Bán Nụ Cười - Full


Bán Nụ Cười


Tác giả: Trọng Đại – daiduongvtp372005


Buổi tối Sài Gòn thật đẹp ! Đẹp trong ánh mắt của người dân sống ở vùng đô thị . Họ có thể không phải là người sinh ra ở vùng đất này nhưng một vùng đất trù phú lại không nỡ chối từ những người tha hương cầu tìm cuộc sống mới . Sinh viên ở những vùng tỉnh lẻ lên Sài Gòn học cũng không ít hay nói đúng ra họ đều hướng đến tri thức của nơi đây .


Trung là một chàng sinh viên xuất thân miền Tây đang theo học tại thành phố Hồ Chí Minh , cửa đời rộng mở hơn với những điều phát triển nhất của vùng đô thị đặc biệt . Ngày ngày sáng đi học tối đi làm , không ngoài những việc đó , Trung siêng năng hết phần thanh xuân . Hằng đêm anh sẽ hóa trang thành một nhân vật hề hước rồi đi bán bong bóng ở phố đi bộ . Đôi tay của Trung có thể tạo ra rất nhiều hình thù đáng yêu bằng bong bóng , những thứ làm những em nhỏ thích thú vòi cha mẹ mua cho mỗi khi đi chơi cùng . Nhưng cốt là làm những đứa trẻ vui vì Trung luôn muốn đem lại nụ cười cho mọi người , không chỉ vì sự tích cực trong đời sống mà niềm vui của người khác là thứ tạo ra cơm ăn cho mình . Đôi khi cũng sẽ có người nhìn vào vẻ ngoài của một tên hề dị hợm trên phố rồi cười cợt nhưng chỉ cần họ đem vài đồng bỏ vào chiếc nón cũ kĩ đặt trước con người đang mua vui cho họ thì cứ thỏa sức mà trêu chọc . Trung vì chén cơm và nhờ vào tinh thần lạc quan cũng chẳng nghĩ gì nhiều mà cứ lao vào công việc nuôi miệng , nuôi học vấn . Nếu là cha mẹ của Trung chứng kiến chắc sẽ xót xa cho phận đời xa quê mưu sinh nhưng biết sao được khi tình cảnh người con của nông dân phải vươn lên khỏi đầu những cây lúa mà bay lên đỉnh tòa tháp quang vinh . Nghèo không phải trở ngại cho con cái nhưng con cái nhà nghèo thường trải qua nhiều trở ngại .


Chàng sinh viên nghèo vẫn như thế , hằng đêm anh vẫn kiếm về hơn trăm rưỡi ngàn . Mức sống ở đây cao quá , có khi trong ví có ngót hai mươi ngàn không đủ tiền cho một ly nước quán máy lạnh , có khi chỉ đủ để uống một chai nước bán nơi lề đường trong khi ở quê đó là cả một bữa sáng no nê . Thế nhưng bỏ học về quê cũng khổ , bởi vậy nhiều người mới chọn cực nhọc ở Sài Gòn hơn là nơi khác . Nhưng Trung vẫn lạc quan vẫn cố gắng từng ngày , anh lúc nào cũng cố nở trên môi một nụ cười cho quên đi mệt nhọc .


Cũng như mọi ngày Trung học xong thì về chuẩn bị đi làm . Bong bóng được làm sẵn thành hình bông hoa , hình con chó , … Khách ở phố đi bộ hôm nay khá đông nên chắc sẽ bán buôn được lắm . Không ngoài dự đoán , khoảng một tiếng đồng hồ cũng đã bán được vài chục ngàn , bụng mừng thầm nên Trung cũng tươi tắn mời chào . Học phí còn thiếu một ít nữa thôi , nếu hôm nay bán đắt thì chắc sẽ đủ để đi học tiếp vì nếu không đủ thì trường sẽ nhắc tên mà nếu bị nhắc thì ngại lắm , hầu như lúc nào Trung cũng gần như trễ nhất . Những lúc không đủ tiền thì anh ấy không dám đi học cũng không dám hối thúc cha mẹ dưới quê . Đang vui vẻ chào mời khách hàng thì cơn mưa bất chợt kéo đến , khung cảnh đông đúc vui vẻ đã hóa thành những dòng người như đàn kiến dọn tổ tìm chỗ trú . Trung cũng gấp rút dọn đồ nhưng không biết sao tiền trong túi áo rơi ra bị gió cuốn bay tứ tung , anh cố gắng bắt lấy rồi chạy từng nơi lụm nhặt nhưng do gió lớn quá nên không thể lụm được hết và còn phải dọn hàng nên giờ trong tay chỉ còn ba chục ngàn và mớ bong bóng ướt nhẹp . Mưa rất lớn , chắc qua đêm mới tạnh coi như công không ngày hôm nay và ngày mai phải nghỉ học . Ai cũng có cái sĩ của riêng mình nhưng cái sĩ của người nghèo thì nó tồn tại trong đau đớn như vết thương rỉ máu vậy . Trung buồn bã chạy về nhà , mưa làm trôi đi lớp trang điểm trên mặt nhem nhuốt hết cũng không thèm quan tâm . Trời này thảm . Người cũng thảm . Cái bụng đói chưa có gì bỏ vào , người ta bán hàng rong còn ăn được đồ mình bán còn bong bóng chắc cũng chỉ để nhìn dù cho nó không ngon mắt lắm . Về nhà cũng chỉ có gói mì pha nhanh bỏ bụng . Sáng mai lại thêm một ngày ở nhà . Thân anh thì chắc không sao nhưng vào mùa mưa như này biết làm sao được . Bị người ta bắt ép còn có thể kiện cáo chứ trời bắt mình khổ thì kiện trời với ai . Nếu cuộc đời này là cổ tích thì cũng thế thôi ! Đâu phải ai cũng chấp nhận được cái khổ . Trung rửa mặt cho sạch , nhắm mắt , lòng buồn mà cứ nắm chặt đôi tay lại rồi thiếp đi .



Qua hôm sau như chưa có gì xảy ra Trung dậy sớm tạo hình bong bóng cho chiều đi bán sớm bù vào phần hôm qua . Tiếng điện thoại vang lên , bên đầu dây cất lên tiếng mẹ :


– Con à , dạo này học hành thế nào ?


– Dạ con ổn


– Con ráng giữ gìn sức khỏe , nghe nói dạo này mưa nhiều


– Dạ con biết rồi , mẹ cũng giữ gìn sức khỏe


– Mùa này không có lời nhiều con ráng thêm vài bữa nữa để cha đi chở lúa mướn cho người ta rồi mẹ gửi tiền cho con nha



– Dạ không sao đâu mẹ .


Trung cúp máy ngang . Mẹ cũng không gọi lại . Sự im lặng lúc này là câu trả lời cho cả hai vùng trời . Trung vẫn tiếp tục tạo hình bong bóng cho chiều đi bán , nhìn lịch cũng gần tới ngày đóng tiền nhà rồi .


Chiều hôm ấy ra ngoài sớm Trung tranh thủ bán cho kịp đủ tiền . Chắc trời thương đến tối cũng bán đắt như tôm tươi . Hết người này đến người khác mua tiền cũng gần đủ cho hai hôm buôn bán thì bỗng từng cơn gió mạnh lại thổi đến , Trung loay hoay nhưng lần này tay vịn chặt túi không để tiền bay , người đang mua cũng tranh thủ móc tiền ra đưa nhưng mưa tới nhanh quá , khách lại đòi tiền thói Trung cũng vội vã đem tiền ra đưa lại . Nhưng không biết ai vô ý trong dòng người chen chút lại làm ngã chiếc xe của Trung rồi từng bàn chân chạy nhanh đi trú mưa đạp bể hết bóng , một tay vịn túi một tay lấy đồ nên anh cũng chỉ nhặt được một cái bong bóng thôi . Trong lúc loay hoay Trung ngã ra đất mưa dội xuống làm ướt cả thân cả mặt làm lớp trang điểm như quện lại với nhau nhìn thật hỗn tạp . Anh ấy ước gì có ai đó giẫm anh cho anh ngất đi vì giờ đây anh không buồn đứng dậy cũng không buồn ngẩng mặt lên để nhìn những bàn chân lướt qua mặt mình . Một người lạc quan như anh giờ cũng không còn đủ sức để nhìn lại cuộc đời mình theo một cách tích cực nữa . Tiền cũng chưa đủ bù vào hai ngày công , bong bóng cũng vỡ tan hết chỉ còn một cái trên tay , không còn gì ngoài một người đang nằm sát đất và trời mưa như trút nước .


Qua một lúc chắc người đã đi hết để trú mưa , Trung mới ngửa người ra thì thấy một bàn tay nhỏ nhắn cầm nắm tiền . Anh bất giác ngồi dậy thì thấy một cô bé mặt mày hơi lem , nước mưa đã làm mặt cô bé sạch sẽ hơn rồi em bé nói :


– Em trả anh tiền hôm qua anh đánh rơi nè ! _ vừa nói con bé vừa đưa bàn tay cầm tiền ra rồi nói tiếp – Hôm qua anh nhặt lại không hết nên hôm nay em đợi để trả cho anh mà người ta lại mua đông quá em không lại gần được .



– Em là ai ? Cha mẹ em đâu ?


– Em không biết nữa . Anh có sao không ?


– Anh không sao .


Rồi hai con người ngồi nói chuyện dưới mưa như bị ai khiến chứ thường tình không ai lạ thế . Bé gái ấy là cô bé bán kẹo ở phố đi bộ này , sống ở cô nhi viện gần đó . Ngày trước thấy bong bóng đẹp thích lắm nhưng không có tiền mua nên chỉ đứng ngắm . Lúc Trung đánh rơi tiền nên bé thấy cố nhặt giúp nhưng quay qua quay lại thì Trung mất hút .


– Năm mươi ngàn . Sao em không lấy để mua gì ăn ?


– Thôi làm vậy là hư


– Em giỏi lắm , em thích bong bóng anh bán lắm hả ?



– Dạ đúng rồi ! Em thích lắm nhìn rất dễ thương


– Vậy anh tặng em – Trung đưa bong bóng trên mình cho cô bé


– Dạ em cảm ơn anh , anh đợi em chút nha – Nói xong cô bé chạy đi


Lúc quay về trên tay cô bé cầm một cây kẹo mút , bùn đất trên đó vẫn còn vương vãi dù cho em đã lấy nó chùi vào chiếc áo loang lổ của mình . Nhưng giờ đây Trung lại nhận lấy một cách rất vui vẻ . Rồi trời lại hết mưa , cũng tới giờ bé gái phải về . Nhìn theo em Trung như thấy ra một điều gì đó . Anh thấy vui . Đôi khi vì đồng tiền con người ta có thể làm mọi thứ để cho người khác vui đôi khi lại quên rằng mình quá vội vã lại bỏ quên mình trong những nỗi buồn . Hằng ngày anh luôn trang điểm miệng cười trên mặt mình nhưng chắc gì bên trong anh không có giọt nước mắt . Giờ đây thì khác , chỉ một phút giây ngắn ngủi đồng tiền không còn là động cơ cho niềm vui , tình thương đã là động lực cho cuộc sống sau này . Trung cũng đã lau mặt cho đỡ dơ , áo quần nhăn nhúm cũng không thèm phủi cho giống như chiếc áo của em bé lúc nãy . Trên điện thoại hiện lên dòng tin nhắn “Con ơi nhớ giữ gìn sức khỏe nha con , cha mẹ đủ tiền rồi nhưng con đợi có dịp mẹ lên bưu điện tỉnh rồi gửi cho con nha” Trung đã nở nụ cười .


Ngày hôm sau Trung không đóng tiền học liền dù đã đủ tiền . Mặc cho nhắc nhở thì Trung cũng ráng xin thêm vài bữa . Tan học anh mua vài phần ăn đem ra cho cô bé hôm qua ở phố đi bộ để em chia cho bạn bè của mình . Rồi anh tiếp tục tạo hình bong bóng , làm một chú hề , lí lắc trong tiếng cười của các em nhỏ . Chỉ khác là lần này chú hề này đã thật sự nở nụ cười dù cho trên lớp phấn son vẫn có vẽ thêm vài giọt nước mắt .


-Trọng Đại-



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận