Bản Sắc Làm Càn


Thời gian trôi đi, Hàn Tử Phi sắp học xong năm hai đại học, sắp tới kì nghỉ hè, Hứa Thế Minh được người thân giới thiệu một công việc ở nơi khác, trong nhà chỉ có Thẩm Mộ Thanh và con trai Hứa Địch.
Mảng mây mù trên đầu Thẩm Mộ Thanh đột nhiên biến mất, lại có Hàn Tử Phi bầu bạn, nụ cười trên mặt cô ấy dần dần nhiều lên trông thấy.
Trong lòng Hàn Tử Phi dần dần có một kế hoạch.
"Đi du lịch?" Thẩm Mộ Thanh ngồi trước bàn chữa bài tập, trên sống mũi là kính gọng vàng, càng tăng thêm mấy phần khí chất cho cô ấy.
"Đúng thế." Quan hệ hiện tại của Hàn Tử Phi và cô ấy đã thay đổi rất nhiều, ỷ vào đôi chân dài, không có hình tượng tùy ý ngồi lên bàn, một tay chống lên mặt bàn, nghiêng người nói chuyện với cô ấy.
"Nhưng Tiểu Địch..." Thẩm Mộ Thanh chần chừ.
"Gửi thằng bé đến chỗ ông bà nội." Hàn Tử Phi nhỏ tiếng mê hoặc cô ấy, "Chị không muốn đi du lịch cùng em sao? Chỉ có hai chúng ta, đến một nơi không ai biết chúng ra, làm bất cứ chuyện gì mà chúng ta muốn."
Thẩm Mộ Thanh động lòng.
Cô ấy vẫn luôn hổ thẹn với Hàn Tử Phi.

Đi trên đường nhìn thấy rất nhiều đôi nam nữ trẻ tuổi yêu đương, đều trẻ trung tươi tắn, nếu Hàn Tử Phi thích người khác, sẽ không giống như hiện tại, bị nhốt trong ngôi nhà nhỏ bé, còn phải suốt ngày lo lắng cho cô ấy.

Nếu cô muốn...
Hàn Tử Phi mẫn cảm, nhìn thấy ánh mắt của cô ấy đã đoán được đại khái cô ấy đang nghĩ gì, rút chiếc bút máy trong tay cô ấy ra, nâng tay cô ấy lên môi hôn một cái, dán lên mặt mình, vừa làm nũng vừa nghiêm túc nói: "Chị đừng chỉ nghĩ cho em, nghĩ nhiều cho bản thân mình đi."
Thẩm Mộ Thanh: "Nhưng..."
Hàn Tử Phi trừng mắt uy hiếp, giống như có ý chị thử nói thêm câu nữa xem.
Thẩm Mộ Thanh bối rối, mím môi, không dám nói tiếp, trong lòng lại ngọt ngào vô cùng.
Từ trước tới giờ cô ấy mới cảm nhận được cảm giác được yêu rõ đến thế, có một người sẽ đặt cô ấy lên hàng đầu, chỉ nghĩ cô ấy có vui hay không.
Hàn Tử Phi thong thả nhảy khỏi bàn, vòng đến bên cạnh, ôm lấy eo đỡ cô ấy đứng dậy, để cô ấy nhìn vào mắt mình, dịu dàng nói: "Chị chỉ cần trả lời em, chị...!muốn hay không?"
Rất lâu sau, Thẩm Mộ Thanh cắn môi dưới, mới khẽ gật đầu.
Mặt mày Hàn Tử Phi rạng rỡ: "Chị đồng ý rồi?"
Thẩm Mộ Thanh gật đầu lần nữa.
Hàn Tử Phi mừng rỡ như điên, dùng sức hôn lên mặt cô ấy một cái.
Âm thanh vang lên, Thẩm Mộ Thanh xấu hổ rũ mí mắt dài xuống.
Không gian trước bàn học, ánh đèn tỏa ra ánh sáng vàng cam ấm áp.
Người phụ nữ trong suốt như ngọc, khuôn mặt ửng đỏ dưới ánh đèn khiến người ta kϊƈɦ động muốn hôn.
Con ngươi Hàn Tử Phi dần sẫm lại, khẽ đè người phụ nữ ấy đến mép bàn, cuộn lại trong đôi vai của bản thân.

Không gian chật hẹp khiến Thẩm Mộ Thanh không thích ứng được động đậy, nhưng cô ấy không giãy giụa, chỉ nâng mí mắt lên, ánh mắt ngập tràn tình yêu nhìn đối phương chăm chú.
Nhưng ánh mắt của cô ấy cách một lớp kính, giống như cách một tầng mây mù, không nhìn rõ.
Hàn Tử Phi giơ tay, chầm chậm tháo mắt kính của cô ấy xuống.


Mất đi lớp che giấu của kính khiến ánh mắt của Thẩm Mộ Thanh đột nhiên trở nên mơ hồ, một tay cô ấy giữ lấy vai Hàn Tử Phi, ngẩng mặt nhìn cô, môi đỏ hé mở, đôi mắt hoa đào thấp thoáng ý xuân, dịu dàng ấm áp mê hoặc, quyến rũ mà không biết.
Người phụ nữ ấy ngoan ngoãn dựa vào lòng cô, mặc người chiếm đoạt, giống như hoàn toàn thuộc về cô.
Hàn Tử Phi ngây ra, trái tim đập nhanh hơn bất cứ lúc nào từ khi sinh ra tới giờ.
Hàn Tử Phi khẽ đẩy Thẩm Mộ Thanh tới góc bàn học, tháo kính của cô ấy xuống.
Thẩm Mộ Thanh đọc được ý đồ của cô, căng thẳng nhìn về phía cửa, nhỏ tiếng nhẫn nhịn nói: "Đừng."
Tư thế tiến lại gần của Hàn Tử Phi ngừng lại, âm thanh vang lên, mang theo ý cười, hỏi: "Tại sao?"
Ngón tay thon dài của Thẩm Mộ Thanh cuộn lại, hé môi, rũ mí mắt nói: "Tiểu Địch...!Tiểu Địch còn ở nhà."
Hàn Tử Phi khẽ cười, thuận tiện vuốt lấy một lọn tóc dài phía sau lưng cô ấy, cuộn lại trên đầu ngón tay của mình, dựa sát vào gần cô ấy thêm chút nữa, dường như dính sát bên lỗ tai cô ấy nói: "Thằng bé ngủ rồi, hơn nữa, em đặc biệt khóa cửa phòng sách lại rồi, sẽ không có ai vào đây đâu."
Thẩm Mộ Thanh lẩm nhẩm: "Nhưng..."
Cô ấy luôn nói nhưng, câu cửa miệng sắp đổi thành nhưng rồi.
Hàn Tử Phi sớm nghe được cô ấy nói một đằng nghĩ một nẻo, lòng bàn tay chầm chậm giữ lấy chiếc cằm mịn màng của cô ấy, ngón cái vuốt ve lên môi cô ấy.
Nhiệt độ ở nơi bàn tay chạm tới dần dần lan toả, trào lên chút tê chút ngứa.
Cô không vội vã hôn cô ấy, mà dùng ngón tay không nhanh không chậm vuốt ve lấy đôi môi mềm mại ấm áp của người phụ nữ ấy.


Thẩm Mộ Thanh bị cô trêu đùa đến nỗi đầu óc nhiễm một dòng điện cực nhỏ, cô ấy đột ngột đưa tay lên nắm lấy áo trên vai Hàn Tử Phi, suýt chút nữa thì hừ thành tiếng.
Rõ ràng chưa làm gì, cô ấy thầm phiền muộn cắn môi dưới.
Hàn Tử Phi cảm nhận được lực ngón tay của Thẩm Mộ Thanh càng ngày càng lớn, chầm chậm hôn lên.
Cô ngậm lấy môi đối phương, như xa như gần, nhưng không vào sâu.
Thẩm Mộ Thanh tiến cô lui, Thẩm Mộ Thanh lui cô tiến, giống như muốn đùa giỡn cô ấy, từ đầu đến cuối không giáp lá cà với cô ấy.
Đợi Thẩm Mộ Thanh không kiềm chế được vòng tay qua gáy khiến cô bị ép về phía cô ấy, Hàn Tử Phi mới nhắm mắt cười lên, đầu lưỡi ngọt mềm trượt sâu vào trong khoang miệng, khẽ quấn lấy nhau.
Chiếc bóng ấm áp in lên trên tường, trăng cao giữa đêm khuya, sân vườn vắng lặng, ánh trăng trắng chiếu xuống, phản chiếu qua mặt nước như soi gương.

Tiếng ve kêu liên miên không ngớt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui