốt cằm, như có điều suy nghĩ.
Một lát sau, cảnh quay kết thúc, không khí căng thẳng trên trường quay cũng chấm dứt.
Ngô Khắc Minh bắt được cơ hội, vẫy vẫy tay với Hứa Trăn, kêu hắn đến chỗ mình.
"Không ngờ cậu lại đóng cảnh đánh võ tốt như vậy?”
Ngô Khắc Minh ngồi trên ghế sofa phía sau màn hình, cười híp mắt đánh giá Hứa Trăn, "Đổng chỉ đạo mới vừa rồi còn đặc biệt khen ngợi cậu với ta, nói cậu có ngộ tính rất cao, chỉ cần nói một lần liền hiểu, động tác cũng học rất nhanh.”
Biểu tình trên mặt của Đổng Kỳ Ngọc lập tức cừng đờ.
Đại ca! Vừa rồi tôi có nói như thế à?
Vậy tại sao tôi không nhớ gì hết?
Hứa Trăn nghe xong cũng sững sờ, không khỏi liếc mắt nhìn qua Đổng Kỳ Ngọc.
Không nghĩ tới, Đổng chỉ đạo cũng không phải là người có lòng dạ nhỏ mọn.
Mặc dù thái độ gặp mặt vẫn rất ác liệt, nhưng vẫn biết khen người ở sau lưng.
Đương nhiên, Hứa Trăn cũng không thể tiếp tục vô lý, lập tức có qua có lại đáp lời: "Cám ơn Đổng chỉ đạo, quá khen rồi, chủ yếu vẫn là ngài dạy rất nghiêm túc."
Khóe miệng Đổng Kỳ Ngọc giật một cái.
Này rõ ràng là khen ngợi qua lại, nhưng vì sao tôi luôn cảm giác cậu ta đang châm chọc mình…
Ngô Khắc Minh ở bên cạnh cười cười, không tiếp tục dây dưa đề tại này nữa: "Tiểu Hứa à, tương lại cậu có dự định gì không?”
Hứa Trăn sững sờ, hỏi: "Ý của ngài là?”
Ngô Khắc Minh nói: "Sắp xếp hành trình, sau khi kết thúc cảnh quay ở đây, cậu còn đi tới tổ quay phim nào không?”
Hứa Trăn lắc đầu.
Ngô Khắc Minh cười nói: "Vậy thì vừa lúc.”
"Mới hai ngày trước, bạn của tôi có hỏi tôi biết người trẻ tuổi nào vừa đẹp mắt lại biết diễn cảnh đánh võ hay không?”
"Hôm nay vừa vẹn, Tiểu Hứa, cậu thật sự rất phù hợp với yêu cầu này.”
Nghe xong lời này, Hứa Trăn khẽ há miệng.
Uy uy uy...
Đây là, dự định giới thiệu công việc cho tôi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...