Ba tháng sau.
Trong tay Cận Hoan Nhan cầm vài tài liệu khẩn, thật cẩn thận gõ cửa phòng Cận Ngữ Ca. Đợi 1 lúc, không thấy động tĩnh, hơi khó xử. Quay đầu lại nhìn thấy Âu Dương ở gần đó, khoanh tay đứng dựa tường, vẻ mặt hiện rõ cô không có chọn lựa nào khác là phải vào trong phòng.
Không có biện pháp đành cố lấy dũng cảm gõ cửa. Sau 1 lúc, trong phòng vang lên 1 chút âm thanh, lại đợi, nghe được giọng nói yểu xìu của Cận Ngữ Ca,
"Vào đi."
Hô ——, cô ba thở dài nhẹ nhõm, làm động tác OK với Âu Dương, nhẹ nhàng mở cửa bước vào.
Trong phòng chỉ mở 1 chút ánh sáng, đủ để nhìn thấy rõ sự vậy. Hoan Nhan quét 1 vòng quanh phòng, phát hiện Cận Ngữ Ca ngồi cô độc trên chiếc ghế sofa cạnh cửa sổ, cúi đầu ngẩn người.
Trong lòng Hoan Nhan có chút chua sót, trạng thái ngẩn người của Cận Ngữ Ca đã lâu như vậy, bác sĩ tâm lý định kỳ lại đến khám, nhưng trước mắt hình như vẫn chưa có tác dụng gì.
"Chị hai, em có thể mở đèn không? Có vài tài liệu muốn chị xem."
Cả người Ngữ Ca phản ứng có vẻ rất chậm chạp, nghe được câu hỏi, 1 lúc sau mới phản ứng, nhẹ nhàng nói "Um".
Hoan Nhan mở đèn, trong phòng sáng chói lên. Dưới ánh đèn, Cận Ngữ Ca tiều tụy càng thêm rõ ràng. Hoan Nhan hơi hơi nhíu mày,
"Chị hai, chị muốn ăn chút gì trước không? Mẹ nấu cháo, rất thơm."
Cận Ngữ Ca lắc đầu, ngẩng đầu lên, đưa tay, ý bảo Hoan Nhan đưa tài liệu cho cô.
"Um." Hoan Nhan chạy nhanh chóng mở tài liệu khẩn đưa tới,
"Đây là mấy quyết định của ban giám đốc, chỉ cần chị ký tên. Còn đây là bản kế hoạch, Âu Dương đã xem qua, chị yên tâm, chỉ cần ký là được rồi, nếu lo lắng thì xem lại. "
Ngữ Ca mở bút, ký tên hết tài liệu này đến tài liệu khác. Hoan Nhan nhìn biểu cảm của cô, muốn nói lại thôi.
"Chuyện của công ty đều do một mình Âu Dương làm sao?" Ngữ Ca bỗng nhiên đặt câu hỏi.
"Dạ, chi tiết là Âu Dương vừa học vừa làm, sau đó ông nội sẽ kiểm tra."
Cận Ngữ Ca gật gật đầu, không nói gì nữa.
"Chị, khi nào thì quay về công ty a?" Hoan Nhan cố ý nói thật thoải mái như 2 chị em trò chuyện tâm sự..
Cận Ngữ Ca ngừng bút, không nói gì.
"Ách —— không muốn trở về cũng không sao, nghỉ ngơi nhiều một chút, chị cũng đang mệt mỏi. Dù sao hiện tại công ty cũng có ông nội, lại có thêm Âu Dương giúp 1 chút, haha..."
Cận Hoan Nhan nhanh chóng giải thích. Ngữ Ca vén vài sợi tóc trên trán, ngước mắt lên,
"Ngày mai."
"Hả?" Hoan Nhan tỏ vẻ như không hiểu, mở to 2 mắt hỏi.
"Ngày mai chị về công ty."
"Thật sự? Chị hai, thật tốt quá rồi!" Hoan Nhan vui sướng từ trong lòng cho đến vẻ mặt,
"Ông nội bọn họ sẽ rất vui, lo lắng của mọi người sẽ trôi quay."
Cận Ngữ Ca không nói thêm gì, cúi đầu tiếp tục ký tài liệu. Hoan Nhan ngẫm nghĩ, mở miệng hỏi dò,
"Hiểu Kiều..."
"Miễn bàn đến cô ấy!" Cận Ngữ Ca cực nhanh lên tiếng dập tắt, nhíu chặt mày, dường như có nhiều điều không muốn nói.
Hoan Nhan cứng họng, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của chị mình, không dám nói thêm gì nữa. Cô rất muốn nói cho chị mình biết, mỗi ngày 9h tối Kiều Hiểu Kiều đều nhắn tin hỏi cùng 1 nội dụng: Ngữ Ca khỏe không? Mà cô cũng rất nhiệt tình tường thuật lại hoạt động 1 ngày của Cận Ngữ Ca cho Hiểu Kiều nghe. Nghe nói Hiểu Kiều đã rời khỏi thành phố này, không biết đi đâu, cô ba cảm thấy, Kiều cảnh quan thật sự rất đáng thương, mà chị hai có phải tuyệt tình quá không.
Lúc này, Kiều Hiểu Kiều đang chạy đến 1 vùng núi, xung quanh tối đen, chỉ có ánh đèn xe soi rọi mặt đường, làm cho cô di chuyển vô cùng khó khăn.
Đã hơn 1 ngày, vừa buồn ngủ lại đói, xung quanh lại không thấy khách sạn, tuy rằng trên xe có túi ngủ, Hiểu Kiều cũng không dám dừng xe ngủ dọc đường. Đành phải cố gắng giữ vững tinh thần tiếp tục chạy, với tốc độ từ từ, chậm chạp.
Chuông điện thoại vang lên, làm Kiều Hiểu Kiều mệt rã rời giật mình thức tỉnh. Lấy điện thoại ra, bắt máy, "Alô?"
"Hi ~~JOY."
Trong điện thoại, vang lên giọng nữ, là Gloria.
"Hi ~~ "
Hiểu Kiều nở nụ cười nhợt nhạt. Trong khoảng thời gian này vẫn bị dày vò bởi chuyện con mất tích, cô gần như bỏ lơ người bạn cách nửa vòng trái đất.
"Gần đây ổn không?"
Giọng Gloria bình tĩnh ôn hòa, dùng tiếng Tây Ban Nha nói nhẹ nhàng, 1 dòng nước ấm áp tràn ngập trong lòng. Hiểu Kiều ngập ngừng trả lời, "Không tốt."
"Em có nghe nói. Em cũng rất khó chấp nhận được, JOY."
"Um."
Hiểu Kiều miễn cưỡng cười cười, cũng không nói gì.
"Vậy gần đây, chị đang làm gì?"
"Không làm gì hết."
Do dự một chút, Hiểu Kiều cũng không muốn nhiều lời. Gloria hình như đang lo lắng chuyện gì, một lúc sau,
"JOY, có lẽ chị nên quay về Úc?"
Hiểu Kiều không nói gì.
"Bên này cần chị, mà chị cũng có thể bắt đầu lại từ đầu…."
"Gloria, " Hiểu Kiều cắt ngang,
"Chị không thể."
"..."
"Chị... Không thể..." Hiểu Kiều hít thật sâu, cố gắng kiềm chế những giọt lệ đang trực chờ tuôn ra, cắn chặt răng điều chỉnh cảm xúc,
"Cám ơn em, Gloria... Chị nghĩ... Chị còn có việc quan trọng phải làm.. Cho nên..."
Không có nói thêm gì nữa, Hiểu Kiều cúp điện thoại.
Mạnh mẽ quyết liệt, cô dùng hết tiền để dành mua chiếc xe này. Kiều Hiều Kiều giống như đặt cược tất cả vào đây, bây giờ cô là 2 bàn tay trắng. Cũng không biết, có lẽ cô nên từ bỏ tất cả, hay thật ra tất cả đang từ bỏ cô. Kiều Cảnh quan lắc lắc đầu xua đi những ý nghĩ mơ hồ, giữ vẫn tinh thần, tiếp tục lái đi trong mảnh trời đen.
Thời gian vĩnh viễn sẽ không vì bất kỳ ai hay bất kỳ việc gì mà ngừng lại. Tuy rằng đối với Cận Ngữ Ca mà nói, mỗi ngày trôi qua cứ như 1 năm, nhưng những dày vò theo thời gian cũng nguôi ngoa dần. Cô như viên ngọc bị hạt cát chà sát lên vết nứt, cố gắng thích ứng, cố gắng băng bó vết thương đầm đìa máu, lấy tư thế quật cường ưu thương đứng dậy..
Những màn hỗn loạn mừng năm mới đến hạn lại đến. Bản thân Cận Ngữ Ca vượt qua 1 năm long trời lở đất, nhưng tập đoàn Cận thị vẫn vững bước phát triển như cũ. Sau khi giám đốc các bộ phận báo cáo kết quả cuối năm, tiến hành tổ chức lễ mừng tân niên ở Vạn Giang Tây, so với hàng năm có vẻ náo nhiệt hơn.
Biết Cận Ngữ Ca có nhiều tâm sự, chỉ miễn cưỡng tham gia cho vui, vợ chồng Cận Trung cũng ngoại lệ tham gia giao tế ứng phó 1 vài tình huống, phần lớn thì chủ yếu do Hoan Nhan và Âu Dương phụ trách. Ngoại trừ mở màn đọc diễn văn, Cận Ngữ Ca vẫn lặng lẽ ngồi 1 góc, những chuyện xảy ra xung quanh như không có liên quan gì đến cô, trạng thái như tự do tự tại.
Đột nhiên, 1 cô bé mái tóc màu vàng óng ả mặc quần lụa mỏng màu hồng cười khanh khách chạy như bay vào, va vào chân cô, gần như muốn ngã. Cận Ngữ Ca như phản xạ có điều kiện vươn tay đỡ cô bé, cô bé được cô ôm vào lòng. Ngẩng đầu lên, mỉm cười ngọt ngào với Cận Ngữ Ca,
"Cám ơn dì ~~ "
Gương mặt mủm mỉm, ánh mắt màu hổ phách, hốc mắt sâu thẵm cho thấy đặc điểm của 1 đứa con lai, quan trọng hơn nữa là còn có mái tóc quăn quăn. Cận Ngữ Ca hơi giật mình, nhìn đứa nhỏ trong lòng chằm chằm không chớp mắt, cô bé cũng không sợ người lạ, đôi con ngươi trong sáng nhìn cô, thanh khiết như nụ chồi chớm mở..
Cảm giác thật quen thuộc. Cũng đã từng có 1 em bé mềm mại, ngửa đầu, cười tươi nhìn cô như vậy. Cận Ngữ Ca vươn tay xoa xoa tóc cô bé, nhất thời có chút thất thần.
Một người đàn ông cao gầy đi tới, cô bé quay đầu lại lại, chạy tới,
"Ba ba!"
Cận Ngữ Ca lập tức ôm ấp khoảng không, tay theo bản năng vươn ra đuổi theo cô bé, lập tức cứng đờ, kinh ngạc giương mắt nhìn chằm chằm hai cha con họ.
Người đàn ông đó là Pierre, là giám đốc phụ trách chi nhánh Cận thị ở Pháp, cũng là bạn lâu năm từ hồi học đại học của Cận Ngữ Ca. Cô sực nhớ ra, cô bé này là con của Pierre và vợ trước, lúc sinh ra, cô còn nhờ người tặng quà. Không nghĩ tới trong nháy mắt, đã lớn như vậy.
"Đã lâu không gặp, Ngữ Ca." Pierre nói tiếng Hoa lưu loát, vợ trước của hắn là Hoa Kiều, vẻ bề ngoài cũng có 5 phần giống Cận Ngữ Ca.
Ngữ Ca miễn cưỡng tươi cười, chưa kịp hàn huyên, ánh mắt lại bị hấp dẫn bởi cô bé. Pierre dường như nhìn thấu điều gì, kéo kéo bàn tay nhỏ bé của con, ngụ ý kêu cô bé chào hỏi.
"Chào dì."
Cô bé vô cùng khôn ngoan, ra dáng hiểu chuyện. Không giống Cận Khởi Ngao, thấy người lạ luôn cúi đầu, mắc cỡ, còn thường xuyên bướng bỉnh. Giống như là Kiều Hiểu Kiều tổng kết: ủ rũ phá hư.
"Ngữ Ca?"
Pierre phát giác Cận Ngữ Ca ngẩng người, nhẹ nhàng kêu cô. Ngữ Ca phục hồi lại tinh thần,
"A... Chào con... Con tên là gì?"
"Sophia."
Đứa nhỏ cũng không sợ người lạ, nắm chặt tay Ngữ Ca,
"Dì thật xinh đẹp."
Pierre nở nụ cười,
"Mỗi kỳ nghỉ tết, cô bé đều về Trung Quốc thăm ông bà ngoại."
Những đứa nhỏ biết cách nói ngọt hay được người lớn yêu thích, Ngữ Ca gật gật đầu, nắm bàn tay bé nhỏ của cô bé, ngồi xổm xuống nhìn thẳng cô bé,
"Sophia."
"Um."
Ngữ Ca vươn tay nhẹ nhàng ôm cô bé vào lòng.
Hoan Nhan từ xa nhìn thấy, một nỗi chua xót dâng lên, còn có 1 chút… tức giận..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...