Kim Taehyung im lặng quan sát mọi thứ. Cơn tức giận trong lòng không nguôi ngoai phần nào. Nếu như có ai đó vô tình châm dầu vào thêm, tức khắc lửa giận sẽ bùng phát.
Kim Seokjin và Kim Namjoon vừa bước đến tới cửa đã nhìn thấy tình hình căng thẳng không thôi. Bước nhanh chân vào bên trong, hai người họ mới có thể nhìn thấy rõ được cái quan cảnh hiện tại.
Đối lập với nhau, chẳng ăn khớp một chút nào.
Mẹ Kim thấy Seokjin cùng con rể về tới thì chỉ đưa ánh mắt nhìn cả hai. Vừa thấy đôi mắt bà như thế, Seokjin không thể hòa bình với bên kia. Khi nghe Yangmi nói về vụ việc Cheongha sẽ đến đây, Seokjin đang ở bệnh viện ngoại ô cũng ngay lập tức xách theo Kim Namjoon về đây. Anh biết rõ, lửa giận trong Kim Taehyung mà bùng lên, thì khó tránh có chuyện khó xử giữa hai nhà nội ngoại. Anh trăm lần cũng không nghĩ đến bà sẽ khóc vì chuyện này. Dù không biết đúng sai, nhưng luật nhà họ Kim đã đặt rõ, chỉ cần mẹ Kim rơi nước mắt, mọi người trong nhà họ Kim sẽ luôn đứng về phía mẹ.
Đặt biệt là Kim Taehyung.
Hắn tuy không được mẹ nuôi từ nhỏ đến lớn, nhưng ngày nào, tháng nào mẹ cũng sẽ điện hỏi thăm hắn, cưng chiều và bao bọc Kim Taehyung hết mực. Hắn đau mẹ cũng sẽ đau theo, nên việc Taehyung thương mẹ là điều không thể phủ nhận.
Ông Kim và ba Kim vừa hay về đến đúng lúc tình hình đang căng như sợi dây đàn, chỉ cần một tác động mạnh thì coi như sợi dây đàn đứt, tình nghĩa giữa hai nhà cũng kết thúc từ đây.
- Hwa Young, em không sao chứ?
Ba Kim vừa bước vào nhà đã gọi tên mẹ Kim. Đi công tác mới có một ngày thôi sao mà nhiều biến cố ập đến người phụ nữ của ba thế này.
Hwa Young thấy chồng thì cảm xúc như vỡ òa. Bà lao vào vòng tay của ba Kim. Tiếng khóc nấc vang lên, mang theo sự tủi thân, uất hận. Won Cha ôm người phụ nữ của mình vào trong lòng thật chặt, dỗ dành để bà không khóc nữa.
Ông Kim thấy một màn vợ chồng tình cảm như vậy cũng cảm thán không thôi.
- Chị khóc cái gì chứ hả? Tôi chỉ đến đòi những cái gì thuộc về mình thôi. Seo Hwa Young, chị được anh rể yêu thương, con cái ai cũng là người có tiếng, thậm chí đến cả con rể và chàng dâu cũng là người thừa kế tập đoàn sau này. Nhà họ Kim thương yêu chị như vậy, còn tôi thì được cái gì chứ hả? Cũng tại chị, tất cả đều tại chị. Nếu không phải năm đó chị cướp mất anh rể, thì bây giờ người cùng anh ấy xứng đôi sẽ là tôi rồi!
- Mày có im ngay hay không! Chưa đủ mất mặt sao?
Ông Seo quát lớn, mọi thứ đều chìm trong im lặng, ba Kim ôm mẹ vào lòng. Giọng điệu ba Kim như trạng thái cố kiềm nén lại sự tức giận.
- Ba, con biết chuyện vợ con có ý không muốn chia lại tài sản cho Cheongha, nhưng đó là mảnh đất em ấy đã dành lại để là của hồi môn cho Yangmi, bây giờ ba bảo em ấy phải chuyển nhượng lại cho em vợ, con thật sự không đồng ý.
- Con...! Won Cha, con vốn là người hiểu chuyện nhất. Có bao nhiêu mảnh đất hả con?
Ông Seo nhất quyết cãi lại. Dù biết mối quan hệ của hai nhà hiện tại đã sắp không thể hàn gắn, nhưng sao chỉ vì một mảnh đất mà lại phải làm khổ hai nhà như thế.
- Nhà họ Kim đúng là không thiếu đất, nhưng đó là của hồi môn mà mẹ vợ đã cho vợ con. Mẹ nào mà chẳng thương con, Yangmi còn lại là đứa con gái duy nhất của cô ấy. Cô ấy thương con bé, chỉ muốn con bé được hưởng những gì cô ấy đã cố gắng.
- Nếu liên hôn thì sao? Đất vẫn là của nhà họ Kim, nhưng người là của con. Bác thấy như nào?
Ciel lên tiếng. Nghe thấy thế Won Henjin liền ngã người ra phía sau. Cười phá lên một tiếng.
- Anh nghĩ cướp người của tôi được chắc?
- Luận về tướng mạo, gia thế, học vấn, con trai tao không hơn mày chỗ nào chứ thằng nhãi.
Cheongha thấy có cơ hội liền khích tướng. Nhưng vô tình lại chọc đúng chỗ ngứa của Won Henjin.
- Nhà họ Won xưa nay làm trong quân ngũ. Ông cố nguyên soái đã về hưu, ông nội là nguyên soái, bác hai là đại tướng, bác ba là trung tướng, ba là thiếu tướng, mẹ là chuẩn tướng. Học vấn suốt từ nhỏ đến lớn đều là điểm A+ tuyệt đối, điểm vào trường đại học 99 điểm.
1
Kim Yangmi đã thán phục sát đầu về gia cảnh của nhà Won Henjin. Gia đình đều có lịch sử trong quân lâu đời, thế mà cậu con trai duy nhất lại tham gia vào mafia, thậm chí còn được gia đình ngấm ngầm ủng hộ.
Kim Taehyung như ngồi xem kịch hay, chán nản muốn đi ngủ với em bé của hắn. Mẹ Kim có ba lo rồi, cô em gái cũng có người khác chống lưng, huống hồ còn có ông Kim ở đây, ai dám đụng đến sợi tóc của nhà họ Kim đâu cơ chứ. Hắn cũng như muốn hết công việc rồi. Chỉ còn ngứa mắt tên Ciel kia một chút.
- Được rồi, đừng gây nhau nữa. Ông Seo, tôi biết ông thương con gái nhà ông, nhưng nếu đã gả đến Hwa Young đến đây thì Hwa Young đã không còn gì để đối đãi tốt đến mức nhượng hết tài sản của mình cho em gái. Con dâu của tôi cũng được cưới hỏi đàng hoàng, tiệc cưới linh đình đến cả ngoài nước còn biết, ông cùng con gái... và cả cháu trai đến đây chỉ đòi một miếng đất là không thể. Huống hồ, thằng cháu này của ông, ở đây cũng quá chướng mắt tôi rồi. Quan hệ giữa Yangmi và thằng nhóc này đã kết thúc từ lâu, nay thằng nhóc này buông lời như vậy, khác nào muốn chia rẻ chuyện tình của cháu gái và cháu rể tương lai của tôi chứ. Chúng ta là trưởng bối, sao cứ phải xen vào chuyện của mấy đứa nhỏ làm gì chứ.
- Ông...!
Ông Seo nghe thế cũng như được thuyết phục.
- Các người chính là muốn đối đầu với tôi chứ gì? Được, nếu chuyện đã đến đây rồi tôi cũng nói anh nhà họ Kim các người biết. Chị ta là được gả thay tôi đó, cho nên số đất này phải là của tôi. Gả thay như chị ta thì xứng đáng có được cái gì chứ?
- Xứng làm chủ mẫu nhà họ Kim.
- Vậy thì chị ta chỉ là gả thay, gả thay thôi!
- Nói cái chuyện mà ai cũng biết hết vậy?
Kim Seokjin nghe không lọt lỗ tai tý nào. Chuyện này nhà họ Kim đã nghe từ đời này qua đời khác, Kim Seokjin còn thuộc lòng từ khi còn bé xíu.
Cuê quá cuê.
.
ý tại hạ nói sắp xa nhau thôi, chứ cũm khum biết khi nào xa =))) chắc linh cảm sắp xa cái ngọt đến với các ngược các mỹ nhân ạ.
7
phl.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...