Bán Nô


Lão Tần quản gia ù ù cạc cạc này trong mắt Mục Tuy chỉ là một con rắn già lưỡi dài ba tấc.

Uốn lưỡi phun độc thì được, làm ăn thì...!Y thậm chí còn không thèm nhớ tên.

Nhìn lão đổ mồ hôi hột trước từng hòm, từng hòm sổ sách kế toán cửa hàng, Mục Tuy khinh bỉ trong lòng.

Bạc về ngân khố Tần gia cứ vạn lượng, chục vạn lượng, trăm vạn lượng, tăng dần đều, lão nghĩ từ trên trời rơi xuống chắc? Mặc kệ lão có dẫn theo một thằng con trai và một tiểu quản sự ghi chép, Mục Tuy bàn giao theo cách của y.

Ba người kia phục vụ một mình y cũng đổ mồ hôi sôi máu mắt, theo không kịp.

Làm việc từ sáng sớm đến tối đêm, liên tiếp nửa tháng mới bàn giao xong toàn bộ sổ sách, cửa hàng, cửa hiệu, thôn trang...!Tưởng đơn giản sao? Ba năm y tiếp quản, có cái gì y liền lôi ra giao bằng sạch.

Hai bên ký tá, đóng dấu bàn giao, sau này có xảy ra biển thủ cũng không ngậm phân phun lên đầu y được.

Bàn giao xong, lão quản gia lăn ra ốm.

Tần Tể thỉnh thoảng chạy tới xem tiến độ, nhìn cách Mục Tuy làm việc, lại so sánh với sự chật vật của ba người kia, sắc mặt đen dần.

Thế nhưng ván đã đóng thuyền, hàng đã xuất kho, làm thế nào để hoàn vốn?
Tần Tể vẫn phải vác mặt già tới thông báo với Mục Tuy.

- Mục Tuy, chắc cậu cũng đã biết, ta đã bán cậu cho nhà họ Đồ trong thành.

Thu dọn đồ đạc của cậu đi, hai ngày nữa ta dẫn cậu sang đó.

Nói xong Tần Tể lập tức chìm vào âm u.

Mục Tuy cười nhạt:
- Vâng, thưa ông chủ.

Ngài ở lại nhớ giữ sức khỏe.

Mục Tuy lập tức trở về phòng, rút tư liệu nhà họ Đồ trong đám phú gia ra.


Nhà này y chẳng lạ: Rặt một đám giá áo túi cơm vung tiền như rác.

Gia chủ tên là Đồ Canh có tới năm người vợ, tám đứa con.

Đại viện nhà đó phân thành mấy chục cái tiểu viện lớn nhỏ, tường cao rào kín, chẳng kém gì hành cung của Nhà Vua.

Nhà họ Đồ ngoài Đồ Thát ra chẳng có kẻ nào nên thân.

Con trai thứ bảy, Đồ Thát sau khi ngã gãy chân, không thể liền lại như cũ được, phải ngồi một chỗ.

Lũ giá áo túi cơm kia lập tức chia nhau xâu xé chuỗi cửa hàng cửa hiệu, và phân tán gia tài ra bên ngoài.

Nhờ thế mà Mục Tuy lặng lẽ cướp được vô vàn chỗ tốt, thò gậy từ trong bóng tối, chọc mõ gõ bát, khiến chúng thiệt hại không nhỏ.

Ấy thế mà lũ ngu xuẩn kia vẫn không hề hay biết, đổ lỗi cho quản sự nhà mình, kết cục là tự cắn xé lẫn nhau.

Liệu có phải Đồ Canh nhìn thấy tình cảnh không ổn, cố tình tìm cách mua y về để chấn chỉnh lại, thế vào chỗ của Đồ Thát, quản lý chuyện làm ăn?
Mục Tuy xem gia phả nhà họ Đồ do Tôn Khánh tự vẽ, đầu đau giật giật.

Đồ Canh này...!là một nhẽ.

Đến các con trai lão cũng thê đàn thiếp đống, cháu chắt chạy quanh đầy một nhà.

Nhớ không nổi, nhớ không hết.

Ba đứa con gái lão đã gả ra ngoài, năm thằng con trai còn lại trong nhà, ngoại trừ Đồ Thát còn chưa lấy vợ ra, bốn thằng kia làm cách nào mà có tới hai mươi ba người vợ lớn nhỏ?
Mục Tuy dứt khoát vứt gia phả sang một bên, không xem nữa.

Y ở thành Thải Quy cũng ba năm rồi, trong lúc làm ăn không thể tránh khỏi va chạm, gia sản nhà họ Đồ ở những đâu y cũng nắm sơ sơ được, không cần cho người điều tra.

Tình hình nhà họ Đồ hỗn độn hơn nhiều so với ngày xưa y về nhà họ Tần.

Bởi vì Tần Tể trẻ tuổi, con trai đều còn nhỏ, không ai nhúng được vào chuyện làm ăn cả.

Nhưng nhà họ Đồ, con cả đã 32 tuổi, Đồ Thát là đứa thứ bảy cũng đã 27 tuổi rồi.

Mà chuyện Đồ Thát ngã gãy chân đồn đại không nhỏ, đủ mọi điều tiếng.

Có tin đồn, đám con trai nhà đó hùa nhau hãm hại Đồ Thát để phân chia tài sản.

Mục Tuy còn đang lên kế hoạch chèn ép để thu mua cửa hàng gỗ thơm phương nam của nhà đó, nhưng hiện tại chắc không cần nữa rồi.

***
Chuyện thu dọn đồ đạc cũng chẳng có gì to tát.

Tiền bạc được chuyển ra ngoài, đám nô lệ đi theo Mục Tuy hầu như chỉ mang theo quần áo đơn giản.

Sáng sớm ngày hẹn giao người, Mục Tuy dẫn theo tám nô lệ, sáu nam hai nữ đứng ở sân trước chờ Tần Tể.

Tần Tể cùng lão quản gia đi ra, tâm trạng không được tốt lắm, mặt cả hai đều cau có, lão quản gia mồ hôi vã như tắm bất chấp tiết thu hiu hiu lạnh.

Nhìn những nô lệ phía sau Mục Tuy, Tần Tể sững người.

- Đây là…
- Ông chủ, đây là tám nô lệ đã theo tôi lâu nay.

Nể tình Mục Tuy tôi tới nhà họ Tần góp công không ít, xin ông chủ cho tôi mang họ theo hầu hạ.


Dẫn theo người nai nịt gọn ghẽ ra đứng chờ hết ở sân rồi mới xin phép là có ý gì? Tần Tể dù tức giận nhưng bị cái “góp công” của Mục Tuy chặn họng.

Há miệng ra không nói nên lời, lão đành ngậm miệng lại, xua tay.

- Được được.

Thích mang thì mang, nhà này cũng không thiếu vài nô lệ.

Tần Tể nhìn lướt qua tám nô lệ mà Mục Tuy mang theo.

Cũng toàn những kẻ trung thành với y cả, lão giữ lại có khi còn hại thân.

Nô lệ bên cạnh bán nô không giống những nô lệ bình thường khác, bỏ đi thì hơn.

Hoàng Cảnh và Tôn Khánh dẫn đầu đám nô lệ, ngoài ra còn có hai nữ nô tóc tết sát da đầu như đàn ông mà Tần Tể không nhớ tên.

Hai người này là Á Linh và Ngô Diệu, theo hầu chuyện ăn uống giặt giũ cho Mục Tuy.

Bốn nam nô còn lại rất ít khi lộ mặt, Tần Tể chỉ thấy qua mấy lần, mỗi lần bắt gặp đều là đi cùng Hoàng Cảnh hoặc Tôn Khánh.

Lão cũng không nhớ được đám nô lệ này lão mua hay Mục Tuy mua.
Tôn Khánh chướng mắt trước vẻ ban ơn bố thí của Tần Tể, cụp mắt ghi hận trong lòng.

Tần Tể ra lệnh cho nô tài dắt ngựa.

Mục Tuy nhìn một lượt sân vườn hoa lá ở tiền viện này, khẽ mỉm cười với đám nô tì, nô tài đang lén lút rình rập nhìn từ xa rồi quay người rời đi.

Bán nô hay nô lệ đối với chủ nô chẳng khác nào một món hàng.

Nô lệ thì rẻ mạt, bán nô đắt đỏ hơn nhưng trong mắt chủ nô vẫn không phải con người.

Mục Tuy bị bán qua bán lại nhiều lần, đi nhiều nơi, gặp tỷ loại người, y thừa biết ruột gan thối nát của đám nhà giàu chứa thứ gì.

Làm trâu làm ngựa cho bọn chúng, cuối cùng rồi cũng sẽ bị vứt bỏ mặc dù giá trị vẫn còn nguyên đây.

Thật là những kẻ ngu xuẩn.

Mục Tuy cưỡi ngựa đi cùng Tần Tể.

Nô lệ theo y lên hết xe ngựa phía sau bởi vì đường tới nhà họ Đồ khá xa.


Nhà họ Tần ở gần cổng thành, nhà họ Đồ lại ở tít phía bắc thành nơi tập trung các đại viện của phú gia.

Mục Tuy nhìn cảnh vật hai bên đường, lòng lạnh lẽo.

Y chưa bao giờ cắn trả những chủ nhân không ngược đãi y nhưng hiện tại y hận.

Hoàng Cảnh quay sang hỏi y.
Đại đại, đi thì đi thôi, sao trông trầm ngâm như đang tiếc nuối vậy?
Mục Tuy cười nhạt.
Cái cảm giác bản thân mình không làm gì sai, dốc hết tâm huyết phục vụ chủ nhân, làm giàu cho gia tộc chúng nhưng cuối cùng lại bị bán đi như một món hàng mục rữa, hết giá trị thật khó chịu.

Tao chưa từng có ý định phá phách, chưa hề phản bội, không bao giờ tính toán nắm quyền hành, điều khiển chủ.

Cớ sao lũ chủ này cứ nghe những lời dèm pha của bọn tiểu nhân bỉ ổi mà tống khứ tao đi.

Đại đại, Tần Tể này không đáng để chúng ta phải khom lưng uốn gối.

Đừng nghĩ nhiều.

Y có không thể không nghĩ nhiều.
Lũ tiểu nhân bỉ ổi, miệng lưỡi nhớt dẻo, liếm gót giày chủ nhân lợi hại thật đấy.

Chắc phân của chủ chúng nó cũng khen thơm.

Mục Tuy ngồi lắc lư trên ngựa, mắt phóng vào hư vô.

Với bản lĩnh của Tần quản gia và Tần Tể, Tần gia sẽ sớm rơi vào tình cảnh hũ bạc thủng đáy như ngày xưa thôi.

Rồi thì bán giá cao viên dạ minh châu phương đông kia cũng không thể mua lại được Bán nô nào bản lĩnh lớn hơn y đâu.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui