Bán Sinh Thục

Buổi tối, Tiêu Dận và Hạ Hi bị đưa tới một căn nhà rách, xung quanh bốn phía có tới mười sát thủ trông coi.
Căn nhà cũ nát này không chịu nỗi từng trận gió lạnh thổi vào, Hạ Hi bị đông lạnh tới mức răng run cầm cập.
Chân sau của Tiêu Dận quỳ xuống ngồi dựa vào tường, nhìn Hạ Hi đang ôm cánh tay đứng nhìn xung quanh ở cửa, anh vươn tay trái ra kêu cô: “Lại đây.”
Hạ Hi đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, Tiêu Dận giang tay ra, ôm cô vào lòng để sưởi ấm.
Tới gần tối mới xử lý xong miệng vết thương của anh, để tránh lôi lôi kéo kéo, Hạ Hi cũng chẳng giãy dụa.
Hai người cùng nhau khoác lên người áo khoác của anh, nhẹ nhàng rúc vào nhau.
“Nói cho em biết một chút đi.”
“Cái gì?”
Hạ Hi lấy khuỷu tay nhẹ nhàng chọt anh một cái.
Tiêu Dận nhắm mắt lại cười. “Em cái con nhóc này đã có thể bắt lưu manh rồi, sao còn không có tính người muốn bắt đại lão gia anh luôn hả?”
“Sao không nói cho em biết?”
“Chuyện anh đã nắm trong tay thì anh chắc sẽ làm được.” Tiêu Dận nặng nề thở dài, hình như muốn đẩy hết tất cả sự mêt mỏi ứ đọng trong ba năm này, sau đó mới nói về chuyện được Hình Cảnh Quốc Tế lựa chọn.
Mùa thu ba năm trước, Tiêu Dận vẫn như thường lệ tới trường thăm Hạ Hi. Lúc rời khỏi anh đã bị hai cảnh sát hình cảnh chờ sẵn ở trước trường dẫn đi.
Cuộc nói chuyện lần đó giằng co rất lâu, ngay từ đầu thì không để cho anh có cách nào cự tuyệt, càng về sau thì anh lại càng vui vẻ chấp nhận, thật ra Tiêu Dận bị một câu nói kia của hình cảnh làm thay đổi. “Sau khi bạn gái của cậu ra trường tất nhiên sẽ theo ngành cảnh sát. Huống hồ mấy đời nhà họ Hạ đều mặc quân phục trên người, nếu như cậu có thể giúp chúng tôi một tay, không chỉ quốc gia và nhân dân cảm ơn cậu, mà cậu có thể kề vai sát cách với bạn gái của cậu về sau nữa.”
Quả thật Hình Cảnh Quốc Tế có chuẩn bị mà đến, không chỉ điều tra rõ ràng gia cảnh của anh, thậm chí đến gia đình của người con gái anh yêu cũng nắm rõ tường tận. Nhưng bọn họ lại xem nhẹ một chi tiết nhỏ quan trọng, chính là từ đó tới bây giờ Hạ Hi sẽ mãi không bao giờ trở thành bạn gái của Tiêu Dận anh.
Nhưng anh vẫn bị lý do này thuyết phục.
Đến sinh mạng mình anh cũng không đếm xỉa chỉ vì muốn kề vai sát cách cùng với cô.
Ngày hôm nay sau ba năm, Tiêu Dận không biết có nên cười mình năm đó lưu luyến bụi hoa mãi không bao giờ dính với lá cây là mình hay không, nhưng nó chính là một loại si tình!
Chuyện sau đó chính là dựa theo chỉ thị của Hình Cảnh Quốc Tế tiến hành từng bước, đêm đó lẻn vào trong một buổi tiệc làm quen với Hòa Lâm, người có vài phần giống với Hạ Hi, Tiêu Dận không khống chế được cảm xúc của mình nên uống nhiều mấy ly. Sau khi tỉnh rượu, anh phát hiện bản thân mình đang nằm trên một chiếc giường xa lạ trong một căn phòng xa lạ, mà trong khuỷu tay anh rõ ràng còn có một người phụ nữ đang nằm.
Đây không phải là chuyện được dự tính, nhưng lại dễ dàng kéo khoảng cách của hai người.
Vì để che giấu thân phận, Tiêu Dận quyết định quăng một tờ chi phiếu cho cô ta, coi như thanh toán cho chuyện bản thân say rượu rồi làm loạn.
Hòa Lâm lại không có để bụng, cười sáng lạng. “Anh đã uống quá say, vừa ngã đầu xuống là ngủ rồi.”
Vì thế, một đêm cứ trôi qua như vậy.

Trong khoảng thời gian đó không có ai biết Hòa Lâm chính là Lão Quỷ. Tiêu Dận chỉ dựa theo chỉ thị của cảnh sát tiếp cận cô ta, dùng hết khả năng của mình thu hết lòng tin của cô ta. Nhưng Hòa Lâm lại là một người có lòng nghi ngờ rất nặng, Tiêu Dận triển khai công việc của mình hết sức khó khăn. Hơn nữa trong lòng anh còn chứa Hạ Hi, nên từ đầu đến cuối đều né tránh phát sinh quan hệ thân mật với Hòa Lâm, làm cho Hòa Lầm bán tín bán nghi về anh.
Sau này Hòa Lâm vì muốn thăm dò anh, thật ra Tiêu Dận vì muốn thay đổi cục diện mà mượn nước đẩy thuyền, trong tình huống không có cách nào truyền được tin tức cho cảnh sát, anh bị ép tự mình tiến hành tham gia một lần giao dịch.
Cũng từ lúc đó trở đi, Tiêu Dận chính thức trở thành một thành viên cao cấp trong tập đoàn buôn thuốc phiện xuyên quốc gia của ‘Lảo Quỹ’. Mà vì anh có quan hệ không rõ ràng và mập mờ với Hòa Lâm, nên người ở trong tập đoàn cũng kiêng kỵ anh. Về sau hành động của anh cũng tạo ra được lợi ích.
Sau đó Lợi Kiếm gia nhập, tập đoàn thuốc viện rõ ràng dần dần bùng lên. Nhưng bởi vì từ trước tới giờ Hòa Lâm chưa bao giờ tự mình tham gia giao dịch, thậm chí lộ diện càng ngày càng ít, làm cho hành động muốn thu lưới cứ chần chừ hoài không xong, cũng làm cho kiếp sống nằm vùng của Tiêu Dận giằng co trong ba năm.
Trọng trách nặng, áp lực, và ẩn nhẫn trong ba năm, đã được Tiêu Dận nhẹ nhàng bâng quơ nói xong. Tất nhiên đối với chuyện anh động tâm, nhớ, cố chấp với Hạ Hi, cùng với khi gặp Hòa Lâm người có khuôn mặt vài phần giống cô, anh cũng từng giãy dụa, càng về sau thì càng hờ hững, anh vẫn không nói với cô một từ.
Suy cho cùng không phải vì cô, Tiêu Dận đã không chấp nhận, cho dù là cái gọi vì trách nhiệm cũng sẽ không giúp.
Gối đầu lên đầu gối của anh, Hạ Hi im lặng thật lâu.
Cho dù Tiêu Dận thản nhiên nói xong, nhưng làm sao cô lại không biết trong ba năm này anh đã bước lên màn băng mỏng như thế nào. Khi cô đang đắm chìm trong buồn vui, tức giận của mình, anh lại mạo hiểm tính mạng của mình làm công việc nằm vùng. Hạ Hi coi anh như anh trai, cô rất xúc động khi nghĩ anh vẫn sống sót sau tai nạn.
Hình như cảm nhận được tâm trạng xoay chuyển liên hồi của Hạ Hi, động tác của Tiêu Dận nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, trêu đùa cô. “Dẫn theo một người bị thương, em chắc mình được không hả?”
Hạ Hi ngẩng đầu nhìn anh, trong nháy mắt nước mắt không tiếng động chảy xuống.
Tiêu Dận lập tức cảm thấy ngực trái của mình bỗng đau.
Không cho cô có cơ hội từ chối, Tiêu Dận ôm chặt cô vào lòng, hốc mắt cuối cùng cũng ướt, anh nói với cô. “Không cần nói xin lỗi, bởi vì yêu em, từ trước đến giờ đều là chuyện của một mình anh.”
Dường như nghe thấy sự cầu xin của anh, Hạ Hi không nói được gì, chỉ có nước mắt là rơi xuống cần cổ anh.
Tiêu Dận, cảm ơn anh đã yêu em mà không cần sự hồi báo! Cảm ơn anh!
Khi Hạ Hi và Tiêu Dận đang bàn bạc làm sao trốn khỏi đây, Hòa Lâm đã sử dụng hết toàn bộ lực lượng và sức người mà cô có thể, đẩy việc giao dịch ma túy lên sớm hai ngày thay vì là 3 ngày sau như dự định.
Vai của Tiêu Dận bị thương nên không thể dùng lực, vì suy nghĩ cho an toàn của anh, Hạ Hi vẫn kiên trì đi cùng với anh tới buổi giao dịch đó.
Hòa Lâm bị ép tới mức muốn đập nồi dìm thuyền, giờ lại nhìn thấy người đàn ông mình yêu với tình địch âu yếm nhau, cơn giận lập tức bốc lên. Không hề báo trước, cô đột nhiên đi tới gần Tiêu Dận đánh anh một cú. Bàn tay cách một khoảng không xa với vết thương ở trên vai của Tiêu Dận, nhưng từ phía sau Hạ Hi đã kịp lấy cổ tay đỡ lấy bàn tay Hòa Lâm
Hòa Lâm nhìn thì tưởng nhỏ bé, nhưng sức tay lại lớn hơn cả Hạ Hi. Khi bị cô tránh trúng cổ tay, trong nháy mắt Hạ Hi cảm thấy cánh tay mình tê liệt, hình như xương cổ tay cũng muốn nát ra. Nhưng cái này cũng không phải quan trọng gì, cũng không phải như trận tấn công lúc trước với Hòa Lâm.
Khi Hạ Hi rút tay lại, tay trái của Hòa Lâm lại chẳng biết từ lúc nào nhanh nhẹn ngắn gọn rút ra một con dao, đâm thẳng tới tay Hạ Hi. May Tiêu Dận nhanh tay lẹ mắt túm lấy chặn ngang Hạ Hi lại, sau khi lưỡi dao vẽ một đường làm rách quần áo, chỗ bị rách cũng không dễ thấy.
Một cánh tay ôm Hạ Hi lui hai bước, cơn tức của Tiêu Dận lộ hết lên trán: “Hòa Lâm, cô cũng đừng có bức tôi!”
Hòa Lâm ngửa đầu cười, mãi đến khi cười ra nước mắt. “Tiêu Dận, anh nên cảm kích tôi, nếu không phải tôi thuận tay muốn thử một lần, anh đâu có biết cô ấy quan tâm anh.” Ít nhất, nổ lực của anh còn có hồi báo, chứ không giống tôi.
“Trước giờ tôi vẫn biết!” Vẻ mặt của Tiêu Dận u ám. “Không cần cô vẽ thêm chuyện!”
Rốt cuộc anh có lý chí lớn cỡ nào mới có thể bao dung cho một người phụ nữ mà mình không thương như thế?

Tay được Tiêu Dận nắm chặt, trong mắt Hạ Hi sương mù dày đặc.
So với xúc động và kinh ngạc của Hạ Hi, trong lòng của Hòa Lâm lại nổi lên từng trận đau đớn.
Nắm chặt tay thành quyền, cô gian nan nặn ra từng chữ: “Được, tốt lắm! Thế thì tôi xem các người bảo vệ lẫn nhau như thế nào!”
Tiêu Dận cười mỉm như chẳng sao cả.
Địa điểm giao dịch là một nơi dã ngoại hoang dã nằm xa thành phố A. Nằm ở trong rừng rậm, tuy tầm nhìn có chút ảnh hưởng, nhưng lại rất dễ che giấu, cho dù cảnh sát có tới, cũng sẽ không giỏi như những sát thủ tác chiến ở trong rừng. Huống hồ nơi giao dịch cách biên giới nước khác chỉ có năm trăm thước. Hòa Lâm tính toán từ trước, kỹ càng tự tin. Nhưng mà chuyện ở trên đời này không ai có thể tự mình khống chế được. Khi giao dịch đang được tiến hành, trong rừng chợt vang lên tiếng súng.
Theo tần suất tiếng súng nổ, Hòa Lâm đoán có thể cảnh sát sẽ phá được đợt phòng tuyến của sát thủ rất nhanh. Khi Tiêu Dận và Thẩm Minh Tất động thủ, mà bản thân cô lại không thể giải quyết Hạ Hi trong thời gian ngắn nhất, cô đành phải dựa theo tuyến đường đã định trước đó rút lui.
Trong tình huống này Hạ Hi muốn đánh cược một lần, dù thế nào cũng không thể để cho Hòa Lâm vượt qua biên giới nước khác. Cho nên khi Hòa Lâm chạy sâu vào trong rừng, cô không quan tâm tới nguy hiểm của mình đấu với hai sát thủ, đuổi tới phía sau Hòa Lâm, chân của cô quét một đường, dùng hết sức của mình kéo cô ta lại.
Hòa Lâm giận dữ, dùng chân phải đá để Hạ Hi lùi lại, sau đó đột nhiên cô xông tới, tấn công liên tục. Hạ Hi tránh né và dùng tay đang cầm dao đâm ngang bổ dọc, cũng ra chiêu khiến Hòa Lâm không đỡ được. Sau khi trải qua một trận giằng co, bởi vì cự ly quá gần nên không cách nào nổ súng, Hòa Lâm đột nhiên cúi xuống, giả bộ làm động tác tấn công nhưng thật ra là lấy con dao đang được giấu ở trong ống quần, ra chiêu sát khí như muốn lấy mạng Hạ Hi.
Đối mắt với con dao sắc bén, ống tay áo của Hạ Hi đã có vài vết rách, người cũng bị bức lùi lại mấy bước. Mới mấy hiệp nhưng Hoà Lâm đã chiếm thế thượng phong, cô nắm chắc cơ hội giơ súng lên bắn, viên đạn gào thét bắn về phía ngực của Hạ Hi...
Đây là trận cuối, nên Tiêu Dận cũng sử dụng hết toàn lực. Sau khi rút ra khỏi trận đấu với Thẩm Minh Tất, anh theo bản năng giữa mưa bom bão đạn chạy về phía Hạ Hi. Tiêu Dận quá rõ ràng, thân thủ của Hoà Lâm đừng nói đến Hạ Hi, dù là đặc công cũng e là không thể thắng cô ta. Không nói đến chuyện cô ta có tâm muốn giết Hạ Hi, chỉ bằng với tình trạng không còn đường lui như bây giờ, còn có gì mà Hoà Lâm không làm được chứ? Nghĩ như vậy Tiêu Dận liền điên cuồng chạy về phía Hạ Hi.
Nếu không phải ba năm trước anh trở thành cảnh sát nằm vùng, nếu không phải sợ mất mạng liên luỵ tới Hạ Hi, Tiêu Dận có lẽ đã toàn tâm toàn ý làm việc, cũng sẽ không để xảy ra chuyện ở buổi lễ tốt nghiệp của Hạ Hi tại trường cảnh sát vào năm ấy. Cho dù đáp án không phải như anh muốn.
Cơ hội này có năm mươi phần trăm, như thời gian ba năm vô tình, cuối cùng Lệ Hành đã trở về, nên anh cũng đã mệt rồi.
Hoặc có thể đây chính là số mệnh!
Đã định trước cô không thuộc về anh.
Nhưng dù thế nào cô cũng không thể ở lúc cuối cùng này gặp chuyện không may như thế này!
Cho dù cô sẽ sống cả đời ở bên cạnh một người đàn ông khác, anh cũng không cho phép cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì!
Nghĩ đến đây, Tiêu Dận càng liều mạng chạy về phía Hạ Hi.
Giờ phút này, Lệ Hành người vốn phải cần thời gian nhanh nhất là ba ngày để chạy về thành phố A, đã giành giật từng phút từng giây đang có mặt tại hiện trường. Liên tục không nghỉ ngơi trong vòng 60 tiếng, khuôn mặt vẫn kiên cường không có tí dấu hiệu uể oải, không phải trên người anh đang mặc trang phục tác chiến có mấy lỗ thủng, không phải Lợi Kiếm đang ngủ yên tĩnh ở trên máy bay, có ai có thể nghĩ rằng Lệ Hành đã chạy từ đại dương ở bên kia tới khu rừng nhỏ này.
Trong tiếng nổ lớn, máy bay xoay tròn ở trên bầu trời của khu rừng.
Dựa theo độ dày của tiếng súng, đoán rằng Lệ Hành đã chạy tới nơi. Dưới tình huống không có cách nào xác định đúng vị trí của Hạ Hi, anh ra lệnh cho sĩ quan ở bên cạnh: "Thả thang dây xuống!"
Khi sĩ quan nghe lệnh rồi hành động, phi công đã giảm độ cao xuống chút nữa.
Khi Lệ Hành đang nhanh nhẹn chuẩn bị bước xuống thang dây, vừa lúc đó cũng thấy Hoà Lâm và Hạ Hi đang đánh nhau ở dưới mặt đất. Sau đó Hạ Hi đã bị đối phương liều mạng tấn công mà bức lùi mấy bước, sau đó người đàn bà kia còn giơ súng bắn...

Phi công vì Lệ Hành đột nhiên cầm lấy súng mà thần kinh có chút căng thẳng nhưng đã nhanh chóng ổn định lại, cố hết sức tạo điều kiện tốt nhất cho Lệ Hành bắn.
Cả người treo lơ lửng ở trên không trung, một tay nắm thang dây, một tay khác cầm súng, Lệ Hành nhắm họng súng vào Hạ Hi...Đầu óc nhanh chóng tính toán-tốc độ gió là 4, khoảng cách là 700, sức nén là 1, độ ẩm là 9, độ cong là 137, chỉnh góc là 3.1 độ...chỉ dùng vài giây chỉnh lại độ bắn, Lệ Hành bóp cò không do dự. Sau một giây, trong ống kính của súng anh thấy tốc độ xoay tròn của viên đạn bắn ra.
Cùng lúc đó, Hạ Hi đã bị Tiêu Dận đẩy bổ nhào ngã xuống đất.
Một giọt mồ hôi to như hạt đậu rớt từ trán xuống, Lệ Hành nhắm mắt lại, vừa thu lại súng, anh vừa nhanh nhẹn nhảy xuống đất.
Vừa rồi thật sự có một viên đạn bay qua? Hoà Lâm thật sự không tin vào mắt mình.
Thu hồi ánh mắt đặt ở trên người Tiêu Dận lại, xoay người nhìn người đàn ông mới nhảy từ trên không xuống, trong mắt cô bốc lửa.
Thân là thủ lĩnh của tập đoàn, Hoà Lâm đã được huấn luyện đặc biệt. Nếu như không phải cô tin chắc trăm phần trăm vào thân thủ và kỹ thuật bắn súng của mình, làm sao cô có thể dám một người một ngựa chạy tới thành phố A chứ? Giết Hạ Hi là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng cô lại không tưởng được đến cuối cùng kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Kỹ thuật bắn súng liều mạng này, không phải là kế hay. Ánh mắt đụng nhau giữa không trung, Hoà Lâm quăng đi cây súng đang cầm ở trên tay lên mặt đất.
Súng chính là sinh mạng thứ nhất của anh, bất cứ lúc nào ở đâu, Lệ Hành cũng sẽ không bao giờ vứt đi tính mạng của mình. Ánh mắt nhìn chằm vào Hoà Lâm, đi tới phía trước đưa cây súng bắn tỉa cho Tiêu Dận, dùng cánh tay ra hiệu cho Hạ Hi lùi về phía sau.
Cố nén cơn đau ở trên vai, Tiêu Dận đã bình tĩnh cùng với Hạ Hi đã hoàn hồn lùi về phía sau.
Trên một khoảng đất trống trong rừng rậm, Hoà Lâm với một thân quần áo đen mang ủng của quân nhân nghênh ngang đứng đối mặt với Lệ Hành.
Hành động thu lưới này rõ ràng đã trở thành một cuộc giằng co.
Khi thấy một màn như vậy, Mục Nham ra hiệu ngăn các đặc công muốn tiến về phía trước, mà cảnh sát võ trang cũng nhận được chỉ thị không được tiến lại gần.
Đối với thành viên của Đội đặc chiến mà nói, trên chiến trường vốn không có phân giới tính. Nhưng Hoà Lâm đang ở trước mắt này không chỉ là một người phụ nữ tràn đầy sát khí đối với anh, mà suýt nữa còn muốn lấy mạng người anh em của anh! Ánh mắt sắc bén của Lệ Hành đã có tính công kích tăng lên mười phần.
Đây là lần đầu tiên Hạ Hi thấy được sát khí ở trên người anh.
Thân là một quân nhân, loại sát khí này không nên xuất hiện ở trên người của anh.
Nhưng trong tình cảnh này, đúng là hợp đến mức tăng thêm sức mạnh.
Khó trách Hạ Hi không phải là đối thủ của Hòa Lâm, đặc tính tấn công của Hoà Lâm mạnh đến mức không thua gì một người đàn ông đã từng chịu qua huấn luyện đặc biệt. Sau khi qua mấy hiệp, Lệ Hành đã đưa ra được nhận xét của mình về thân thủ của Hoà Lâm. Nghĩ đến Lợi Kiếm thương tích đầy mình, nghĩ đến một màn nguy hiểm mới vừa rồi, Lệ Hành ra tay cũng tàn nhẫn hơn.
Đối mặt với đối thủ quá mạnh, Hoà Lâm lại càng chiến càng hăng. Sau khi bị chân phải của Lệ Hành đá trúng, thế mà cô vẫn không lảo đảo, ngược lại sau khi hơi nghiêng mình thì bắt đầu tấn công tiếp, nhanh chóng tiến lên vung bàn tay về phía cánh tay của Lệ Hành. Phản ứng của Lệ Hành cực nhanh, thân thể nhanh nhẹn ngửa ra sau tránh được, sau đó trở tay nắm cổ tay cô mượn lực của cô đứng thẳng dậy. Nhanh nhẹn xoay người di chuyển qua bên mặt của Hoà Lâm, đá một cước lên lưng của đối phương.
Hoà Lâm bị đá nên lảo đảo bổ nhào lên mặt đất, cảm thấy lục phũ ngũ tạng như bị nát ra. Hơn nữa tấn công liên tiếp không thành, cơn giận của cô đã bốc lên. Giãy dụa đứng lên, cô giả bộ di chuyển về phía sau, cúi xuống nhặt một con dao đâm về phía eo của Lệ Hành.
Khi con dao sắp đến gần, Lệ Hành tránh cũng không tránh, nghênh đón cô đưa tay ra rồi đánh một phát gãy tay cô.
"A!" Theo tiếng thét chói tai thống khổ, xương cỗ tay của Hoà Lâm đã gãy nát.
Con dao cách một khoảng nhỏ với phần eo của Lệ Hành thì rớt xuống, một tay bóp chặt cần cổ của Hoà Lâm đặt lên thân cây, giọng nói của Lệ Hành lạnh đến đóng băng. "Tôi vốn chẳng muốn giết người! Nhưng cô lại làm cho tôi muốn ngoại lệ!"
Hoà Lâm vẫn như cũ không tuân theo pháp luật. "Có gan thì giết tôi đi!"
“Đừng tưởng là tôi không dám!" Đáy mắt của Lệ Hành một mảnh đỏ tươi. "Còn nhớ trận chiến ở Viễn Sơn không? Sáu người anh em của chúng tôi đã bị 300 thủ hạ của cô bao vây." Trận chiến anh đang nói chính là trận chiến của anh, Lợi Kiếm và bốn anh em khác đã từng kề vai sát chiến, cuối cùng vì bị thương mà mất đi tư cách làm thành viên của bộ đội đặc chủng.
Viễn Sơn? Chính là sáu tên bộ đội đặc chủng đã từng giết mấy trăm thuộc hạ của cô?
Ánh mắt Hoà Lâm lạnh lùng đến đáng sợ, cô nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Mày là, Phán Quan?"

"Chính xác." Tay của Lệ Hành càng dùng sức hơn: "Chính là tôi!"
Hoà Lâm hô hấp không thông mà nghẹn đến đỏ mặt, nhưng cô lại vẫn như cũ cố chấp nhìn thẳng vào mắt anh, gian nan nói từng chữ.:"Tao thật sự hối hận tại sao lại không phái thêm người đi giết mày!"
"Hối hận sao? Đã muộn rồi!" Đường cong trên mặt càng ngày càng căng, ánh mắt của Lệ Hành sắc như dao nhìn thẳng vào gương mặt dữ tợn của Hoà Lâm, di chuyển của anh tràn đầy sát khí.
Trong trận đấu Viễn Sơn, suýt chút nữa sáu anh em bọn họ đã quyên mình vì đất nước.
Lợi Kiếm suýt chút nữa đã chết ở nước ngoài.
Tất cả đều là vì người phụ nữ này!
Lệ Hành thật sự muốn giết cô ta.
Dựa vào hành vi làm việc của cô, có chết một trăm lần cũng không đủ! Nhưng mà cho dù cô chết cũng đáng tội, Lệ Hành vẫn không thể giết cô. Trong nháy mắt Lệ Hành buông lỏng tay ra, cả người Hoà Lâm vô lực ngã xuống đất. Khi anh xoay người cô đã dựa lên thân cây đứng lên, nhưng trong tay trái của cô chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một khẩu súng.
Hạ Hi thét chói tai. "A Hành!"
Họng súng của đặc công và cảnh sát võ trang cũng đã chuẩn xác chỉa về phía Hoà Lâm.
Khi động tác của tất cả mọi người còn chưa hoàn toàn chuẩn bị xong, bỗng chốc Lệ Hành xoay người lại, động tác ngoan độc đá về phía đầu gối của Hoà Lâm. Răng rắc một tiếng, đốt xương đùi phải của cô trong nháy mắt đã gãy ra.
Giọng nói lạnh thấu xương của Lệ Hành vang lên: "Thứ mà cô nợ anh em chúng tôi, mạng của cô cũng trả không nổi đâu!" Giọng nói bay đi, anh xoay người đi mất.
Ngoại trừ Mục Nham và Tiêu Dận là hai người biết rõ thân thủ của Lệ Hành, còn những người khác đều tâm phục khẩu phục.
Khi cảnh sát xử lý hiện trường, Lệ Hành đã đi tới trước mặt Hạ Hi, sờ tóc cô. "Có bị thương không?"
Dựa vào lòng anh, Hạ Hi ôm lấy cổ anh, nói không nên lời.
Độ mạnh khi cô bổ nhào vào lòng anh đã chứng minh cô không có bị thương.
Lệ Hành im lặng nở nụ cười, ôm cô càng chặt.
Vai bị trúng đạn của Tiêu Dận do không kịp thời xử lý, vận động quá mạnh, nên tình trạng vết thương càng nghiêm trọng hơn so với dự tính. Khi tinh thần anh đã được thả lõng, cánh tay hoàn toàn đã mất đi cảm giác.
Trên đường về thành phố A, Lệ Hành nhanh chóng xử lý vết thương của Tiêu Dận.
Thấy thủ pháp băng bó của anh so với bác sĩ chuyên nghiệp còn thành thạo hơn, Tiêu Dận cười. "Tay nghề cứu người bị thương cũng được đấy chứ."
Vẻ mặt của Lệ Hành vẫn bình tĩnh, không trả lời lại lời trêu đùa của Tiêu Dận, anh chỉ trịnh trọng chân thành nói: "Vừa nãy thật sự cảm ơn anh!"
"Không dám dành công!" Tiêu Dận hiểu ngụ ý của Lệ Hành, nhớ lại lúc đó ở trên thang dây Lệ Hành bắn một phát súng kia làm cho anh rất tán thưởng. "Đó chính là kỹ thuật bắn súng tuyệt nhất mà tôi từng thấy."
Dưới mọi tình huống, súng bắn địch chính là sứ mạng của quân nhân, là điều không thể đánh mất.
Vì thế Lệ Hành chỉ hơi mỉm cười: "Có bị thương chỗ nào khác nữa không?"
Tiêu Dận lắc đầu, dựa ngồi lên ghế. "Rốt cuộc cũng đã kết thúc rồi!" Anh mệt mỏi nhắm hai mắt lại, giữa lúc anh đang hoảng hốt thì nghe thấy Lệ Hành nói: "Lợi Kiếm đã bình an!" Sau đó anh ngủ thiếp đi.
Tiêu Dận và Lợi Kiếm là bạn chung phòng bệnh. Trong khoảng thời gian hai người nằm viện, Hạ Hi phụ trách chăm lo sinh hoạt hằng ngày và đồ ăn của họ. Trong khoảng thời gian này không những có Lệ Hành đến thăm mỗi ngày, Thiếu tướng Trần và Mục Nham cũng đã tới thăm rất nhiều lần. Giờ bọn họ đã biết Hoà Lâm người đã từng kêu mưa gọi gió trong ngành buôn ma tuý rõ ràng có quan hệ tình cảm với Cố Dạ thũ lĩnh buôn ma túy trong một vụ án buôn thuốc phiện mà Mục Nham đã từng phá nhiều năm về trước, chìa khoá vàng đó chính là sau khi Hoà Lâm thấy trên người của Cố Dạ xong đã làm ra một cái khác giống như vậy, ngay cả thói quen sử dụng con dấu cũng là học được từ Cố Dạ. Nhưng bây giờ tất cả mọi chuyện đã không còn quan trọng nữa, bất kể bọn họ từng có qua lại như thế nào, kết quả chính là cô đã bị xử--tử hình. Về phần đám người Thẩm Minh Tất và Lý Lực, họ cũng đã nhận được trừng phạt xứng đáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận