Mặc dù đã biết hắn không ngơ ngẩn nhưng Mục Tuy vẫn phải đóng kịch theo, trưa và tối đút cơm cho hắn ăn.
Khi biết hắn tỉnh táo mới thấy khả năng chịu đựng của hắn kinh khủng như thế nào.
Mục Tuy lau miệng cho Đồ Thát, nói với Ngô Diệu:
- Hàng đêm ai đốt lò cho cậu chủ?
Ngô Diệu ngẩng lên, ngớ ra.
- Dạ...!Không ai ở lại ạ.
Buổi tối em cho khúc củi to vào rồi đóng kín cửa lò\, sáng ra khi cậu chủ dậy than cũng vừa tàn\, phòng vẫn rất ấm.
Mục Tuy cười nhạt, bịa ra một lời nói dối.
- Vậy sao? Nhiệt độ ngày càng giảm\, mấy hôm nay dù mặc ấm nhưng tay chân cậu chủ rất lạnh.
Mang chăn gối của tao sang đây\, hôm nay tao ở lại xem khúc củi kia làm ấm phòng được đến bao giờ.
Ngô Diệu sợ sệt cúi đầu.
- Đại đại\, hay để em phân phó mấy đứa nhỏ ở lại gian ngoài đốt lò.
- Ban ngày chúng mày còn phải làm việc nặng\, đêm đến ngủ có tỉnh nổi không? Không cần nói qua nói lại nhiều.
- Vâng.
Ngô Diệu dọn bàn, lui ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, Đồ Thát bật cười.
- Cậu thật là thông minh\, tôi còn đang chờ xem cậu làm thế nào mà ở lại đây được tối nay.
Mục Tuy rót trà cho Đồ Thát, ngập ngừng đề nghị.
- Chỉ toàn nô lệ thân cận\, hay là cậu “từ từ hồi phục” đi ạ.
Cứ như thế này không mệt mỏi sao?
Đồ Thát gật gù đứng lên.
- Hiện tại tôi cũng đang dần dần nói chuyện nhiều hơn đấy thôi.
Còn đôi chân thì cứ như vậy đi.
Đồ Thát đi ra ngoài chốt cửa lại.
Mục Tuy loanh quanh trong phòng với hắn, cảm thấy không được tự nhiên nên lấy sách ra xem.
Đồ Thát đi tới đứng sau lưng Mục Tuy, đưa hai ngón tay luồn vào mái tóc y.
Mục Tuy nổi da gà.
Tóc y gội xong thường thả suông, không tết.
Sáng hôm sau nếu y có việc ra ngoài mới tết lại, còn nếu không đi đâu thì cứ để lửng lơ như vậy cho nhẹ nhõm.
Ngón tay Đồ Thát luồn vào mái tóc y, vuốt nhẹ, sợi tóc mềm mại trượt qua kẽ tay khiến khuôn mặt hắn dịu đi.
Mục Tuy không thể tập trung được, cả người cứng đơ, khẽ nói:
- Cậu chủ\, buồn chán thì đọc sách đi.
- Đã sớm đọc thuộc hết rồi\, còn cái gì mà đọc nữa.
Phòng cậu có sách gì lạ thì mang qua đây.
Miệng nói vậy nhưng một tay Đồ Thát đặt lên vai y, tay kia chẳng e dè gì luồn sâu vào vuốt tóc, đùa nghịch.
Tai Mục Tuy nóng bừng lên, tim bắt đầu đập thình thịch.
Đột nhiên, Đồ Thát hỏi:
- Không biết cạo trọc đầu thì trông cậu sẽ như thế nào?
Mục Tuy sửng sốt quay lại nhìn.
- Bán nô không thể giáng xuống làm nô lệ lại được đâu.
- Chỉ là mái tóc thôi mà...!– Đồ Thát cười tà.
– Cạo đi rồi để dài lại.
Mục Tuy tái mặt, không biết phải nói như thế nào.
Y không muốn bị cạo đầu, không muốn khi ra ngoài làm việc, người ta nhìn vào cái đầu trọc lóc liền khinh thường, tỏ thái độ trịch thượng.
Cộc cộc cộc.
Có tiếng gõ cửa bên ngoài, giọng Ngô Diệu vang lên.
- Đại đại\, em mang chăn gối tới rồi.
Đồ Thát ngồi trở lại xe lăn, Mục Tuy ra mở cửa.
Á Linh và Ngô Diệu mang chăn gối vào gian trong.
Khi trở ra Á Linh nhìn quyển sách Mục Tuy cầm trên tay, mỉm cười.
- Có cần lấy thêm sách không ạ?
- Lấy đi.
Gần đây cậu chủ chán những cuốn sách cũ\, mà tao đọc đi đọc lại cũng ngấy lắm rồi.
Á Linh đi một chuyến nữa, mang sách từ phòng Mục Tuy sang rồi rút lui.
Y đóng cửa cài then, thở dài, hi vọng khi trở vào, Đồ Thát không đòi cạo đầu y nữa.
Đồ Thát với một cuốn sách trên bàn, đứng lên vừa đi qua đi lại vừa xem, miệng nói:
- Chờ chút\, lát nữa người sẽ mang sổ sách đến.
Khoảng một giờ sau, có tiếng gõ lạch cạch phía sau.
Đồ Thát đứng lên, đi vào phòng trong rút chốt, mở cửa sổ đá ra.
Gió lạnh thổi ào ào vào, ba người mặc đồ đen và áo choàng lông thú dày lần lượt chui vào phòng, cúi chào Đồ Thát.
- Cậu chủ.
Họ ôm theo rất nhiều sổ sách, đi ra gian ngoài một cách trơn tru, cởi áo choàng ra.
Mục Tuy thấy có một cô gái trẻ tuổi rất xinh đẹp, búi tóc theo kiểu của các cô nương chưa chồng và hai người đàn ông cũng rất trẻ.
Y đứng lên chắp tay chào.
Đồ Thát giới thiệu.
- Mục quản sự\, đây là quản sự Hồng Sao\, phụ trách tính toán sổ sách.
Hồng Sao cúi chào y, đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia sáng khó chịu.
- Quản sự Đinh Tài\, phụ trách điền trang\, ruộng đất và tửu lâu.
Quản sự Lỗ Đạt\, phụ trách các cửa hàng còn lại.
Mục Tuy khách sáo nói:
- Các vị\, thật hân hạnh.
Ba người kia chào lại.
Đinh Tài còn cõng theo một cái gùi đựng sổ trên lưng.
Anh ta đặt xuống khi Đồ Thát ra hiệu cho cả ba người ngồi xuống.
Hồng Sao lên tiếng:
- Mục quản sự\, nghe danh đã lâu\, nay mới được diện kiến\, quả là tuổi trẻ tài cao\, tướng mạo xuất chúng.
Mục Tuy nhận ra sự bất thiện trong giọng nói của Hồng Sao, vừa rót trà mời họ vừa khách sáo mỉm cười.
- Thật không dám nhận.
Hồng quản sự khách khí rồi.
Đinh Tài mỉm cười nhã nhặn.
- Mục quản sự đừng khiêm tốn.
Hiện tại chúng tôi vẫn không thể hiểu được làm thế nào mà cậu khiến cho bọ bâu kín các cửa hàng vải của Đồ Lâm.
Lỗ Đạt trông có vẻ trẻ tuổi nhất trong số ba người, tò mò nhìn Mục Tuy, ánh mắt sáng rực lên.
Mục Tuy thoái thác.
- Đinh quản sự đánh giá cao tôi rồi.
Bọ kia không phải do tôi làm.
Đồ Thát bật cười lạnh lẽo cắt ngang.
- Đều là người trong nhà\, không cần đánh thái cực.
Sổ sách đều ở đây cả rồi chứ?
- Vâng thưa cậu chủ.
– Hồng Sao cúi đầu.
– Đã tính toán xong ạ.
- Cho người mang hết tất cả sổ ghi chép về đây.
– Đồ Thát nhìn Đinh Tài.
Mệnh lệnh này khiến Hồng Sao tái mặt mà Đinh Tài và Lỗ Đạt thì ngạc nhiên vô cùng.
Đinh Tài chắp tay nói:
- Vậy\, xin cậu chủ cho chúng tôi mấy hôm để di chuyển sổ tới.
Đồ Thát lắc đầu, mắt lạnh đi.
- Không cần.
Ngày mai trực tiếp chất hết sổ vào hòm cho lên xe ngựa\, mang vào bằng cửa chính luôn.
Mục Tuy sẽ ra nhận.
- Cậu chủ\, cậu đây là không tin tưởng tôi sao? – Hồng Sao nhìn qua lại mấy người\, mắt hơi đỏ lên.
Đồ Thát nhàn nhạt uống trà.
- Hồng quản sự vất vả rồi.
Chờ tuyết nhỏ\, cô hãy quay về Cẩm Duệ thành tiếp quản chuỗi cửa hàng trang sức ngọc ở đó và mở rộng chúng ra.
Chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ phải đặt cửa hàng trang sức ở thành Thải Quy này.
Cẩm Duệ thành ở tít phía nam, vừa nghe tới đó, mắt Hồng Sao lóe lên tia đau đớn.
Cô ta nhìn sang Mục Tuy, sự thù ghét và ác ý không thể che giấu nổi.
Mục Tuy lập tức hiểu ra mối quan hệ “chủ tớ” giữa Hồng Sao và Đồ Thát.
Ánh mắt y dừng trên khuôn mặt Hồng Sao lâu hơn một chút, đánh giá.
Cô ta trang điểm rất tỉ mỉ, đeo đồ trang sức bạc cầu kỳ, ánh mắt nhìn Đồ Thát rất da diết.
Mục Tuy cảm thấy hơi khó chịu.
- Cậu chủ\, phương nam quá xa xôi\, người nhà tôi đều ở thành Thải Quy\, không biết liệu cậu có thể...! – Hồng Sao đè thấp giọng xuống\, mắt ướt long lanh mà nhìn Đồ Thát\, trông rất đáng thương.
Đồ Thát nhếch mép cười nhạt.
- Hồng quản sự chê các tiệm ngọc\, không muốn tiếp nhận sao?
- Hồng Sao không dám.
Tôi chỉ không nỡ xa gia đình mình thôi.
Đinh Tài và Lỗ Đạt nhìn sang Hồng Sao, dùng ánh mắt lo sợ muốn ngăn cô ta đừng nói nữa, ngoan ngoãn mà nhận chuỗi cửa hàng kia đi thôi.
Thế nhưng Hồng Sao còn đang chăm chú nhìn Đồ Thát và mong hắn mủi lòng nên không quan tâm đến hai người kia.
Đồ Thát cụp mắt xuống, gật gù.
Chẳng hiểu sao Mục Tuy thấy ớn lạnh.
Hắn nhấp một ngụm trà rồi quyết định.
- Vậy tạm thời Hồng quản sự cứ ở lại thành Thải Quy với gia đình đi.
Lỗ Đạt\, phân loại sổ sách rõ ràng\, dán nhãn ghi chú vào rồi chuyển tới đây.
Sổ đã tính toán xong này cứ để lại\, Mục Tuy sẽ tự phân loại sau.
Đinh Tài\, tới gặp Hồng Đăng\, giao lại chuỗi cửa hàng ngọc cho ông ấy.
Mặt Hồng Sao lúc này cắt không còn giọt máu nào.
Sự vui mừng vì không phải rời đi của cô ta chưa được mấy giây đã biến thành kinh hãi.
Chuỗi cửa hàng ngọc đáng ra phải thuộc về Hồng Sao, chỉ vì một câu cự nự lập tức Đồ Thát chuyển cho người khác, chứng tỏ vị trí của cô ta, ai thay thế cũng được.
- Vâng thưa cậu chủ.
– Hai quản sự đồng thanh.
- Còn Lục Hành thì sao ạ? – Đinh Tài không thấy Đồ Thát nhắc đến Lục Hành nên hỏi luôn.
Đồ Thát khẽ đánh mắt về phía Mục Tuy, rồi lắc đầu:
- Lục Hành tạm thời chưa thể dùng.
Sang năm tiếp tục cho chạy thương thôi.
- Cậu chủ\, sổ sách này là muốn giao cả cho Mục quản sự tính toán lại ư? – Hồng Sao thắc mắc.
Mục Tuy thấy chủ đề này thật là quen thuộc.
Lục Hành cũng từng có ác cảm với y như vậy, không muốn bị một bán nô thấp hèn kiểm tra.
Đồ Thát nhướn mày nhìn sang.
- Hồng quản sự có ý kiến gì sao?
- Cậu chủ\, Hồng Sao tôi theo cậu đã hơn chục năm rồi\, làm việc như thế nào hẳn cậu chủ rõ hơn ai hết.
Hiện tại sổ sách đều đã tính xong\, cậu cho người kiểm tra lại khác nào nghi ngờ tôi.
Đồ Thát lạnh mặt, ý cười vụt tắt trong đáy mắt.
- Cô sợ bị kiểm tra à?
- Không ạ.
Cây ngay không sợ chết đứng.
Cậu nghi ngờ mới cho người kiểm tra lại\, tôi chỉ cảm thấy thất vọng thôi.
- Ta là chủ mà làm việc phải nhìn tâm trạng của cô\, không dám cho người kiểm tra lại sổ sao? Cô muốn thì ta được tra\, cô thất vọng thì ta chỉ được phép xem sổ đã tính toán xong ư?
Mắt Hồng Sao đỏ hoe lên.
- Ý tôi không phải như vậy…
- Ý cô thế nào ta không quan tâm.
Không nói qua nói lại nhiều.
Hồng Sao cắn chặt môi, nước mắt rơi xuống.
- Cậu chủ\, lúc khó khăn cùng bươn chải thì cậu đối đãi với chúng tôi khác biệt.
Hiện tại mọi chuyện thuận lợi rồi\, cậu lại vì một người mới tới\, tước quyền quản lý sổ sách của tôi.
Như vậy cũng quá tuyệt tình rồi.
Đồ Thát cười nhạt, mắt lóe lên tia sáng độc địa khiến Mục Tuy rét lạnh.
- Ta thấy hiện tại chẳng có chỗ nào thuận lợi cả.
Ngày xưa ta vào nam ra bắc\, cô theo ta hưởng bao nhiêu lợi lộc.
Lộc tháng\, lộc năm\, tiền bạc chất cao như núi\, có năm nào thiếu thưởng vạn lượng không? Công sức của cô được trả bằng bạc trắng\, ta có nuốt không đâu\, cũng không thấy cô từ chối.
Hiện tại ta bất tiện\, không thể danh chính ngôn thuận ra ngoài\, cô định cậy mình cây cao bóng cả mà đòi ta phải làm theo ý cô sao? Không muốn nhả sổ sách\, không muốn tiếp quản các cửa hàng ngọc thì thôi đi.
Thử lượn khắp Hãn Diệc quốc này xem có quản sự nhà nào lương bổng cao hơn không?
Hồng Sao nhìn chằm chằm vào Đồ Thát, không cam lòng.
- Đó là cái lý.
Thế còn cái tình? Cậu mua công lao động\, trả bằng tiền\, còn sự trung thành của chúng tôi thì sao?
- Đừng có xưng chúng tôi ở đây.
– Đồ Thát hừ lạnh.
– Người cự tuyệt\, chống đối sự sắp xếp của ta chỉ có mình cô thôi.
Chim công được khen đẹp lâu ngày thì tự cho rằng mình là phượng hoàng ư? Chỉ là một quản sự con con\, biết chút ít bí mật của chủ nhân thì cho rằng mình quan trọng\, không thể thay thế\, chủ nhân phải nhìn sắc mặt mình.
Hồng Sao\, Đồ Thát này không phải là kẻ dễ bị uy hiếp thế đâu.
- Tôi chưa bao giờ có ý định uy hiếp cậu chủ.
– Hồng Sao cụp mắt xuống.
– Tôi chỉ không phục vì Mục Tuy kia vừa tới mà có thể được nắm sổ sách quan trọng trong khi tôi nỗ lực bao năm mới có thể giành được sự tin tưởng của cậu.
Làm sao cậu biết liệu hắn có phải là do kẻ khác cài vào\, một ngày không xa sẽ cắn trả cậu?
Mặt Mục Tuy sa sầm xuống.
Y vẫn đang ngồi lù lù ở đây đấy nhé.
Hồng Sao nói sỗ như thế này có khác nào tên Lục Hành nông cạn kia.
Đồ Thát trừng mắt lên nhìn Hồng Sao, cơn thịnh nộ đã bùng lên, hắn quát lớn:
- Câm miệng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...