Chương 9: Đồng quy vu tận.
Một lần nữa cẩn thận quan sát xung quanh, trái tim Lương Tân lập tức lạnh lẽo. . .Ngay sau đó đám tiểu quỷ đã buông tha tìm kiếm thực vật, bắt đầu tụ tập lùi về phía sau, chậm trãi trở lại ngọc bích.
Sợ rằng đợi thêm một lát nữa, khi đám tiểu quỷ toàn bộ lùi hết về trong ngọc bích, ngọc bích sẽ một lần nữa ngưng thành thực chất, lúc đó Khúc Thanh Thạch và Liễu Diệc cho dù có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng chỉ có thể bị chôn ở trong đó mà thôi.
Khúc Thanh Thạch, Liễu Diệc, hầm mỏ tuyệt cảnh, tai họa ngọc bích. . . Còn cả câu nói kia nữa 'Ta tới liều mạng, ngươi tự mình giải quyết cho tốt!'
Cầm lấy linh đăng lảo đảo đứng dậy, sau gáy truyền đến từng cơn đau nhức, toàn thân cứng đơ như khúc gỗ, Lương Tân hoảng hốt phát hiện, cho dù muốn liều mạng nó cũng không có tư cách, bằng vào sức lực của bản thân chỉ xứng tự tìm đường chết.
Lương Tân oa oa khóc lớn, sau khi minh bạch bản thân hẳn phải chết không nghi ngờ, trong đầu chỉ có một cái ý niệm: Đồng quy vu tận!
Ngay khi 'Đồng quy vu tẫn' bốn cái chữ này hiện lên trong đầu, Lương Tân rùng mình ớn lạnh, lúc đầu khi quan sát khoảng cách giữa ngọc bích mà thạch mạch, cái ý niệm mơ hồ trong đầu đột nhiên trở lên rõ ràng.
Tự giải quyết cho tốt?
Không bằng đồng quy vu tận!
Lương Tân nắm chặt linh đăng, mặc cho nước mắt nước mũi lem nhem đầy mặt, một đứa trẻ cứ vừa khóc lớn vừa xiu xiu vẹo vẹo đi về phía ngọc bích.
Đám tiểu quỷ bị linh đăng che mắt căn bản là không phát hiện ra nó, tiếp tục lùi trở về ngọc bích. Lương Tân cũng không biết suốt cả đoạn đường đã va chạm với nhiều ít bao nhiêu quỷ vật, cứ xiu vẹo như vậy đi đến khe hở giữa ngọc bích và thạch mạch, ném ngọn đèn quai bạc hình người xuống, hai tay trái phải phân biệt vỗ về phía hai cổ tà vật.
Tay trái vừa chạm vào ngọc bích, đột nhiên tai trái vang lên tiếng quỷ khóc sói tru, âm lôi ầm ầm.
Tay phải nắm lấy thạch căn, trong mắt phải hiện lên là mồ hoang vô tận, oan hồn đầy trời.
Biện pháp của Lương Tân vô cùng đơn giản, ngọc bích và thạch mạch ở dưới Khổ Nãi sơn đều làác sát hung linh, hai vật không tương giao, bình thường mỗi bên chiếm giữ một phương nước sông không phạm nước giếng, nếu như hai vật bọn chúng nối liền với nhau thì sao? Dùng chính bản thân mình nối kết bọn chúng lại với nhau.
Quả nhiên, sau khi bị Lương Tân dùng thân thể nối lại với nhau, hai cỗ tà vật cơ hồ đồng thời phát ra tiếng gào rít hung ác, đều có phản ứng mãnh liệt. Lương Tân chỉ cảm thấy giống như có vô số xe ngựa chở đầy đá tảng, phân biệt men theo hai cánh tay trái phải của mình mạnh mẽ chui vào trong huyết mạch, trùng trùng điệp điệp nghiền ép qua lục phủ ngũ tạng, cuối cùng va chạm vào nhau ở lồng ngực, ầm ầm liên miên không ngớt.
Lương Tân thấy kế gian của mình thành công, mặc dù thân thể cảm thấy vô cùng bức bối không thể nào chịu đựng được nữa, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy vui sướng hả hê, ha ha cười thành tiếng, miệng đầy máu tươi nói một câu:
- Kẻ nào thắng? Kẻ thắng có thểăn ta!
Trong quá trình đấu nhau sống chết giữa hai cỗ tà vật, từ ngọc bích bốc lên một đoàn sương mù màu xanh, còn từ thạch mạch dựng lên một tầng khói xám dầy đặc, giống như hai đầu giao long, sau một thoáng dừng lại giữa không trung, giương nanh vẫy đuôi, cuốn lấy nhau dây dưa thành một đoàn, tầng tầng vây bọc lấy Lương Tân. Từ xa nhìn lại, Lương Tân phảng phất như bị bao bọc trong một cái kén cực lớn.
So với cỗ lực lượng to lớn đang nhe nanh múa vuốt trong cơ thể thì vô luận là đoàn thanh vụ hay cỗ hắc yên, mỗi khi quét qua thân thể Lương Tân đều cảm thấy một trận sảng khoái, hòa tan đi rất nhiều nỗi thống khổ như đang muốn nứt phá ra của cơ thể.
Lương Tân cho rằng bản thân mình còn sống không được bao lâu nữa bởi vậy mà trong lòng ngược lại càng thêm kiên định, một mặt cảm thụ yên vụ làm diệu cơ thể một mặt buồn bực vắt óc suy nghĩ. Sau một hồi suy nghĩ mới giật mình tỉnh ngộ, hai cỗ tà vật này trời sinh đối địch, trong vô số năm tháng thời gian ở gần nhau trong gang tấc nhưng không có cách nào đánh nhau, rốt cuộc hiện tại cũng có cơ hội liều mạng phân cao thấp, bởi vậy mà rất sợ cái 'chiến trường nhỏ' này không chịu được lực lượng khổng lồ mà tan thành tro bụi, cho nên một mặt chém giết lẫn nhau, mặt khác còn chia ra chút lực lượng bảo vệ thân thể của nó.
Trong khoảng thời gian gần đây, Lương Tân trải qua không ít sự việc quái lạ, duy nhất chỉ có sự kiện trước mắt này là không thể tưởng tượng được nhất, song lúc này không thể động đậy cũng chỉ có thể trừng mắt há miệng mà nhìn.
Ngọc bích không làm gì được thạch mạch, dần dần trở nên nôn nóng, thân thể to lớn bắt đầu co rút, bành trướng, giống như cái dạ dày lớn gớm ghiếc đang co bóp. Đột nhiên, một mảng xương cốt huyết nhục phô thiên cái địa từ trong ngọc bích phun mạnh ra.
Huyết tương lênh láng, xương trắng rậm rạp, trong đó còn xen lẫn túm túm lông tóc khiến cho người ta buồn nôn. Sau khi rơi xuống đất tất cả đều biến thành tiểu quỷ há miệng nhe răng, vung vẩy móng vuốt sắc bén, ngoa ngoa gào thét đạp vỡ tấm gỗ dưới chân, xông về phía hung sát thạch mạch vừa mới lộ ra.
Tiểu quỷ vừa mới chạm vào thạch mạch lập tức hóa thành bộ thây khô, nhưng đám tiểu quỷ tốp sau nối tiếp tốp trước xông lên, nhìn vào giống như đám kiến điên cuồng căn bản là không nghĩ đến sự sống chết của bản thân, chỉ mong có thể cắn được một miếng, cào được một phát.
Lương Tân vốn đã nhắm mắt chờ chết, nhưng khi ngọc bích bắt đầu 'nôn mửa' ngay lập tức mở to con mắt, đôi mắt gắn chặt vào đám điểm quỷ cách đó không xa. Quả nhiên, ở lần thứ ba phun ra huyết cốt của ngọc bích, thân thể trần truồng của Khúc Thanh Thạch và Liễu Diệc cũng được phun ra, trên người bọn họ đều quét một tầng mực đỏ xen lẫn trong rừng quỷ vật xám đen vô cùng bắt mắt.
Hai vị thanh y bây giờ đã biến thành mực đỏ, nằm trên mặt đất không động đậy, sống chết không biết.
Trong khu hầm chật cứng tiểu quỷ nổi điên, như từng cơn sóng lớn liên miên không dứt xô về phía thạch mạch, chỉ trong chốc lát xác quỷ khô héo phủ kín mặt đất, mà hung sát thạch mạch rốt cuộc cũng kiên trì không được nữa, mãnh liệt cuộn lên, giống như con thạch sùng bị chém đứt đuôi, bắt đầu điên cuồng chuyển động, vung vẩy, phàm là nơi nó đi qua đá núi vỡ vụn văng tung tóe, đám tiểu quỷ bị quật trúng bay loạn khắp nơi, lúc rơi xuống đắt thìđều đã khô héo. . .
Từ đầu đến cuối không biết đã qua bao lâu, ngọc bích phun ra tiểu quỷ càng lúc càng ít, thạch mạch vùng vẫy cũng càng lúc càng trở nên yếu ớt vô lực, đoàn yên vụ bảo hộ cơ thể dần dần trở nên mỏng manh, lực lượng tranh đấu trong cơ thể cũng càng lúc càng nhỏ lại. . .Cuối cùng, tất cả đều trở vềyên tĩnh, trong khu hầm chỉ còn lại là một mảnh tối đen.
Bịch! Vang lên buồn bực.
Áp lực trong cơ thể đột nhiên biến mất, Lương Tân thân thể mềm nhũn ngã lăn trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.
. . . . . .
Lào xào lào xào, một trận âm thanh cổ quái khe khẽ truyền vào sâu trong màng nhĩ, Lương Tân tỉnh lại.
Đầu óc mê mang hỗn loạn, một lát sau Lương Tân mới nhớ lại được sinh tử đại hiểm cảnh mà mình vừa mới trải qua, vội vàng mở to mắt, không nghĩ đến là một khuôn mặt lớn đang treo ở trước mắt mình, trong lúc sợ hãi thuần túy là phản ứng bản năng của thân thể, nhảy dựng lên.
Khuôn mặt treo ở trước mắt kia phản ứng cũng vô cùng mau lẹ, trong nháy mắt né tránh va chạm với đầu nó. Khi tầm nhìn trở nên rộng rãi hơn, Lương Tân giật mình phát hiện, khuôn mặt cũng không lớn đến vậy . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...