Danh tiếng khoa Tâm lý Đại học H không phải hư danh, Tôn Thư Tuyết lại còn là cái tên rất được lòng sinh viên, một phần cũng vì tính cách hào sảng và cởi mở của cô.
Thẩm Chứng Ảnh tự hỏi bản thân, mình luôn cố tỏ ra thờ ơ, e ngại lo lắng trước rất nhiều thứ. Thử nghĩ mà xem, nếu không muốn chuốc lấy thất bại, thế thì tại sao không bỏ cuộc ngay từ đầu, dù ở bất cứ phương diện nào cũng không bì được tinh thần "Biết đâu sẽ thành công" của Tôn Thư Tuyết.
Mình chính là cái loại như thế, những người mình sẵn lòng kết giao là những người có những phẩm chất mà mình hằng khao khát.
Cho dù đấy là Tôn Thư Tuyết đang ngồi đối diện, Tạ Nhã Nhiên hay Hồ Lại, tất cả bọn họ đều quyết liệt và xông xáo, ngay cả Giang Ngữ Minh cũng còn dứt khoát hơn mình, dám yêu dám hận.
Cho dù sự việc ra sao, chỉ cần qua lời họ kể thì dường như luôn có cảm giác việc ấy chính – là – thế và sẽ – phải – là – như – thế. Mọi nhận xét ác ý lẫn những lời can ngăn xung quanh, tất thảy đều không ảnh hưởng đến họ.
Thẩm Chứng Ảnh nhìn Tôn Thư Tuyết đăm đăm, một lúc lâu vẫn không nói gì. Cảm giác kinh ngạc, xúc động, hân hoan cùng khát vọng cháy bỏng bừng lên trong đáy mắt.
Chỉ nhìn vào ánh mắt Thẩm Chứng Ảnh, ai có thể nghĩ đây là một phụ nữ trung niên ngoài bốn mươi, quần áo lùng thùng và trên mặt lúc nào cũng là cặp kính tối màu to bản.
Trong veo và hồn nhiên như một thiếu nữ.
Tôn Thư Tuyết bật cười: "Không cần quá cảm động đâu. Nếu thứ mà cô em gọi là con người thật hóa ra lại là ngược đãi động vật hoặc lạm dụng chức vụ chèn ép sinh viên thì chị đây xin kiếu."
"Em mà là người như vậy sao, tránh sinh viên còn không kịp nữa là." Thẩm Chứng Ảnh bất mãn.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Tôn Thư Tuyết, tuy chưa thành hình thành dạng nhưng cô Tôn vẫn nói: "Chị mới nhận ra em không đeo kính, cũng không quấn bao tải ra đường, quả nhiên là có vấn đề."
"Chẳng phải đang nghỉ lễ sao?"
"Trước giờ lễ lạt thì em vẫn trung thành với phong cách kinh điển kia còn gì, người đàn bà kỉ luật thép."
Đột nhiên Tôn Thư Tuyết bừng tỉnh, điểm lạ nhất ở Thẩm Chứng Ảnh chính là lời nói, cử chỉ và cả biểu cảm – tất cả đều non nớt hơn so với trước, nhưng không phải Thẩm Chứng Ảnh cố tình diễn trò. Tâm lý học gọi đây là cơ chế hồi quy.
Những ai đang yêu hay gặp bế tắc thường có những biểu hiện này, chỉ là Thẩm Chứng Ảnh chưa tự phát hiện ra. Cộng thêm việc lúc thì tươi hơn hớn, lúc thì uể oải thu mình, chưa kể còn cải thiện phong cách ăn mặc, nhìn kiểu gì cũng giống người rơi vào lưới tình. Ngoài ra, chi tiết Thẩm Chứng Ảnh thường xuất hiện cùng một cô gái trẻ trong khuôn viên trường khiến Tôn Thư Tuyết đã có dự đoán cụ thể hơn, khởi thừa chuyển hợp với việc bạn mình nói "tìm ra con người thật" mà đi đến kết luận cuối cùng. Từng chinh chiến qua rất nhiều trường hợp, nền tảng câu chuyện đa số đều giống nhau, không đoán trúng hết thì cũng lờ mờ sáu bảy phần.
Kỳ lạ là Tôn Thư Tuyết không thấy kinh hãi hay chấn động, ngược lại còn nghĩ trong đầu "quả nhiên là như vậy". So với chuyện Thẩm Chứng Ảnh sắp bộc bạch "sự thật", việc người bạn của mình "giác ngộ" mới khiến Tôn Thư Tuyết bất ngờ hơn.
Do tính chất công việc, hai người đã nhiều lần bàn luận cũng như tiếp xúc với kha khá cá nhân thuộc nhóm tính dục thiểu số—— cho dù là sinh viên, những ca đặc biệt hay dữ liệu từ các nghiên cứu khoa học, Tôn Thư Tuyết chưa bao giờ nghĩ bạn mình là một trong số đó.
Nghĩ theo cách này thật ra lại hợp lý, xâu chuỗi tuần tự là giải thích được mọi việc. Chỉ khi ẩn náu trong những kẹt tủ kín kẽ nhất mới cho người ta cảm giác luôn bị mây mờ che phủ, vĩnh viễn không thể chạm đến nơi sâu thẳm nhất của nội tâm.
Nhưng đoán thì đoán vậy, Tôn Thư Tuyết không tự cho mình cái quyền trịch thượng đến mức cạy cửa tủ hộ, trái lại cô Tôn chủ động hàn huyên một số chuyện gia đình với Thẩm Chứng Ảnh, để bạn mình có thêm thời gian suy nghĩ xem có nên thổ lộ hay không.
"Tôn Thư Tuyết, chị còn nhớ chị từng bảo với em rằng tình yêu là thứ đáng quý, nếu bỏ lỡ sẽ rất đáng tiếc, mà nếu có chạy, cũng chạy không thoát chứ?" Đương lúc hai người chuyển chủ đề về Giang Ngữ Minh, Thẩm Chứng Ảnh ngập ngừng hỏi.
"Dĩ nhiên, chị còn nhớ mình từng kể cho em nghe khát vọng mà chị dành cho tình yêu, đặc biệt là kiểu tình yêu khiến người ta điên lên. Sao nào, gặp được người làm cho em phát cuồng đến nỗi như si như say rồi à?"
Tôn Thư Tuyết chống cằm, bất giác mỉm cười khi nhìn người phụ nữ nhỏ hơn mình một tuổi đang thẹn thùng, cố giấu nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt nhưng bất thành, còn đôi mắt luôn bị che khuất sau cặp kính tối màu thì tỏa ra ánh sáng khác thường và rạng rỡ.
Phải, phong thái thiếu nữ kia lập tức phô bày toàn bộ tâm tư của Thẩm Chứng Ảnh, không sót lại một tí gì.
"Đó là người như thế nào?" Tôn Thư Tuyết hỏi.
Trong ấn tượng của cô Tôn, ngoại trừ ngoại hình trẻ trung xinh đẹp ra, cô gái hay xuất hiện bên cạnh Thẩm Chứng Ảnh còn rất quan tâm đến bạn của mình, lâu lâu lại thấy trồi lên để mà ngó nghiêng Thẩm Chứng Ảnh.
"Lúc chửi người khác trông rất đáng yêu."
"Hả?" Tôn Thư Tuyết xoa xoa tai, ngỡ là mình nghe lầm.
Lúc chửi rất đáng yêu? Có phải câu tiếp theo sẽ là lúc đánh nhau trông ngầu đét? Cô Tôn lập tức liên tưởng đến chuyện tình giữa nàng tiểu thư nhà giàu ngoan hiền và gã giang hồ trong tiểu thuyết được chuyển thể thành phim "Thiên nhược hữu tình" của Quỳnh Dao với cái kết cực kỳ bi thảm.
Bản thân Thẩm Chứng Ảnh cũng cảm thấy buồn cười khi mình lại lôi đặc điểm này ra để giới thiệu đầu tiên, bèn vội vàng xua tay nói: "Chỉ thi thoảng thôi, không phải loại người gầm ra lửa như cảnh sát đâu, người ta cũng không có ác ý, cho nên là dễ thương lắm."
Được rồi, Tôn Thư Tuyết có lý do để tin rằng Thẩm Chứng Ảnh sai sai chỗ nào.
"Thật ra đó là một người rất duyên dáng và dễ mến. Em vẫn nhớ lần đầu bọn em đi ăn, lúc đứng trong thang máy có ông kia cứ nhìn chòng chọc, thế là người ta bèn chen lên đứng chắn trước mặt, không để ai soi mói em."
Ngoài miệng Tôn Thư Tuyết nói: "Người này tinh tế đấy." nhưng trong bụng lại nghĩ: Chẳng lẽ mình đoán sai? Không phải cô gái kia mà là một anh chàng khác?
"Đúng vậy, chưa kể còn rất biết cách tận hưởng cuộc sống, nhà cửa gọn gàng sạch sẽ..."
"Em đến nhà rồi?!" Tôn Thư Tuyết thảng thốt.
"Phải, ghé qua ngủ trưa, em ngủ còn người nọ đọc sách, sau đó ngồi nhà ăn lẩu chứ không phải như chị nghĩ đâu."
"Em còn đến nhà người ta ngủ trưa?!"
"Mỗi lần đó thôi, do chuẩn bị đi ăn nhưng buồn ngủ quá nên em chợp mắt một lúc. Người đó còn dẫn em đi ngắm sao. Chị biết không, trong cốp nhét nào là kính viễn vọng nào là lẩu tự sôi." Nhắc tới đây Thẩm Chứng Ảnh lại cảm thấy buồn cười, "Còn mang theo bao nhiêu là đồ ăn kèm..."
Tôn Thư Tuyết càng nghe càng cảm thấy không ổn, buột miệng hỏi, "Thế không phải con bé mà chị từng thấy à?"
"Chính là cô bé mà chị từng thấy đấy..."
Dứt lời, Thẩm Chứng Ảnh sửng sốt, ngây người nhìn Tôn Thư Tuyết. Thật lâu sau Thẩm Chứng Ảnh mới có thể nói tiếp: "Chị biết rồi à?"
Tôn Thư Tuyết gật gật đầu, "Chị mới đoán lờ mờ thôi, vốn định chờ em tự nói nhưng càng nghe càng nghĩ đến A Phi nên mới vuột miệng hỏi."
"A Phi..." Thẩm Chứng Ảnh phì cười. Trong ánh mắt của Tôn Thư Tuyết, ngoại trừ một chút xấu hổ không biết nên làm thế nào thì Thẩm Chứng Ảnh chỉ cảm giác được sự trìu mến, ngoài ra không còn bất cứ cảm xúc gì nữa khác.
Cuộc trò chuyện vừa ngắn vừa dài đi qua, Tôn Thư Tuyết vỗ vào tay Thẩm Chứng Ảnh, "Chị có một câu hỏi."
"Câu gì?"
"Tại sao lúc em kể, chị lại nghĩ rằng nếu không phải cô bé kia thì cũng là một anh chàng trẻ măng khác. Chẳng nhẽ trong suy nghĩ của chị, em chỉ hợp với mấy cô cậu non tơ thôi ư?"
"Có lẽ do tiềm thức của chị mặc định rằng chỉ người trẻ mới có thể mang đến một tình yêu nồng cháy."
Vừa nghe xong, Tôn Thư Tuyết bật cười, "Không ngờ loại tình yêu mà chị mong mỏi, em lại là người có trước."
"Chị có ông Lưu rồi."
Lúc còn đắn đo nên kể hay không thì cõi lòng xôn xao dậy sóng, trống ngực đánh liên hồi. Tới lúc bộc bạch xong, thấy Tôn Thư Tuyết vẫn hệt mọi khi, như thể điều mình nói là một việc vô cùng bình thường, không khác gì ăn cơm uống nước.
Không nhất thiết phải giãi bày, nhưng lại mong mỏi được nói ra, nếu không sẽ luôn bị vây trong niềm lo nỗi sợ.
Thẩm Chứng Ảnh ý thức được bản thân có nhu cầu tìm kiếm sự chấp nhận, có lẽ vì suốt bao năm qua chẳng mấy khi cô có được nó. Cô ẩn mình thật sâu, song lại không sâu đến độ muốn người khác quên bẵng mình.
Con người luôn có nhu cầu được quan tâm, được thấu hiểu, và trên hết là được gia đình cũng như bạn bè nhìn nhận con người thật thay vì lớp mặt nạ thường đeo. Ở độ tuổi của Thẩm Chứng Ảnh, sự kỳ vọng dành cho phụ huynh giảm hẳn, đặc biệt là từ sau mâu thuẫn mới nhất, mọi hi vọng gần như tụt xuống đáy, vì thế hy vọng của cô dồn hết về phía bạn bè.
Mong rằng bạn bè có thể chấp nhận con người thật của tôi chứ không phải hình tượng mà họ tự định nghĩa về tôi, cũng không phải lớp mặt nạ tôi đeo hàng ngày.
Nếu hỏi có mạo hiểm không thì câu trả lời là có, sau khi mọi chuyện ngã ngũ, bấy giờ Thẩm Chứng Ảnh mới thở phào nhẹ nhõm. Cô cầm tách cà phê lên hớp một ngụm, lúc này Thẩm Chứng Ảnh mới phát hiện lòng bàn tay mình không chỉ run run mà còn đầy mồ hôi lạnh.
"Nói ra chẳng dễ dàng gì, thừa nhận cũng khó khăn không kém. Quãng thời gian qua ắt phải tra tấn lắm."
Thẩm Chứng Ảnh gật rồi lại lắc, từng ấy thời gian, từng ấy âu lo thấp thỏm, nỗi tra tấn đó không thể nào gói gọn trong một câu.
Cách Tôn Thư Tuyết cư xử vẫn hệt như xưa, không có gì khác lạ, "Lúc nào có thời gian thì dẫn đến gặp mặt, tiện thể để chị nhìn người hộ cô em. Với cả có chuyện này em phải nhớ, cho dù đồng giới hay khác giới thì vẫn luôn có khả năng nảy sinh thói kiểm soát hoặc bạo hành, đừng nghĩ hiện trạng ấy chỉ tập trung vào một nhóm giới tính. Trong quá trình tìm hiểu nếu cảm thấy không thoải mái thì phải bảo với chị, đừng sợ bị chê cười, cũng đừng sợ ai uy hiếp, kể chị nghe, nếu có thể làm được gì cho em thì chị nhất định sẽ làm. Hai chúng ta biết nhau lâu như vậy, chị luôn xem em như người trong nhà. Biết không?"
Tôn Thư Tuyết từng tiếp xúc qua rất nhiều trường hợp, vì thế với tư cách là một người bạn, cô không thể không nhắc nhở. Những người thuộc nhóm thiểu số tính dục thường che giấu cảm xúc của mình với mọi người xung quanh, và một khi họ nghĩ mình không có hệ thống xã hội hỗ trợ thì sẽ dễ dàng để cho đối phương thao túng, thậm chí bạo hành. Có thể sẽ bị ngờ vực, bị khinh miệt, nhưng nếu che đậy tình trạng bất ổn của bản thân thì cực kỳ nguy hiểm.
Đôi mắt Thẩm Chứng Ảnh đỏ lên, liên tục gật đầu.
Tôn Thư Tuyết rút khăn giấy ra đưa cho bạn, "Ôi trời ơi, xem em kìa, mỗi thế thôi đã rơi nước mắt, đừng nói em là thụ đấy nhé."
Thẩm Chứng Ảnh ngẩng đầu, chớp mắt nhìn Tôn Thư Tuyết. Từ lúc biết Hồ Lại đến nay, trải qua vài lần mộng xuân, vài lần tưởng tượng, nhưng cô chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề công thụ. Lần trước... Lúc em ấy làm vậy trong phòng mình... Mình cũng muốn làm lại cho em ấy như thế, kể cả trong mộng hai người cũng có tới có lui, không nghiêng hẳn một bên nào.
Thấy bạn tỏ vẻ sửng sốt, Tôn Thư Tuyết phì cười, bảo: "Đang hồi tưởng à? Chị nói trúng phóc rồi phải không? Này, cảm giác lúc làm chuyện ấy với phụ nữ thế nào, có phải êm đềm như nước chảy, màn dạo đầu trọn vẹn lắm phải không?"
Phải, hệt như nước vậy, suýt chút nữa thì nhấn chìm mình.
Thẩm Chứng Ảnh đầu hàng, cô thừa biết một khi đã bắt đầu khơi chủ đề này là Tôn Thư Tuyết chơi tới bến, không biết ngại là gì.
Thẩm Chứng Ảnh chấm nước mắt đọng trên khóe, nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc, "Suy nghĩ của chị đi vào lối mòn rồi đấy, giảng viên Tôn. Nước mắt thể hiện cho việc cảm xúc thay đổi mạnh, không liên quan đến vấn đề công thụ. Nếu tò mò cảm giác làm chuyện ấy với phụ nữ thì chị tự trải nghiệm đi. Mỗi cơ thể sẽ có mỗi cảm nhận khác nhau, không thể dựa vào một cá nhân để làm cơ sở luận giải. Và trên hết, hai bọn em vẫn chưa làm lành."
===
Tác giả có điều muốn nói:
Hồ Lai Lai: Bỗng dưng hôm nay trở thành nữ chính xuất hiện trong buổi nói chuyện của người ta, thảo nào hắt xì hơi miết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...