Hành động đột ngột này khiến Hư Trúc luống cuống tay chân, quần hùng trong cốc thì trợn mắt há hốc mồm, tình thế hết sức khó xử.
“Ha ha, ha ha, ha ha!”
Ngay lúc Hư Trúc không biết nên làm sao để từ chối, Tô Tinh Hà đột nhiên cười phá lên như điên, kế đó hơi thở tắt ngấm.
“Chuyện quỷ gì vậy? Sao đột nhiên lão lại cười?”
Bốn người Vương Viễn lớ ngớ nhìn nhau, thầm nghĩ chẳng nhẽ Tô Tinh Hà vui quá hóa buồn?
“Đây… Đây… Đây là Tam Tiếu Tiêu Dao Tán của Đinh Xuân Thu!” Tiết Mộ Hoa kiến thức rộng rãi, vừa nghe đã nhận ra đó chính là độc dược độc môn của sư thúc Đinh Xuân Thu.
“Tam Tiếu Tiêu Dao Tán?”
Mọi người nghe vậy, lại ngước mắt nhìn tình cảnh quỷ dị hiện tại thì không khỏi hoảng sợ.
Vương Viễn cũng tê hết cả da đầu, lão già Đinh Xuân Thu này đúng là quá quái dị.
“Ha ha, ha ha, ha ha!”
Đột nhiên, sau lưng Vương Viễn truyền đến tiếng cười điên dại.
Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mario cũng ngoác miệng cười rồi ngã lăn ra đất.
Chốc lát đã hai người bỏ mạng, mọi người trong cốc bụm miệng lại theo bản năng, không dám nhếch môi cười, chỉ sợ mình cũng theo về chầu ông bà ông vải.
“Ha ha!”
Giữa lúc lòng người bàng hoàng kinh sợ, một tiếng cười lại vang lên, chính là hòa thượng Huyền Nan bên cạnh Hư Trúc.
“Tổ sư bá, không…”
Thấy Huyền Nan cũng bị trúng Tam Tiếu Tiêu Dao Tán, Hư Trúc đau lòng phát khóc.
“Hư Trúc, con đừng khổ sở!” Huyền Nan hiền từ xoa đầu hắn nói: “Hết thảy đều do số trời đã định, không cần quá bi thương, con có cơ duyên hôm nay cũng là trời định cả.”
Nói tới đây, Huyền Nan lôi một bộ kinh thư từ trong ngực ra đưa cho Hư Trúc: “Trên đường trở về chùa phải cẩn thận nhiều hơn.
Con tính tình lương thiện, cảnh giới và thiền định không đáng lo ngại, nhưng sau này phải chú tâm thêm vào chữ “tuệ”.
Nhớ chăm chỉ đọc và tìm hiểu bốn cuốn “Kinh Lăng Già” này.
Haizzz, chỉ tiếc tổ sư bá không thể chỉ điểm cho con thật tốt.”
“Kinh Lăng Già?”
Vương Viễn nhìn bốn cuốn “Kinh Lăng Già” trong tay Hư Trúc, trong đầu đột nhiên nhớ ra gì đó.
Lúc trước Vương Viễn từng nghe Trương Tam Phong nhắc qua về lai lịch của Cửu Dương Chân Kinh, một hòa thượng tu cả Phật và Đạo sau khi xem [Cửu Âm Chân Kinh] xong thì viết ra bốn cuốn [Kinh Lăng Già].
Dựa theo tuyến thời gian lịch sử, chẳng lẽ Hư Trúc chính là người viết nên [Cửu Dương Thần Công]?
Tam Tiếu Tiêu Dao Tán của Đinh Xuân Thu không có thuốc giải, Huyền Nan cười nốt hai tiếng sau cùng cũng viên tịch.
Vương Viễn tiến lại sờ thi thể Huyền Nan mấy lượt dưới ánh nhìn căm tức của Hư Trúc, xong cũng không kiếm được tí gì.
Các cao thủ trong cốc thấy độc cười của Đinh Xuân Thu quái dị như vậy thì không dám ở đây lâu thêm nữa, nhanh chóng lần lượt rút lui.
Chỉ nghe phía xa xa có tiếng Nhạc Lão Tam lại đang nói hươu nói vượn nhục mạ Đoàn Dự: “Con rùa già Đoàn Chính Thuần kia đi khắp nơi trêu ong ghẹo bướm, thiếu phụ người đẹp, loại nào cũng ăn.
Ngươi thì cứ nhìn chằm chằm con quỷ nhỏ kia với vẻ mặt chân chó, chẳng giống Đoàn Chính Thuần chút nào cả, ta hoài nghi ngươi không phải con ruột lão…”
Ba người Vương Viễn theo sau Hư Trúc rời khỏi Tiêu Dao Cốc.
Chớp mắt khi ra khỏi địa phận Tiêu Dao Cốc, tiếng thông báo của hệ thống vang lên.
[Giang hồ thông cáo: “Phụ bản tuyệt học – Trân Lung Kỳ Trận của Thiên Long Tự, phái Tinh Túc và Mộ Dung thế gia đã mở.]
Dựa theo dự tính ban đầu của hệ thống, phụ bản Trân Lung Kỳ Trận sẽ mở sau khi đệ tử phái Tiêu Dao một mình hoàn thành nhiệm vụ sư môn thức tỉnh, quy trình căn bản không khác mấy so với Trân Lung Kỳ Trận lúc trước.
Khác nhau là chỉ có đệ tử phái Tiêu Dao một mình vượt qua phụ bản mới nhận được Bắc Minh Thần Công và Lăng Ba Vi Bộ.
Sau khi rời khỏi chỗ Vô Nhai Tử, đệ tử phái Tinh Túc lựa chọn giúp Đinh Xuân Thu giết chết Tô Tinh Hà sẽ nhận thêm bản chế tạo thuốc Tam Tiếu Tiêu Dao Tán.
Mới đầu Hư Trúc và Vương Viễn có chút hiểu lầm, lúc thấy Vương Viễn ra tay giúp Tô Tinh Hà, Hư Trúc vốn có tí thiện cảm với hắn, nhưng sau khi chứng kiến hòa thượng kia chẳng chút kiêng dè sờ mó thi thể người đã khuất, Hư Trúc lại cảm thấy cực kỳ bất mãn.
Rời khỏi Tiêu Dao Cốc, Hư Trúc kiên quyết không chịu đi cùng Vương Viễn về Thiếu Lâm tự, còn nói gì mà đạo bất đồng bất tương vi mưu.
…
“Ngộ Si đồ nhi, chuyện ta giao con làm đến đâu rồi?”
Huyền Từ cực để ý đến đứa con riêng của mình, thấy Vương Viễn đã quay về thì vội vàng thăm hỏi.
“Tiểu hòa thượng kia đúng là quật cường!” Vương Viễn tức thở hồng hộc: “Hắn không chịu theo ta về.”
“Vậy sao…”
Sắc mặt Huyền Từ trầm xuống: “Con cứ để mặc hắn một mình phiêu bạc trong giang hồ thế sao? Lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn…”
“Xảy ra chuyện đếch gì được chứ!”
Vương Viễn nói: “Hắn có 70 năm Bắc Minh Thần Công của Bạch Phiêu Vô Nhai Tử, còn lợi hại hơn so với ngài đó! Ngài cần gì phải lo lắng cho hắn!”
Vương Viễn kể đại khái lại chuyện liên quan đến Hư Trúc và Trân Lung Trận Kỳ cho Huyền Từ nghe.
“May mắn, thật là may mắn!” Huyền Từ kích động nói: “Chuyện này rõ là ý trời!”
Vương Viễn thấy biểu tình của Huyền Từ còn hưng phấn hơn Bạch Phiêu Vô Nhai Tử trước đó thì càng chắc chắn Hư Trúc là con riêng của lão.
“Nhiệm vụ lần này đã thất bại… Ngài muốn phạt thế nào thì phạt đi!” Vương Viễn cũng rầu lắm, chơi game lâu như vậy rồi, nhiệm vụ khó khăn nào mà hắn chưa từng làm qua chứ, thế mà lại thất bại trước một nhiệm vụ chẳng đâu vào đâu như vậy.
Ông cha ta đã dạy phải kiên cường bất khuất, hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị phạt rồi.
Nhưng Huyền Từ lại không vì Vương Viễn không hoàn thành nhiệm vụ sư môn mà có ý trừng phạt hắn, lão khôi phục lại dáng vẻ cao tăng đắc đạo, từ tốn nói: “Đây là ý trời, không trách con được! Sao sư phụ lại đi phạt con chứ?”
“Vâng, hẹn gặp lại sư phụ sau, đồ nhi xin cáo từ!”
Vương Viễn xoay người tính chuồn.
Với sự hiểu biết của Vương Viễn về Huyền Từ, hắn biết rõ mình chẳng bao giờ kiếm được chỗ tốt từ tay lão cả, theo lý mà nói, nhiệm vụ sư môn thất bại nhất định sẽ bị trừng phạt, Huyền Từ mở lòng từ bi quá nửa là đang giăng bẫy đợi hắn.
“Sư phụ sẽ cho con một cơ hội.”
Vương Viễn chưa bước được hai bước, giọng nói của Huyền Từ đã vang lên bên tai hắn.
Chương 1285:Trường Mệnh
Từ đầu tới giờ, công pháp từ tầng chín tăng lên mười, luôn là một cái ổ gà to đối với người chơi.
Trò chơi mở máy chủ hơn một năm nay, người chơi có thể tu luyện công pháp cao cấp lên đến tầng mười vẫn luôn ít ỏi chẳng có đến mấy người, tuy rằng trong đó có yếu tố hạn chế cấp bậc, nhưng bỏ qua hạn chế không nói đến, nếu như không có ngoại lực trợ giúp, thì với ngộ tính của Tống Dương, muốn tu luyện công pháp cấp bậc tuyệt học từ tầng chín lên tầng mười, ít nhất cũng phải mất hơn nửa năm.
Lúc này, Vô Nhai Tử đã trực tiếp giúp mấy người vượt qua cái ổ gà này, bước tiến này không thể nói là không lớn.
Đây cũng là lý do tại sao Phi Vân Đạp Tuyết lại buồn bực.
Cơ hội tốt như vậy, chắc hẳn nên giữ lại cho tuyệt học, nhưng kết quả trên người mình lại không có tuyệt học, nên lần tăng cấp này được để lại võ học cao cấp của môn phái …
Trong lòng Phi Vân Đạp Tuyết thực đau đớn…
Vương Viễn tăng lên cũng là võ học cao cấp, nhưng [Đại Kim Cương Chưởng] lại là công pháp dòng chính của hắn, nên cũng không tính là phí phạm, còn Phi Vân Đạp Tuyết sớm muộn cũng phải đổi tuyệt học.
Cùng với cảnh giới của bốn người Vương Viễn tăng lên, công lực của Vô Nhai Tử cũng đã truyền gần hết cho Hư Trúc.
Sau khi công lực hoàn toàn mất sạch, Vô Nhai Tử biến thành một ông lão đầu tóc bạc phơ.
Lúc này, y lôi một chiếc nhẫn đeo lên tay Hư Trúc, sau đó nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là chưởng môn của phái Tiêu Dao, Đinh Xuân Thu chính là phản đồ của bản môn, ta đã ẩn cư ba mươi năm chỉ để tìm được một truyền nhân, đi giết chết tên ác tặc Đinh Xuân Thu đó, mong rằng ngươi đừng khiến ta thất vọng.”
“Đệt… chỉ thế thôi á?” Nghe được lời này của Vô Nhai Tử, Vương Viễn có hơi cạn lời.
Hóa ra Vô Nhai Tử giở đủ trò bịp bợm như vậy là để tìm một đồ đệ đi giết Đinh Xuân Thu, con mẹ nó thế này cũng không có triển vọng quá rồi.
Cũng may Tiêu Phong không tới… bằng không, giết Đinh Xuân Thu còn cần Vô Nhai Tử hiến mạng nữa sao? Trừ gian diệt ác còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay…
“Vô Kỵ, ngươi qua đây!”
Vô Nhai Tử dặn dò Hư Trúc xong, lại vẫy tay với Tống Dương và bảo: “Từ nay trở đi, ngươi cũng là đệ tử thân truyền của ta, đáng tiếc, một thân tu vi này của ta đã truyền cho sư huynh ngươi rồi, không thể truyền cho ngươi được nữa, trong Lang Hoàn ngọc động cất giữ điển tịch tối cao của bản môn, nếu ngươi có cơ duyên, đợi sau khi tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, có thể tới lĩnh ngộ.”
Nói xong, Vô Nhai Tử nhắm mắt.
“Lão nhân gia… lão nhân gia!” Thấy Vô Nhai Tử nhắm mắt, Hư Trúc lớn tiếng khóc òa lên, Tống Dương không nhịn được mà nhíu mày.
Tuy rằng sư phụ hờ này của mình cũng không truyền thụ cho mình một tí công pháp nào, nhưng suy cho cùng cũng là sư phụ của mình, vừa bái sư, mà sư phụ đã ngủm củ tỏi, khiến Tống Dương không khỏi cảm thấy đau lòng.
“Đừng khóc, ta vẫn chưa chết…” Vô Nhai Tử nhìn hai người với vẻ hiền từ, bảo: “Bây giờ các ngươi không định gọi ta một tiếng sư phụ sao?”
“Sư phụ!”
Hai người hành lễ với Vô Nhai Tử.
“Ha ha! Tốt lắm!”
Vô Nhai Tử cười ha ha, rồi không còn hơi thở nữa, đây cũng chính là ngậm cười nơi chín suối trong truyền thuyết đi.
“Đừng lãng phí!”
Thấy Vô Nhai Tử đã chết, Vương Viễn vừa lầm bầm vừa đi tới, sờ vài cái trên thi thể của y, mò ra được nửa cái khóa vàng và một bức chân dung.
“Cái đệt! Ngươi có còn là con người không hả?”
Đối với hành động này của Vương Viễn, mấy người Tống Dương đều trợn tròn mắt há hốc mồm.
Con mẹ nó, tên hòa thượng này thật đúng là đồ chó má, ngay cả thi thể của Vô Nhai Tử mà cũng không bỏ qua, tốt xấu gì thì đây cũng là sư phụ của Tống Dương, là chưởng môn phái Tiêu Dao, làm như vậy có phải quá không tôn trọng rồi hay không?
“Cái này gọi là tận dụng tối đa, hiểu không? Người chết không thể sống lại, khi ông ta sống đã không làm ra chuyện tạo phúc cho xã hội, còn dạy ra một thằng đại khốn nạn như Đinh Xuân Thu đó, chết rồi cũng phải để thi thể của ông ta tỏa sáng rực rỡ chứ!” Vương Viễn giảo biện.
Con cóc ở trong tay Vương Viễn, còn có thể nặn ra đống bột lọc, huống chi là thi thể của một BOSS như Vô Nhai Tử.
“Đừng có không biết xấu hổ!”
Ba người đồng thời dựng ngón giữa, có thể nói việc ép khô giá trị còn sót lại của BOSS một cách quang minh chính đại như vậy, thật không hổ là cao tăng đắc đạo có Phật pháp tầng mười.
“Mò ra được gì không?” Khinh bỉ vẫn hoàn khinh bỉ, nhưng mấy người Mario cũng vô cùng tò mò về đồ vật trên người đại BOSS như Vô Nhai Tử, không nhịn được mà liếc mắt nhìn thứ trong tay Vương Viễn.
Vương Viễn cũng không keo kiệt, trực tiếp mở thuộc tính của vật phẩm trong tay ra.
Trên hình ảnh là một cô gái, lớn lên giống y như đúc với Lý Thanh La và bức tượng trong Lang Hoàn ngọc động, mà nửa cái khóa vàng đó lại là một phụ kiện.
[Trường Mệnh]
Phẩm chất: Lợi khí.
Khí huyết: +5000.
Độ bền: 80/80.
Yêu cầu sử dụng: Căn cốt 100.
[Khí huyết tăng 10%].
[Trường Mệnh]: Kỹ năng bị động, khi hứng chịu đòn tấn công chí mạng, trong mười giây, lượng máu được khóa làm một.
“Phụ kiện này… có chút thú vị đấy.”
Mấy người Mario nhìn thấy nửa cái khóa vàng trong tay Vương Viễn, im lặng một lúc, rồi không hẹn mà cùng nói.
Xét từ phẩm chất, thì [Trường Mệnh] này quả thực chính là một thứ rác rưởi, dù sao thì ở giai đoạn của người chơi hiện tại, không phải đều bắt đầu từ trang bị hoàng kim cấp bậc ưu tú trở lên hay sao, lợi hại một chút cũng phải đến độ một thân trang bị cực phẩm cấp bậc ám kim hoàn mỹ, cao thủ đỉnh cấp thậm chí còn trang bị mấy thần khí hiếm có, mà một đại gia như Phi Vân Đạp Tuyết đây, lại có cả thần binh là Ỷ Thiên Kiếm.
Còn trang bị cấp bậc lợi khí nho nhỏ, đều là ném vào thôn tân thủ làm phúc lợi cho người mới mà thôi.
Nhưng thuộc tính của Trường Mệnh này lại cao đến dọa người.
Chỉ riêng tăng thuộc tính chính khí huyết đã tận năm nghìn điểm rồi, lại còn cộng thêm khí huyết mười phần trăm nữa.
Hiện tại, lượng máu trung bình của người chơi bình thường chẳng qua cũng chỉ ở khoảng sáu, bảy mươi nghìn, còn người chơi Tanker Thiếu Lâm, và Võ Đang cũng chỉ hơn một trăm nghìn, lấy một trăm nghìn máu làm căn bản, miếng ngọc bội này có thể trực tiếp tăng điểm máu lên mười lăm nghìn điểm.
Với sự gia tăng thuộc tính chính một cách biến thái như vậy, quả thực có thể so nó với thần khí.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...