Hàn Tử Phi học đại học địa phương, thứ bảy chủ nhật hàng tuần đều về nhà, mà mỗi lần cô đều đến nhà Thẩm Mộ Thanh, hoặc là yên lặng cùng cô ấy đọc sách, hoặc nói chuyện phiếm với cô ấy, vô tri vô giác, cuối tuần trở thành thời gian mà Thẩm Mộ Thanh chờ đợi nhất.
Tuy cô ấy đã kết hôn, còn lớn hơn Hàn Tử Phi rất nhiều tuổi, nhưng vẫn mù mịt về tình yêu, không hiểu cảm giác khác thường của cô ấy với Hàn Tử Phi là gì, cũng có lẽ cô ấy sớm đã rõ ràng, nhưng tiềm thức không muốn thừa nhận.
Cô ấy không chỉ phản bội cuộc hôn nhân này, hơn nữa đối tượng lại là cô gái nhà hàng xóm, nhỏ hơn cô ấy mười tuổi, đây là tình yêu kinh hãi thế tục mà định mệnh đã an bài, không ai có thể gánh nổi hậu quả.
Cô ấy tham lam có Hàn Tử Phi bầu bạn, nhưng lại sợ hãi cảm giác kích động không thể khống chế trong nội tâm.
Vì đối phương đã có gia đình hòa thuận, có chồng có con, Hàn Tử Phi quyết định chôn vùi tình cảm của bản thân trong tim, không dám vượt qua giới hạn nửa bước.
Hai người duy trì sự cân bằng mỏng manh, mà sự cân bằng này sắp bị sự xuất hiện bất ngờ của Kiều Linh Linh phá vỡ.
Kiều Linh Linh là bạn đại học của Hàn Tử Phi, Kiều Linh Linh dành một loại quan tâm đặc biệt cho Hàn Tử Phi, bản năng bị cô thu hút, muốn tiến thêm một bước để hiểu về cô, theo đó mà trở thành bạn tốt với Hàn Tử Phi.
***
Mỗi tối thứ sáu hàng tuần, Thẩm Mộ Thanh mở cổng, chuyển chiếc ghế của mình ra ngoài sân ngồi sửa bài đọc sách, thực chất là đang đợi Hàn Tử Phi quay về.
Càng gần đến thời gian cô về nhà, tâm tư của Thẩm Mộ Thanh càng không thể tiếp tục bình tĩnh, quyển sách đã rất lâu chưa được lật sang trang.
Cô ấy đã đợi được Hàn Tử Phi trở về, cũng thấy được một Kiều Linh Linh níu lấy cánh tay Hàn Tử Phi vô cùng thân mật.
Kiều Linh Linh thân mật níu lấy tay Hàn Tử Phi trong ngõ, phỉ nhổ giáo sư dạy tiết cuối cùng.
Kiều Linh Linh là một người hoạt bát vui vẻ, còn Hàn Tử Phi ở trước mặt người khác luôn điềm đạm chín chắn, khác hẳn với sức sống khi ở riêng với Thẩm Mộ Thanh, hai người đi bên nhau, khí chất sinh ra khác biệt rõ ràng.
Trái tim không đập theo quy luật của Thẩm Mộ Thanh dần dần trầm xuống, quay người kéo ghế vào nhà.
Nhưng Hàn Tử Phi ở sau lưng vẫn vui vẻ cất tiếng gọi cô ấy: "Cô Thẩm!"
Thẩm Mộ Thanh khẽ điều chỉnh hô hấp, quay người lại, nhã nhặn cười một cái, làm như không có chuyện gì nói: "Tiểu Phi." Tầm mắt hờ hững nhìn sang người bên cạnh cô, khách sáo nói, "Vị này là..."
"Bạn học của em." Hàn Tư Phi kì lạ như có cảm giác bị bắt gian tại trận, rút cánh tay khỏi tay Kiều Linh Linh.
Thẩm Mộ Thanh nhàn nhạt gật đầu, sắc mặt lộ ra sự lạnh lùng hiếm thấy: "Chào em, bạn học của Tiểu Phi."
Kiều Linh Linh không biết cô ấy, chỉ gật đầu bày tỏ lễ phép, chào hỏi giống như Hàn Tử Phi: "Chào cô Thẩm."
Thẩm Mộ Thanh nhìn Hàn Tử Phi đứng bên cạnh cô gái kia nở nụ cười xán lạn, chỉ cảm thấy cảnh tượng này vô cùng gai mắt.
Cô ấy là cô giáo Thẩm, Hàn Tử Phi và Kiều Linh Linh mới ngang hàng, là người chung một thế giới.
Thẩm Mộ Thanh vội vã cong lên một nụ cười, che đi sắc mặt lúng túng, đi vào cửa nhà.
Cô ấy quay lưng với hai người, nghe thấy cuộc đối thoại thoải mái của hai người khi đi qua cổng.
Kiều Linh Linh hiếu kì nói: "Cô ấy là cô giáo của cậu à?"
Giọng điệu Hàn Tử Phi bình tĩnh: "Là giáo viên cấp ba của mình, nhưng không dạy mình."
Một câu nói giải thích rõ ràng quan hệ của bọn họ.
***
Trong phòng sách trên tầng hai, Thẩm Mộ Thanh nhìn thấy trong sân nhà hàng xóm, Hàn Tử Phi cầm cán dài, chân tay linh hoạt trèo lên cây, dùng cán dài chọc táo trên cây, táo đã chín mọng ào ào rơi xuống, Kiều Linh Linh ở dưới nhặt, kiêm chức tư lệnh chỉ huy:
"Bên trái, sang trái một chút, bên trái chín hơn."
"Dịch sang phải, bên phải."
"Tử Phi, cậu giỏi ghê!"
Táo rụng đầy dưới đất, Hàn Tử Phi trèo xuống khỏi cây, gò má phiếm hồng, Kiều Linh Linh rút chiếc khăn mùi xoa trong túi luôn mang theo bên người ra, lau mồ hôi trán cho cô, hai người nhìn nhau tươi cười.
Mọi thứ ngập tràn hơi thở cùng lãng mạn của tuổi trẻ.
Thẩm Mộ Thanh chăm chú nhìn rất lâu, ánh mắt dần dần tối đi.
Hàn Tử Phi tiễn Kiều Linh Linh về, đem chọn một giỏ táo to nhất chín nhất trong làn đầy ụ táo, rửa sạch, buổi tối vui vẻ mang sang nhà cho Thẩm Mộ Thanh.
Gần đây trong xưởng bận rộn, chồng Thẩm Mộ Thanh thường làm ca đêm, cậu con trai được ông bà nội đón về chơi hai ngày cuối tuần, trong nhà chỉ có một mình Thẩm Mộ Thanh.
***
Trăng sáng như nước, chiếc bàn đá xanh trong sân phản chiếu lại ánh trăng bạc.
Một bóng người mạnh mẽ nhanh nhẹn lượn qua sân nhà mình, như cá lẻn vào sân nhà hàng xóm.
"Cô Thẩm!" Âm thanh vui vẻ của vị khách không mời mà đến vang lên khiến ánh sáng tầng hai còn sáng hơn lúc trước.
Không nhận được câu trả lời.
Nữ sinh vừa tròn đôi mươi mặc chiếc áo ngắn mát mẻ ngày hạ, đường cong cơ thể tinh tế không thôi, chiếc eo nhỏ thon, chân tay thon dài, làn da trắng nõn không khiếm khuyết, giống như viên ngọc đẹp đẽ trơn bóng.
Hàn Tử Phi ôm lấy giỏ táo tươi ngon vừa to vừa mọng đứng dưới nhà, tiếp tục nhìn về phía cánh cửa sổ sáng đèn gọi lên: "Cô Thẩm!"
Thẩm Mộ Thanh ngồi trước bàn, đôi môi khẽ mím lại, ngón tay thon dài cong lên, chiếc bút nắm trong tay lúc lỏng lúc chặt, chặt rồi lại buông lỏng, một cuốn bài tập của học sinh đặt trên bàn, nét bút đỏ gạch lên mấy đường – là do cô ấy mất hồn không cẩn thận viết nhầm.
"Cô Thẩm..." Âm thanh không ngừng vang vọng từ ngoài cửa sổ vào, chầm chậm nhuộm lên sự gấp gáp và lo lắng.
Thẩm Mộ Thanh nghiêng đầu về phía cửa, nhưng ánh mắt không nhìn xuống.
Lông mày khẽ nhíu lại, một tia phiền não nhàn nhạt hiện lên trên mặt.
Không phải chơi với người ta vui vẻ lắm sao? Còn đến đây tìm tôi làm gì?
Cô ấy quyết định không thèm quan tâm.
Thiếu nữ dưới nhà chậm rì rì không đợi được hồi âm, cũng dừng lại.
Không có âm thanh, chỉ có tiếng ve kêu buổi tối mùa hạ, không gian vô cùng vắng vẻ.
Thẩm Mộ Thanh không nhịn được đặt bút xuống, đứng lên, đi đến bên cửa sổ, lặng lẽ đẩy một khe cửa sổ ra.
Trong sân không một bóng người.
Bàn tay nắm lấy mép cửa của Thẩm Mộ Thanh đột nhiên buông thõng, giống như có chút mất mát.
Em ấy thật sự cứ thế mà đi sao?
Đến cả một câu chào hỏi cũng không nói với mình.
Thẩm Mộ Thanh nhìn sân vườn lạnh ngắt như tờ rồi mất hồn.
Cầu thang tầng hai đột nhiên truyền đến tiếng động, đó là âm thanh có người chạy nhanh lên trên, cô ấy nghiêng đầu nhìn, một bóng người trẻ tuổi hoạt bát xông lên từ cầu thang.
"Cô Thẩm, cô ở nhà ạ, em gọi cô sao cô không trả lời, dọa chết em mất." Thiếu nữ đặt táo bên chân cầu thang, hai tay chống đầu gối thở dốc, khuôn mặt trẻ tuổi vẫn còn chút lo lắng chưa tản đi.
Thẩm Mộ Thanh ngây người nhìn cô.
Cô ấy không có cách nào hình dung cảm giác trong khoảng khắc ban nãy, giống như người cầm lái đi thuyền trên biển giữa không gian mịt mờ u tối, không tìm được phương hướng, đột nhiên phía xa lóe lên một tia sáng lấp lánh, trong giây lát chiếu sáng cả mặt biển, sáng như ban ngày.
Trái tim của cô ấy chầm chậm ngưng đọng một lúc, sau đó lại đập kịch liệt, thậm chí xông lên khiến mũi cô ấy không khống chế được mà chua xót.
"Cô Thẩm?" Hàn Tử Phi vơ lấy một quả táo trong giỏ, đi tới, "Sao cô không nói gì? Có chỗ nào khó chịu sao ạ?"
Thẩm Mộ Thanh rũ mí mắt, ép xuống đôi mắt chua xót vô duyên vô cớ, thu lại cánh tay vẫn còn đặt bên mép cửa sổ, ngồi trở lại bàn làm việc, nắm lấy bút máy, làm như không có chuyện gì chữa bài tập cho học sinh, nhàn nhạt nói: "Không nghe thấy."
"Em gọi to thế mà cô không nghe thấy sao?" Hàn Tử Phi trêu đùa, tùy tiện cười nói: "Năm tháng không buông tha cho một ai, cô Thẩm nhỉ."
Từ khi Thẩm Mộ Thanh chuyển nhà tới làm hàng xóm với cô, ban đầu cô còn mơ mơ màng màng, vô thức tiến lại gần đối phương, sau đó một giấc mộng đẹp khiến cô hiểu ra trái tim mình, đã qua ba bốn năm.
Hàn Tử Phi giống như một người thân của Thẩm Mộ Thanh, thái độ nói chuyện trước giờ đều tùy tiện, nhưng cô không ngờ rằng giọng điệu vô cùng bình thường của mình lại đột nhiên chọc giận đối phương.
Thẩm Mộ Thanh lạnh lùng ngẩng mặt lên: "Em chê..." Ngừng một lúc, "Cảm thấy tôi già sao?"
Hàn Tử Phi mới mười chín tuổi, còn chưa đến hai mươi, trẻ trung xinh đẹp, là năm tháng đẹp đẽ nhất của đời con gái.
Cô ấy đã ba mươi rồi, cho dù là cơ thể, hay là cuộc đời, cũng đều đang trượt trên sườn dốc.
Hàn Tử Phi ngây ra, nói: "Không có mà."
Thẩm Mộ Thanh phiền não khẽ nhíu mày, nói: "Coi như tôi chưa nói gì."
Không khí kì quái.
Hàn Tử Phi cảm thấy tâm trạng cô ấy không tốt, thấp thỏm mím môi, muốn dỗ dành cô ấy vui vẻ.
Thẩm Mộ Thanh nhìn cuốn bài tập đầy chữ mà tâm tình hỗn độn, ép buộc bản thân đè xuống, bình ổn cảm xúc, khó khăn lắm đọc được một dòng, tầm mắt lại đột nhiên xuất hiện thêm một cánh tay trắng bóc thon dài.
"Táo hôm nay mới hái, rất ngọt, thử không ạ?"
Thẩm Mộ Thanh ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của thiếu nữ.
Hàn Tử Phi làm nũng với cô ấy: "Nể mặt em thử đi mà, cô Thẩm, em bận rộn lâu lắm đó."
Cô có năng lực trời sinh khiến tâm trạng người khác tốt lên, Thẩm Mộ Thanh vô thức cũng theo đó cong khóe môi, ánh mắt nhìn tới quả táo chín mọng trong lòng bàn tay trắng bóc của cô, ý cười trong mắt lại nhạt đi mấy phần.
Cảnh tượng nói cười vui vẻ hồi chiều của Hàn Tử Phi và Kiều Linh Linh lại hiện lên trước mắt.
"Không ăn." Thẩm Mộ Thanh đẩy tay Hàn Tử Phi ra.
Cô ấy là giáo viên học cao hiểu rộng, một mặt tức giận, mặt khác lại không nỡ, cho nên động tác trong cương có nhu, sức lực không lớn, tình trong như đã mặt ngoài còn e, chỉ đẩy tay Hàn Tử Phi ra một chút.
Tay của cô ấy vẫn để gần đối phương, ngón tay trắng bóc thon dài thu về vô tình cố ý chạm vào lòng bàn tay ấm áp của đối phương, không khống chế được khẽ run lên.
Cô ấy vô tri vô giác, chậm chạp như thế, sản sinh lòng tham với Hàn Tử Phi.
Nhưng điều này là sai trái.
"Tôi phải chữa bài tập, em về nhà đi." Cô ấy chầm chậm điều chỉnh hô hấp, cúi đầu viết lời phê lên giấy, cứng rắn hạ lệnh tiễn khách.
Hàn Tử Phi không chú ý đến động tác nhỏ của cô ấy, chỉ càng cảm thấy rõ ràng tâm tình của Thẩm Mộ Thanh không tốt.
Nếu đã như thế, cô càng không thể về.
"Cô Thẩm." Khi Thẩm Mộ Thanh không nhìn cô, cô mới dám lộ ra tình yêu tận sâu trong đôi mắt màu hổ phách của mình, giống như cẩn thận từng chút mà hỏi, "Cô...!không vui sao ạ?"
Đầu bút của Thẩm Mộ Thanh khựng lại, thốt lên từng chữ rõ ràng: "Không có."
Lời nói mang theo cảm xúc và không mang theo cảm xúc rất dễ phân biệt, cô ấy đang không vui, Hàn Tử Phi khẳng định, nghĩ.
Thẩm Mộ Thanh vẫn cúi đầu, không nhìn rõ biểu cảm của cô ấy.
Hàn Tử Phi có chút lo lắng, đành phải cong lưng, bất ngờ thò mặt xuống thăm dò.
Trước mặt đột ngột xuất hiện một khuôn mặt phóng đại, bốn mắt nhìn nhau với Thẩm Mộ Thanh.
Thẩm Mộ Thanh: "..."
Hàn Tử Phi giữ tư thế nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt to tròn ngoan ngoãn đáng thương.
Thẩm Mộ Thanh thở dài, dựng thẳng đầu cô lên, giọng điệu dịu dàng mắng khẽ không mang theo trách móc, nói: "Cũng đôi mươi rồi, dáng vẻ giống cái gì chứ?"
"Dáng vẻ của sự xinh đẹp." Hàn Tử Phi cố ý cợt nhả nói.
Thẩm Mộ Thanh không nhịn được bật cười: "Nào có ai tự nói mình xinh đẹp?"
Chân dài tay dài của Hàn Tử Phi, đứng lâu rồi, lại cúi đầu trò chuyện với cô ấy cũng có chút mệt, liền chống một tay lên mặt bàn bằng gỗ đa, giúp bản thân thả lỏng gân cốt.
Cô gái da dẻ trắng bóc, đường cong bờ vai lưu loát sạch sẽ, những mạch máu màu xanh nhạt thấp thoáng đập dưới lớp da, ánh đèn chiếu lên, da dẻ càng thêm phần nhẵn nhụi, khiến người ta sản sinh ra kích động muốn cúi đầu hôn lên.
Thẩm Mộ Thanh mất hồn nhìn chằm chằm bờ vai trắng bóc của cô gái.
"Là cô nói em xinh mà, cô quên rồi sao?" Âm thanh của Hàn Tử Phi giống như truyền tới từ ngoài không gian, gọi lại tâm trí đang mất tích của cô ấy.
Thẩm Mộ Thanh như người vừa tỉnh khỏi cơn mơ, cảm giác hoảng loạn khó thở, cô ấy vô thức co ngón tay lại, rất lâu sau mới tìm được giọng nói của mình, nhạt nhẽo nói: "Tôi từng nói thế sao?"
"Từng, lần thứ hai chúng ta gặp nhau, cô nói em xinh đẹp."
"Lâu quá rồi, không nhớ nữa." Đôi mắt Thẩm Mộ Thanh nhìn lên quyển sách trên bàn, nhưng không nhìn cô, "Tóm lại là, em mau về nhà đi." Nếu còn ở chung một chỗ với cô, Thẩm Mộ Thanh sợ bản thân không nhịn nổi mà gần gũi cô.
Cô ấy cần thời gian để bản thân bình tĩnh.
Cô ấy hạ lệnh tiễn khách hết lần này tới lần khác, Hàn Tử Phi biết tốt xấu, lấy giỏ táo ban nãy đặt ở chân cầu thang tới, đặt lên bàn, dịu dàng dặn dò cô ấy: "Nhớ ăn đấy, để lâu không tươi nữa đâu."
Buổi chiều cô hái nhiều táo như thế, chỉ chọn ra những quả ngon nhất cho cô ấy, không ăn thì thật lãng phí.
Thẩm Mộ Thanh ừ một tiếng.
"Vậy em về đây?" Hàn Tử Phi nói.
"Ừ."
Hàn Tử Phi vỗ vỗ tay, lưu luyến không nỡ nhìn cô ấy, nhấc chân đi về phía cầu thang.
Thẩm Mộ Thanh ngưng trệ nhìn về phía bóng lưng gầy gò thẳng tắp của cô, đột nhiên thần sai quỷ khiến mở miệng gọi cô lại: "Tiểu Phi."
Hàn Tử Phi quay đầu, ý cười nhàn nhạt, đáy mắt hiện lên mấy phần dung túng:"Em đây."
"Buổi chiều cô gái về cùng em..." Thẩm Mộ Thanh hé miệng, nhìn vào đôi mắt cười của đối phương, đột nhiên không có cách nào nói tiếp.
Dường như cô ấy hoảng loạn bối rối nghĩ: Mình đang làm cái gì vậy?
Cô và người ta thế nào? Có liên quan gì đến cô ấy sao?
Suy nghĩ đang ngủ đông dần dần tỉnh giấc trong lòng, hiện lên mặt nước, khiến Thẩm Mộ Thanh không rét mà run, khẽ run lên một cái.
Hàn Tử Phi dịu dàng gạn hỏi: "Cái gì ạ?"
Thẩm Mộ Thanh lắc đầu, cử động bờ môi, khẽ nói: "Không có gì, em về nhà đi."
Nhưng Hàn Tử Phi lại nhanh chân đi về phía cô ấy.
Bản năng của Thẩm Mộ Thanh cảm nhận được nguy hiểm, muốn chạy trốn, nhưng đôi chân lại chôn tại chỗ, cô ấy chỉ có thể mở to mắt nhìn đối phương bước tới càng ngày càng gần, gần sát bên cô ấy, gần đến mức cô ấy có thể quan sát được những sợi lông tơ mong manh trên khuôn mặt tinh xảo của đối phương.
"Cậu ấy là bạn học của em." Hàn Tử Phi nhìn thẳng vào mắt cô ấy, cố ý dừng hai gây, mới bổ sung nói, "Chỉ là bạn học bình thường."
Thẩm Mộ Thanh và cô nhìn thẳng vào mắt nhau, có chút lúng túng quay đầu đi.
Hai mắt Hàn Tử Phi lại khẽ sáng lên, cảm xúc nghi ngờ, mừng vui, kiềm chế lần lượt lướt qua, hai tay cô chống lên tay vịn của chiếc ghế, giam lấy Thẩm Mộ Thanh trong vòng tay của mình, hơi thở ấm áp mạnh mẽ bao phủ lấy cô ấy.
"Cô Thẩm." Cô kề gần tai cô ấy, khẽ gọi.
Thẩm Mộ Thanh thử tránh đi hơi thở nóng rực lướt bên tai, nhưng cơ thể lại thuận theo.
Không trốn được, không thoát được.
Âm thanh của cô gái giống như vu nữ có sở trường sử dụng trùng, từng sợi tơ mềm mại, thân mật quấn lấy, cô ấy bị âm thanh mê hoặc, cam tâm tình nguyện đắm chìm.
Âm thanh của cô gái lại nhỏ hơn, dịu dàng gọi: "Thẩm Mộ Thanh..." Một chữ cuối cùng thấp thoáng không rõ, đôi môi dính lên vành tai cô ấy.
Đầu óc căng như dây đàn của Thẩm Mộ Thanh triệt để đứt rồi.
Ngón tay đang để trên đầu gối của cô ấy mạnh mẽ bóp chặt, dùng sức đến trắng bệch.
Lồng ngực cô ấy không khống chế được mà trập trùng.
"Thẩm Mộ Thanh." Cô gái lại nhỏ tiếng dịu dàng gọi một tiếng, quay người lại, nhìn vào mắt cô ấy.
Đôi mắt màu hổ phách thường ngày lúc trong suốt thấy đáy lúc linh hoạt lúc vô cùng gian xảo, đột nhiên trở nên cực kì yên tĩnh trầm ngâm, cất giấu tình cảm sâu đậm không thể tan chảy.
Thẩm Mộ Thanh ngẩn người: "Em..."
Những lời còn lại bị vùi lấp trong đôi môi đè lên của cô gái.
Bờ môi chạm nhau.
Cảm xúc tiếp xúc mềm mại trước nay chưa từng có khiến Thẩm Mộ Thanh không kìm được hừ khẽ một tiếng.
Cô dán môi Thẩm Mộ Thanh, không cử động, chỉ là dịu dàng dán lên.
Cô nhắm mắt, giống như tìm được châu báu, chuyển đến khóe miệng, gò má, lại vòng lại, nhàn nhạt ngậm lấy bờ môi mềm mại thơm ngát của cô ấy.
Cực kì kiên nhẫn.
Một người không có kinh nghiệm, một người mang theo trái tim lo lắng, dù có bị sét đánh cũng không thể nổi lửa.
Hàn Tử Phi rời khỏi đôi môi Thẩm Mộ Thanh, hôn khẽ hai cái lên khoé môi, sau đó vùi mặt vào hõm cổ cô ấy, khẽ thở dốc, ngây thơ ôm lấy cô ấy không buông.
Hô hấp của Thẩm Mộ Thanh không ổn định.
Hàn Tử Phi ngồi trên ghế, Thẩm Mộ Thanh ngồi trên đùi cô, hai tay cô ôm lấy eo cô ấy.
Hàn Tử Phi tham lam ngửi hương vị trên người Thẩm Mộ Thanh, trái tim trẻ tuổi lại thấp thoáng bắt đầu động đậy.
Cô nắm lấy tay đối phương đưa lên môi, khẽ hôn một cái lên mu bàn tay trắng sáng như ngọc.
Thẩm Mộ Thanh không quen co ngón tay lại, nhưng không tránh, để tùy ý cô ấy hôn hít.
Hàn Tử Phi buông tay cô ấy ra, tiến sát lại gần gò má cô ấy, khẽ hôn lên từng chiếc hôn nồng nàn, đến vành tai, phả hơi thở nóng bỏng lên trên.
Cuối cùng Thẩm Mộ Thanh không được tự nhiên nghiêng đầu đi.
Hàn Tử Phi phát hiện cô ấy từ chối, liền không tiếp tục càn rỡ nữa, gác cằm lên vai cô ấy, dính lên tai, dịu dàng gọi tên cô ấy.
Thẩm Mộ Thanh.
Mộ Thanh.
Thanh Thanh.
Khi gọi "Thanh Thanh", Thẩm Mộ Thanh không nhịn được cười thành tiếng, cô ấy từ chối cách gọi này.
Hàn Tử Phi nhỏ tiếng bên tai cô ấy, nói: "Chị thích em, đúng không?" Vui sướng, lại mừng rỡ, giống như đứa trẻ cuối cùng cũng có được kẹo ngọt.
Nụ cười trên mặt Thẩm Mộ Thanh dần dần đông cứng.
Hàn Tử Phi không phát hiện dị thường của cô ấy, bờ môi dịch xuống khẽ liếm lấy chiếc cổ trắng thon của cô ấy, khóe mũi cảm nhận được sự chuyển động của mạch máu, hô hấp dần dần nặng nề, lại muốn tiến hành một lần thân mật mới.
Ánh mắt Thẩm Mộ Thanh giãy giụa, giãy khỏi cái ôm của cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...