Edit: Apakcha
Beta: Qoop!!
Chương 76: Tay cầm máy cắt giấy
Thời tiết buổi sớm không quá lạnh, mặc bộ lễ phục qua đêm đi bộ trên lề đường, trừ bỏ một đêm ở ngoài không ngủ, cả người rét run, cảm giác thật ra thì cũng không quá tệ. Nói dễ nghe một chút, có điểm giống Breakfast at Tiffany’s trong Hepburn. Trên đường thỉnh thoảng có xe rác hoặc là xe giao báo đi ngang qua. Đầu thu mặt trời ở cuối khu phố hoặc là giữa hai tòa nhà lớn nhô ra, ánh mặt trời trong suốt, nhưng không quá ấm áp.
Lúc về đến nhà, Lyle không ở đây. Tôi cũng không bất ngờ một chút nào, tắm rửa, thay quần áo, ở phòng bếp ăn chút gì đó. Đồng hồ chưa tới bảy giờ, Caresse tỉnh dậy, ở trên giường nhỏ con bé kêu y y a a. Tôi chạy vào xem con bé, bảo mẫu đang cong người tự mặc quần áo của mình, vừa mặc vừa nói với con bé: “Chào buổi sáng, ngủ có ngon không? Mơ thấy cái gì?” Mặc dù con bé một câu cũng không hiểu.
Tôi cho con bé bú sữa của mình, đặt con bé trên nệm trò chơi bên cạnh cửa sổ sát đất phơi nắng. Từ ngày đầu tiên mới sinh ra, con bé liền tự một mình ngủ, không cần người khác đong đưa dụ dỗ, hơn nữa con bé sớm đã quen bảo mẫu ôm, chưa bao giờ chọn người. Xem ra cho dù không có tôi, con bé cũng sẽ rất tốt. Cơ thể con bé khỏe mạnh, lớn lên hẳn là rất xinh đẹp, cho dù lớn lên không xinh đẹp, trang điểm cũng sẽ rất đẹp. Các bé gái tha thiết ước mơ đồ gì đó, đối với con bé mà nói, cũng sẽ rất dễ dàng. Chỉ trừ gia đình. Mười năm hai mươi năm ba mươi năm sau, con bé sẽ trở thành một Lyle, thanh cao, xinh đẹp, giảo hoạt, khó với tới, nhưng mãi mãi không có cách đến được chỗ trái tim yêu thương, không có cách tới chỗ bình yên đó.
Tôi nhìn con bé suy nghĩ lung tung. Thời gian nhanh tới 11 giờ, Lyle trở về, ăn mặc khéo léo không nhìn ra mỏi mệt, đêm qua không biết ngủ ở nơi đâu. Anh ngồi ở trên nệm trò chơi, trêu chọcđứa trẻ một hồi, dẫn con bé tới bắt một chuỗi ngũ thải tân phân, làm thành mặt trời, sao hoặc là hình chuông lớn đong đưa. Anh đang ở bên cạnh tôi, tâm tình không tệ, dường như hoàn toàn không tính muốn nói chuyện xảy ra ngày hôm qua. Chẳng qua là thời gian không khéo, Caresse rất nhanh lại mệt nhọc. Trước kia con bé chưa đầy một trăm ngày, mỗi ngày trước lúc cơm trưa vốn còn muốn ngủ liền một giấc.
Tạm thời không có đứa nhỏ làm vật che chắn, anh một mình đi ra ngoài, tôi nán lại phòng đứa trẻ chu đáo Caresse ngủ say, ở phòng khách tìm được anh. Anh đứng ở bên cạnh bàn làm việc, nhìn bưu phẩm buổi sáng được lấy vào, trong tay là một máy cắt giấy cầm tay, dùng để cắt giấy tờ cùng thư tín không muốn giữ lại.
Tôi đứng tại chỗ cách anh ba bước, nói với anh: “Chúng ta tách ra một thời gian ngắn có được không, em muốn tạm thời chuyển ra ngoài ở.”
Anh ngẩng đầu, nhìn tôi, nói: “Caresse làm sao bây giờ?”
“Con bé sẽ đi cùng em.”
Anh sửng sốt một lát mới lại mở miệng, giọng điệu rất lạnh: “Caresse sẽ ở tại đây, em tùy ý.” Sau vài giây đồng hồ, trở nên nhu hòa một chút: “E, tại sao em không trực tiếp nói cho anh biết, rốt cuộc em muốn anh phải làm như thế nào?”
“Em không cần anh làm cái gì, em muốn ly hôn.” Tôi nói. Đó là vấn đề tại thời điểm này, trước khi nghe câu nói “Em tùy ý”, tôi ngay cả nghĩ cũng không nghĩ tới từ D (1) này mở đầu.
Trên mặt anh vẻ mặt dần dần thay đổi, không nói gì, đi qua bên người tôi, hình như là đi đến phòng thay quần áo. Tôi nghe thấy thanh âm mở tủ quần áo, không biết anh đang làm gì, cho đến khi nhìn thấy anh đi vào, cầm trong tay một quyển sổ nhỏ bìa màu đỏ tía, hộ chiếu của tôi. Anh quay lại bên cạnh bàn làm việc, cầm lấy máy cắt giấy, khởi động, cắt hộ chiếu thành hai mảnh, từng mảnh rơi xuống.
Tôi không cản anh, cũng không kịp cản anh. Ta chưa từng nghĩ đến anh sẽ làm như vậy, cũng khôngnghĩ tới mình lại nhịn không được cười một cái. Vốn là không muốn cười, nhưng mà tình cảnh kia thật sự có chút buồn cười. Ngoài mặt cười lạnh, tôi sợ hãi, nhìn anh thật giống như một đứa trẻ đang tức giận, thì ra người đàn ông là một đứa trẻ tôi cố gắng coi là chồng mình. Tôi không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài, lấy một hòm hành lý, mấy bộ quần áo và đồ trang điểm cùng một ít đồ của Caresse. Gọi điện thoại đặt phòng của một khách sạn trên đường 57, anh không nhìn tôi làm những thứ này, lúc tôi trở lại phòng khách, anh đã đi ra ngoài rồi.
Đợi Caresse tỉnh lại, tôi dẫn con bé xuống lầu, trước khi đi nói cho bảo mẫu, tôi mang đứa nhỏ ra ngoài một thời gian ngắn, công việc của cô đợi tôi cùng người nhà thương lượng lại rồi quyết định. Người này đã lăn lộn trong nghề này nhiều năm ở đây, rất biết nhìn mặt chủ, cô ấy gật đầu nói đã hiểu.
Bảo vệ giúp tôi gọi một chiếc xe taxi. Xe đi qua góc phố, lúc chạy tới trung tâm thành phố Manhattan, tôi mới phát hiện, mình cũng chỉ là đứa trẻ giả dạng thành bộ dáng người lớn, xúc động, sợ hãi, hành động theo cảm tính, hoàn toàn không biết phải làm gì tiếp theo.
Chú thích:
(1) Divorce: ly hôn, li dị
Về quảng cáo
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...