Thẩm Mộ Thanh ngẩng mặt, nghiêm túc nhìn từng góc trong nhà, vành mắt chầm chậm đỏ lên.
________________________________
Chương 17: "Phải vui vẻ"
Sau khi Thẩm Mộ thanh quyết định không li hôn, Hứa Thế Minh muốn hai người quan hệ vợ chồng, nhưng bị cô ấy tìm đủ mọi lí do uyển chuyển từ chối.
Có một lần cô ấy thử tiếp nhận, nhưng không ngờ phản ứng kịch liệt tới mức nghiêng đầu nôn ọe.
Hứa Thế Minh giật nảy mình, dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn cô ấy, cuối cùng ra ngoài hút thuốc, ánh mắt u ám. Truyện Quan Trường
Thẩm Mộ Thanh một mình ngồi ngây trong phòng, rơi nước mắt tới trời sáng.
***
Thẩm Mộ Thanh ở trong văn phòng sửa bài tập, chiếc bút đỏ vững chắc trong tay bất ngờ rơi xuống đất, cô ấy khom lưng nhặt, trong lòng đột nhiện lướt qua một tia lạnh lẽo kì lạ, trực giác bất an đột nhiên trùm lên cô ấy.
"Cô Thẩm?" Đồng nghiệp bên cạnh gọi cô ấy một câu.
Thẩm Mộ Thanh hoàn hồn từ cảm giác bồn chồn, ngồi thẳng người, ngây ra một giây, nói: "Không sao."
Cô ấy cúi đầu nhìn con chữ trên vở bài tập, nhưng không nhập tâm lấy một chữ, cứ cảm thấy có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
***
Trên chuyến bay về nước từ Mexico, cánh máy bay lướt qua vùng mây đen dày đặc, tầm nhìn thấp tới đáng sợ, máy bay vững vàng trêи tầng bình lưu.
Hàn Tử Phi ngồi vị trí cạnh cửa sổ, lòng bàn tay giữ lấy tiêu bản một con bướm, ngón tay trắng thon của cô dịu dàng vuốt ve trên bề mặt, khẽ đặt tiêu bản lên lồng ngực mình.
Một trận rung lắc dữ dội đột nhiên xuất hiện khiến khoang máy bay sôi sục những tiếng la hét hoảng sợ.
Loa thông báo của máy bay vang lên: "Kính thưa quý khách, máy bay của chúng ta chịu ảnh hưởng luồng không khí dẫn tới rung lắc ở mức độ vừa, xin quý khách đừng quá lo lắng, xin hãy ngồi đúng vị trí và thắt chặt dây an toàn, nếu quý khách đang sử dụng nhà vệ sinh xin hãy đỡ lấy tay vịn kiên cố, nếu quý khách dẫn theo trẻ nhỏ xin hãy chăm sóc chúng."
Hàn Tử Phi không phải lần đầu ngồi máy bay, cô đã tìm được công việc, nhân trước khi nhậm chức liền tới thung lũng bướm Monarch, Mexico một chuyến, bây giờ đang trên chuyến bay khứ hồi quay về.
Âm thanh chín chắn của tiếp viên hàng không khiến khoang hàng khách trấn tĩnh lại, mọi người đều quay về vị trí, thắt chặt dây an toàn.
Hàn Tử Phi cẩn thận đặt tiêu bản bươm bướm vào trong ba-lô quần áo, chồng thêm một lớp vải lên trên, tránh cho lần sau đột nhiên gặp luồng không khí lại rung lắc, sẽ rơi xuống sàn.
Máy bay vẫn rung lắc, rung lắc tới mức khiến tinh thần người ta bất an, trong dòng người yên lặng có một tiếng ồn ào ầm ĩ, "Sao còn chưa ổn định lại", "Chúng ta đã bay tới chỗ nào rồi?"
Tiếp viên hàng không gắng sức an ủi phản ứng quá khích của những vị khách lại, đột nhiên lại truyền tới tiếng la hét khủng khiếp, đèn trong khoang hành khách lờ mờ đồng loạt sáng lên, xoạt một tiếng, toàn bộ bình dưỡng khí tự động bật ra, rơi xuống trước mắt mọi người!
Người ngốc cỡ nào cũng có thể nhìn ra tình hình lúc này, tai nạn hàng không!
Bình thường chỉ chứng kiến những tin tức này trên bản tin thời sự, đột nhiên lại xảy ra trên người bản thân! Người nhát gan trực tiếp khóc lên, không khí như bùng nổ, inh ỏi yêu cầu phi hành đoàn cho một lời giải thích.
Loa phát thanh lại vang lên: "Chúng tôi đang thử hạ cánh gấp, xin mọi người hãy đeo bình dưỡng khí, đừng hoảng loạn."
Thân máy bay lắc lư, ánh sáng chói lóa, tiếng ồn ảo của mọi người, tính mạng của tất cả người trên máy bay đều mong manh như sợi dây, giọng điệu an ủi của nhân viên đoàn bay cũng vô cùng yếu ớt, lưỡi hái vô tình của tử thần đang ép sát, hỗn loạn cùng hoảng sợ nhanh chóng lan tràn, tiếng khóc hòa thành một mảng.
"Tôi không muốn chết..."
"Vợ con tôi còn đợi tôi về nhà, con tôi mới một tuổi..."
"Cứu mạng! Ai tới cứu chúng tôi với..."
Hàn Tử Phi yên lặng nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt, trong sự rung lắc dữ dội trong khoang máy bay, ra sức lấy giấy bút trong ba-lô ra, lấy lòng bàn tay kê lên, viết lên mấy chữ xiên xiên xẹo xẹo, di thư.
Gửi Thẩm Mộ Thanh:
Máy bay rung lắc dữ dội, mấy chữ viết trên giấy khúc khuỷu không thành hình, nước mắt Hàn Tử Phi đột nhiên rơi xuống.
Máy bay vang lên tiếng nhắc nhở hành khách đè hai tay lên lưng ghế hàng trước, đề phòng va đập. Hàn Tử Phi lau mắt, mang theo nước mắt tiếp tục viết:
Phải vui vẻ.
Cô không nhìn rõ chữ trên tờ giấy, dựa vào trí nhớ vẽ một mặt cười sơ sài, đặt tiêu bản bươm bướm cùng di thư cạnh nhau, đặt vào bình nước kim loại.
Hàn Tử Phi làm xong tất cả, khẽ cong môi lên, mang theo nụ cười nhắm mắt, rơi vào bóng đêm vĩnh hằng.
Máy bay rơi xuống mặt biển, ngọn lửa bùng lên ngút trời.
________________________________
Chương 18: Mãi mãi tuổi 22.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...