Giờ Mẹo mới qua không lâu, cửa trước vườn Tây Hổ đã nổi lên một hồi xôn xao không nhỏ, khiến không ít người trong phủ tò mò ra ngoài vây xem, vì tranh xem diện mạo thật của vị khách mới đến.
"Thiếu gia, thiếu gia!" Uyển Xuân cao hứng bừng bừng từ viện trước chạy thẳng vào Tiểu Thương Lãng, may mắn sáng nay chủ tử cáo bệnh, không có ra cửa làm việc, nếu không sẽ phải bỏ qua trận náo nhiệt này.
Trong phòng, gương mặt Ngọc Liễu công tử không vui, trầm mặt ẩn nhẫn không phát, nghiêng tựa trên giường tiện tay lật cuốn sách. Nha đầu chết tiệt kia! Không phải nói với nàng không nên tới quấy rầy hắn nghỉ ngơi sao? Bị nàng kêu như vậy, đầu tựa hồ lại bắt đầu mơ hồ đau!
"Uyển Xuân, đi ra ngoài, nếu có người muốn gặp ta, liền nói cho hắn biết ta chết, ngày mai đến sớm." Giọng điệu của hắn miễn cưỡng, một chút nguyên khí cũng không có.
"Thiếu gia, người đang nói bậy bạ gì đó?" Uyển Xuân nhẹ nhàng cười duyên, đoạt lấy cuốn sách trong tay chủ tử, kéo hắn ngồi dậy, "Mời đến phòng khách xem một chút đi! Ngày hôm nay có một vị khách tới phủ chúng ta, Uyển Xuân nghĩ thiếu gia nhất định sẽ rất cảm thấy hứng thú với vị khách này!"
Nghe vậy, hắn uy nghi nheo mắt lại, trầm giọng nói: "Đừng nói với ta là Lãnh Địch Thiên đó! Nam nhân này kiếp trước nhất định có thâm thù đại hận với ta, nếu không sao khiến ta thấy hắn liền nhức đầu, không thấy hắn, cũng nhức đầu!"
Thì ra là, người hiện tại khiến chủ tử cảm thấy hứng thú nhất lại là oan gia đó! Tâm tư Uyển Xuân nhanh nhẹn, cũng không dám nói ra ý nghĩ trong lòng.
"A, thiếu gia, mặc dù không phải thế tử, nhưng cũng không kém xa!" Uyển Xuân cố làm thần bí, hầu hạ chủ tử đứng dậy thay quần áo mang giày, lại đẩy hắn đến phòng khách.
"Uyển Xuân! Nàng nói rõ cho ta, ta bị nàng làm cho hồ đồ rồi !" Không kém xa? Chẳng lẽ là Lãnh vương gia và vương phi? Từ nhỏ đến lớn, hai trưởng bối này hắn đã quá quen thuộc, sao có thể còn thấy hứng thú với họ!
Nhưng ngay sau đó ý nghĩ của hắn biến chuyển, như là đã hiểu ra, không có việc gì đi xem chút cũng được! Luôn ở trong phòng, lòng cũng buồn bực.
Xa xa hắn đã nghe được tiếng người náo nhiệt truyền ra từ Ngọc Lan đường, vườn Tây Hổ luôn quen tiếp kiến người nhà đường xa mà đến trong cái phòng nhỏ đó, thường là những người không có quan hệ máu mủ với họ, ngược lại toàn là quan hệ lộn xộn xa xôi, thường khiến hắn nghe đến choáng đầu.
"Cha, mẹ!" Hắn vung áo bào lên, nhanh chóng đi vào cửa Ngọc Lan đường, chỉ thấy cha mẹ ngồi ở trong đường, không giải thích được tụ tập một đống người làm ăn no không có chuyện làm, trong phòng có hai người xa lạ đứng nghiêm, một nữ tử xinh đẹp và bé trai, chỉ là bọn họ đứng đưa lưng về phía hắn, nhìn không được dáng vẻ.
Triệu thị vừa thấy được nhi tử, cao hứng giống như nhìn thấy bảo bối, liền vội vàng đứng lên khoác tay của con trai, lo lắng hỏi: "Nghe người làm nói sáng sớm hôm nay thân thể con không thoải mái, khá hơn chút nào chưa? Có muốn mẹ mời đại phu đến nhà chẩn bệnh cho con không?"
"Không phiền mẹ phí tâm, hài nhi đã cảm thấy khá hơn chút rồi, mới muốn tới đây xem một chút." Hắn có thể hiểu mẫu thân chỉ có một đứa con trai như hắn, tự nhiên cưng chiều hết mực.
"Vậy thì tốt! Đúng rồi, con tới thật đúng lúc, tới đây gặp Hương Ngưng, nữ nhi của cháu ngoại bà con gia của ông nội con, hai nhà chúng ta mấy năm không có tin tức, cho đến trước đó vài ngày, nhận được một phong thơ, mới biết cả nhà bọn họ dời đến Lạc Dương rồi!" Triệu thị kéo tay của con trai, vừa nói vừa dẫn hắn tới cạnh Đỗ Hương Ngưng, lên tiếng gọi khẽ: "Hương Ngưng!"
Nghe tiếng, Đỗ Hương Ngưng chậm rãi quay đầu, e sợ nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, tò mò nhìn biểu ca mình, đột nhiên má phấn dâng đỏ bừng, cuống quít dời đôi mắt long lanh, lại không dám nhìn hắn thêm một cái.
Lông mi cong dày, tròng mắt trong suốt sáng nước, má hồng môi đỏ, da thịt mịn màng, là một nữ tử tuyệt mỹ khiến tâm hồn người mê đắm! Trừ như vậy, Ngọc Liễu công tử cũng không có cảm giác đặc biệt gì với Đỗ Hương Ngưng, lại càng không hiểu tại sao nàng đột nhiên quay đầu đi, chẳng lẽ không thích hắn?
Nếu như thực là như thế, nàng quá ngu, nếu muốn lấy ít đồ tốt từ vườn Tây Hổ, thì tốt nhất đừng đắc tội hắn, bằng không sẽ không chịu nổi!
"Thiếu gia, đừng nhìn chằm chằm con gái người ta như vậy, không thấy nàng đã mắc cỡ không ngóc đầu lên được à!" Uyển Xuân ở một bên tỉ mỉ nhắc nhở.
"Không có, không có chuyện. . . ." Đỗ Hương Ngưng nghe lời nói đồng tình của Uyển Xuân, càng thêm mắc cỡ cả tai đều đỏ, "Muội. . . . Muội chỉ nghĩ. . . . Danh hiệu của biểu ca cũng lừng lẫy nổi tiếng ở Lạc Dương chúng ta, đã cảm thấy mình cũng dính chút ánh sáng, trong lòng cao hứng."
Trên thực tế, là bởi vì nàng chưa từng thấy nam nhân thanh tú tao nhã, trắng noãn nho văn, thân hình thon dài hấp dẫn như thế, ánh mắt sâu thẳm của hắn hàm chứa sự khôn khéo của thương nhân, nàng nhìn tâm hoảng ý loạn.
"Thật sao?" Triệu thị nghe liền rất vui mừng, đắc ý cực kỳ, "Vườn Tây Hổ chúng ta làm ăn khắp đại giang nam bắc, hiện tại tất cả đều do nhi tử của ta quản lý, lão gia nhà ta mặc dù văn vẻ đầy bụng, nhưng bản lĩnh làm ăn lại ít, nếu không phải là nhi tử của ta thành tài, chỉ sợ vợ chồng chúng ta hai cũng sẽ không tiêu dao như vậy, cả ngày ngâm thơ xem cuộc vui, không lo chuyện thường. Lão gia, ông nói phải không?"
"Đủ rồi, phu nhân, chỉ cần vừa nhắc tới con của chúng ta, nàng liền có lời đầy bụng nói không hết, nói đến hiện tại cũng còn chưa nói chuyện thành thân với nhi tử!"
"Thành thân? Cha, lỗ tai của con có nghe lầm hay không?" Lời của phụ thân khiến lòng của hắn nổi lên đề phòng, chẳng lẽ bọn họ muốn hắn kết thành vợ chồng với Đỗ Hương Ngưng trước mắt này? Không!
"Đừng nóng vội." Triệu thị từ ái cười một tiếng, vỗ vỗ mu tay của con trai, nói: "Tuổi của con đã không nhỏ, là nên thành thân, nhưng trước khi Hương Ngưng đến kinh thành, chúng ta đã gả nàng cho đứa nhỏ Địch Thiên rồi. Hương Ngưng gia thế trong sạch, ông nội nàng còn từng làm quan tam phẩm trong triều, đến phủ Vương Gia cũng sẽ không mất thân phận. Chúng ta và Đỗ gia đã nói xong, Hương Ngưng sẽ lấy chồng từ vườn Tây Hổ, coi nàng như là nữ nhi nhà chúng ta. Vương gia cũng đã đồng ý hôn sự này, qua ít ngày nữa liền phái người tới đưa lễ."
"Lãnh Địch Thiên biết thành thân chuyện không?" Chẳng biết tại sao, đầu của hắn lại càng đau!
"Hắn đã sớm biết, vương phi nói lúc này Địch Thiên trái lại rất nghe lời, không có hỏi ngược, chắc là ngầm cho phép hôn sự này rồi! Mẹ thấy các ngươi từ nhỏ gây đến lớn, nếu Địch Thiên thành thân, ngươi cũng sẽ không chịu thua! Nhanh đi tìm cô nương tốt, chỉ cần ngươi thích, mẹ đều sẽ không phản đối, hôn sự cứ giao ẹ xử lý, ngươi mau sinh mấy đứa cháu ẹ, để mẹ bế bế!" Triệu thị cười không khép miệng, tựa như đã thấy được tình hình náo nhiệt con cháu đầy đàn.
Nghe giọng nói vui thích mơ mộng đẹp của mẫu thân, con ngươi Ngọc Liễu công tử cũng càng ngày càng trầm lạnh. Lãnh Địch Thiên muốn thành thân trước hắn? Đừng mơ tưởng!
Lúc này, bé trai vẫn đứng ở bên cạnh Đỗ Hương Ngưng đưa tay kéo kéo ống tay áo của nàng, cố gắng đưa tới chú ý, nhỏ giọng nói: "Đỗ tỷ tỷ, tỷ quên mất sự tồn tại của Tiểu Nha sao?"
Thanh âm trong trẻo, còn hàm chứa một tia mạnh mẽ của bé trai, kỳ dị đưa tới chú ý của Ngọc Liễu công tử, hắn quan sát bộ áo vải xanh sạch sẽ của nam hài, khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười giương mắt nhìn hắn. Bốn mắt nhìn nhau, không khỏi có dự cảm chẳng lạnh đánh vào lòng.
"Tất nhiên không!" Đỗ Hương Ngưng nở nụ cười, tay chân luống cuống níu lấy khăn tay, nói: "Biểu ca, tên của nó là Tố Tiểu Nha, là gặp trên đường tới kinh thành, muội thấy nó không cha không mẹ, nên bảo nó đi theo muội vào kinh, nó thật biết điều, sẽ không gây ra phiền toái, cho nên biểu ca. . . ."
"Vườn Tây Hổ chúng ta từ trước đến giờ hiếu khách, không lo thêm hai cặp bát đũa, hoan nghênh các ngươi ở đây, biểu muội Hương Ngưng thiện lương tốt bụng của ta!" Giọng nói nhàn nhạt của phái nam lộ ra nụ cười cao thâm khó lường, nói xong, hắn nhếch môi cười, vẻ mặt quỷ quyệt, xoay người rời đi Ngọc Lan đường.
Lãnh Địch Thiên, có ta ở đây, ngươi đừng mơ tưởng cưới được Đỗ Hương Ngưng như ý! Hừ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...