Ai nghe thấy những lời của Hồ Lại cũng sẽ sốc nặng, Thẩm Chứng Ảnh cũng không phải ngoại lệ.
Nhìn Thẩm Chứng Ảnh vô thức cầm ly nước lên, uống hết ngụm này đến ngụm khác, từ nghi ngờ đến vỡ lẽ, từ vỡ lẽ đến cảm động tột độ, thậm chí là xót xa, Hồ Lại cũng không rõ cảm giác của mình bây giờ.
Chưa chắc Tạ Nhã Nhiên đã đề cập chuyện này với Thẩm Chứng Ảnh, đương nhiên cô có thể chọn cách không nói ra, nhưng biết mà lại giấu thì Hồ Lại cứ thấy khó chịu.
Nếu bây giờ không nghĩ đến, chưa chắc tương lai cũng sẽ không, liệu mọi thứ có thay đổi sau khi chuyện này lộ ra, và nó có ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của họ hay không.
Nếu vì vậy mà mối quan hệ thay đổi, xác định sớm còn hơn không, tương lai không quan trọng bằng hiện tại.
Hồ Lại không thích tự lừa dối mình, cái gì cũng phải rõ ràng, thứ gì thuộc về mình thì vẫn là của mình, còn không thì chẳng cần níu kéo.
Người phục vụ mang món salad theo mùa cùng cánh gà tẩm whiskey và syrup lá phong nướng lên, Thẩm Chứng Ảnh vẫn không phản ứng.
Hồ Lại khều khều một miếng cánh gà ăn thử, hương vị không hề đặc sắc như miêu tả.
Mãi đến khi món pizza nấm porcini và truffle đen được dọn lên, Thẩm Chứng Ảnh mới choàng tỉnh khỏi cơn xuất thần.
Có lẽ đây đại loại là thứ được gọi là "qua cơn mê".
"Cảm ơn em, Hồ Lại".
Đôi mắt trong trẻo của Thẩm Chứng Ảnh mang đầy cảm kích, giống như có thể hút người khác vào sâu trong đó.
Cảm ơn xong, Thẩm Chứng Ảnh dùng nĩa lấy một miếng bơ trong món salad rồi ăn thêm một miếng cánh gà, gương mặt cô trông đầy thưởng thức, sau đó Thẩm Chứng Ảnh lại ăn thử một miếng khoai tây nghiền nấm truffle, nhưng lần này cô nhăn mũi: "Món này ngấy dầu quá".
Vừa dứt lời, cô Thẩm đã thấy Hồ Lại nghiêng đầu, phồng má nhìn mình chăm chú, hiếm khi gương mặt người đối diện lại hoang mang bối rối thế này, giống như đang chứng kiến chuyện gì rất kỳ lạ, Thẩm Chứng Ảnh bật cười: "Em nhìn chị làm gì?"
"Không có sao?"
"Không có cái gì cơ?"
"Không có lời cảm ơn nào cho em à?"
Nét nũng nịu pha một chút e thẹn của cô gái trẻ khiến ai cũng phải tan chảy, Thẩm Chứng Ảnh lập tức bẻ một miếng pizza đưa lên miệng Hồ Lại, "Tới, há miệng nào".
Tiếng "tới" kia như vừa bảo Hồ Lại xích lại gần, vừa như gọi cô thật trìu mến bằng cái tên độc nhất một chữ.
Hồ Lại nhìn miếng bánh rồi lại nhìn Thẩm Chứng Ảnh, bất chợt khuôn mặt cô đỏ bừng, hai tai cũng nóng hôi hổi.
Thẩm Chứng Ảnh bật cười, nhích miếng bánh về phía trước một đốt ngón tay.
Hồ Lại hậm hực cắn mạnh miếng pizza, giữ lấy trên miệng mình.
Đôi môi ươn ướt ửng lên nét quyến rũ động lòng người.
Ăn xong, Hồ Lại ngẩng đầu ý bảo mình còn chuyện muốn nói, Thẩm Chứng Ảnh huơ huơ miếng pizza trong tay, "Còn muốn ăn nữa không?"
"Em tự ăn được".
"Phải~~em tự ăn được".
Quái đản, phản ứng của Thẩm Chứng Ảnh không đúng chút nào.
Hay tin có người vì mình mà bắt đầu một hành trình mới, lựa chọn một hướng đi mới, đồng thời cũng đạt được nhiều thành tựu lớn trên con đường ấy, không phải sẽ mừng đến nhảy cẫng lên, chạy vọt sang quán bên cạnh, mừng mừng tủi tủi ôm chầm lấy đối phương rồi cùng nhau ôn lại tình xưa sao.
Nếu có ai làm thế cho mình, đặc biệt là người mình từng có tình cảm, Hồ Lại nghĩ cô sẽ cảm động đến mức hôn người ta cả chục lần.
Nhưng Thẩm Chứng Ảnh...!Dứt cơn mê man lại quay sang trêu ghẹo mình!
Tất cả bối rối và bất mãn đều hiện rõ trên gương mặt trắng trẻo căng đầy sức sống của Hồ Lại, đôi môi hơi dẩu lên cong cớn, xinh đẹp tới mức phát sáng.
Thẩm Chứng Ảnh nghĩ thầm, hẳn là Hồ Lại không biết mình đáng yêu đến mức nào; đối với một người con gái như vậy, dù em ấy có muốn thứ gì hay nói bất cứ điều gì, có là ai đi chăng nữa thì cũng chỉ biết gật lấy gật để, không có cách nào từ chối.
Mình hẳn là điên rồi, tự dưng lại buộc bản thân giữ khoảng cách với Hồ Lại làm gì, hại mình hại người.
Ôi chao, chỉ vì một tương lai mờ mịt không thể đoán trước.
Ngẫm lại, không có tương lai nào sánh được với một hiện tại có em ấy trong đời.
Bắt được suy nghĩ của người con gái ngồi ở phía đối diện, Thẩm Chứng Ảnh không khỏi nở một nụ cười.
Suy cho cùng, con gái độ tuổi này đều vậy, đầu óc thông minh nhạy bén, lý trí mà vẫn hoạt bát, chỉ là do còn trẻ nên sẽ có xu hướng lãng mạn hóa vấn đề.
Cách biệt tuổi tác của hai người thể hiện rõ nhất ở điểm này.
Lãng mạn không có gì là sai cả, nhưng em ấy nên nhìn câu chuyện của mình và Tạ Nhã Nhiên dưới một góc độ khác.
Cho một miếng pizza vào miệng, ăn xong, Thẩm Chứng Ảnh lau sạch tay rồi mới giải thích với Hồ Lại rằng: "Cảm ơn em, vì nếu em không kể chuyện này ra, chắc chắn Tạ Nhã Nhiên sẽ không bao giờ nói".
"Tại sao?" Hồ Lại khó hiểu, có gì phải xấu hổ khi nhắc đến chuyện này.
Cho dù còn thương còn nhớ, kể ra sẽ nhẹ nhõm hơn mà.
"Bởi lẽ, có thể lúc ban đầu chị là một nhân tố để Tạ Nhã Nhiên dấn thân vào con đường này, nhưng để vượt qua mọi chông gai và đạt được thành công như ngày hôm nay thì chắc chắn không phải nhờ chị, mà là nhờ ngọn lửa nhiệt huyết cùng lòng kiên trì bền bỉ của cô ấy.
Có cố lãng mạng hóa đến đâu thì cũng không thể nào khỏa lấp những nỗ lực hay những gì Tạ Nhã Nhiên đã phải đánh đổi để trụ vững với nghề.
Chỉ có truyền thông mới thích xào nấu, tạo ra những mẩu chuyện ly kỳ câu khách, nhưng lãng mạn hóa theo hướng như thế thì thật không công bằng với Tạ Nhã Nhiên".
Hồ Lại hiểu nguyên tắc này, sống vì ngươi cùng lắm chỉ được một khắc, sống vì mình mới là cả một đời.
"Vậy còn chị thì sao?"
Thế thì chị xúc động làm cái quái gì!
"Chị rất vui, đồng thời cũng cảm thấy hối tiếc, vui vì có người thật sự đặt lời chị nói trong lòng".
Xem ra ban nãy đúng là xúc động thật.
"Cớ sao lại hối tiếc?"
Hối tiếc vì giấc mơ năm xưa không trở lại? Bỏ lỡ mối lương duyên đẹp tuyệt vời?
"Hối tiếc vì sự nhút nhát và ích kỷ của bản thân đã làm tổn thương người khác, bỏ lỡ một tình bạn suốt ngần ấy năm qua".
"Tình bạn?" Gương mặt Hồ Lại đầy vẻ nghi hoặc.
Rõ ràng là mối tình đầu.
"Có lẽ không chỉ là tình bạn, mà là một thứ tình cảm ngây ngô thời vụng dại..."
Tình yêu ư? Hay nên gọi là cảm giác vui mừng? Quyến luyến? Khát khao? Thích thầm? Thẩm Chứng Ảnh muốn tìm một từ thích hợp để miêu tả, song trong bụng vẫn cảm thấy những từ này thiêu thiếu tí gì đó.
Hồ Lại bổ sung giúp cô, "Là mối tình đầu trong sáng chưa kịp nảy mầm.
Tóm lại, đó là tình yêu".
Thẩm Chứng Ảnh suy nghĩ một lát, cảm thấy rất thích hợp, gật đầu nói: "Em nói đúng lắm".
"Vậy Tạ Nhã Nhiên vẫn còn mến chị, chị cũng mến chị ấy sao? Ý em là kiểu mến nhau của bạn bè".
Có một nguyên tắc vàng luôn tồn tại trong tình yêu, đó là đừng bao giờ nhắc đến người yêu cũ của người yêu, nhưng vì Hồ Lại quá hiếu kỳ, lòng hiếu kỳ còn bao la hơn cả trời.
Nói cũng lạ, Thẩm Chứng Ảnh thế mà lại đồng tình với mình khi cũng cho rằng mối quan hệ lúc đó có thể gọi là tình yêu, mà mình cũng không ghen hay khó chịu gì cả, trái lại còn cảm thấy phấn khởi.
Nếu người khác hỏi câu này, nhất định Thẩm Chứng Ảnh sẽ chỉ cười không đáp, hoặc nói lảng sang chuyện khác.
Nhưng người hỏi lại là Hồ Lại, đối với Thẩm Chứng Ảnh, tình cảm mới chớm nở với Hồ Lại là một trải nghiệm mới mẻ, chỉ có điều, cô Thẩm không ngờ mình và em ấy không chỉ bàn về tình cảm của cả hai mà còn bàn về tình cảm của mình và người khác.
"Bọn chị đã ba mươi năm không gặp, ba mươi năm".
"Ôi, còn lớn hơn cả tuổi của em".
Hồ Lại lè lưỡi.
Từ trước đến nay, thậm chí là năm năm sau, Hồ Lại cũng không thể tưởng tượng nổi mình sẽ nhớ đến người nào lâu như vậy.
Nếu có, hẳn là người nọ phải thiếu cô rất nhiều tiền.
"Ba mươi năm qua đi, rất nhiều chuyện đổi thay, con người ta cũng thay đổi.
Cô ấy không phải một Tạ Nhã Nhiên thấy chị lặng thinh mà nghĩ rằng chị ghét cô ấy; chị cũng không còn là một cô bé yếu đuối không có bạn bè, để cho người khác bắt nạt.
Chị đã lập gia đình, có con, còn có người mà chị để trong lòng".
Nhận thấy lông mày Hồ Lại nhướng lên, Thẩm Chứng Ảnh ngầm hiểu nên tiếp tục nói, "Mặc dù chị vẫn chưa thoát khỏi những vấn đề cũ, luôn cảm thấy mình không xứng đáng được yêu thương, còn thường xuyên đẩy người khác ra xa, nhưng cảm giác này khác hoàn toàn so với quá khứ.
Hơn nữa, em nghĩ đây là phim sao, nối lại tình xưa chỉ bằng một buổi họp lớp sau bao nhiêu năm không gặp, không đâu.
Hồ Lại, mỗi người bọn chị nay đã có một cuộc sống và chốn đi về khác nhau.
Thay vì nói Tạ Nhã Nhiên mến chị, hẳn là nên nói cô ấy quý mến em hơn.
Thành thật mà nói thì, nếu bọn chị hội ngộ vào một thời điểm khác, duyên phận đủ đầy, không loại trừ khả năng chúng ta sẽ có một câu chuyện khác.
Nhưng còn bây giờ, Hồ Lai Lai, chị không thể nhìn thấy bất cứ ai khác ngoài em".
Một người hỏi thẳng thắn, một người trả lời thành thật, hoàn toàn không giấu giếm.
Khuôn mặt Thẩm Chứng Ảnh nóng lên thì Hồ Lại hớn hở, nhưng khi Thẩm Chứng Ảnh thẳng thắn bộc bạch hết tâm sự trong lòng thì Hồ Lại lại thẹn thùng.
Bỗng Hồ Lại chợt giật mình, ơ mà việc quái gì mình phải thẹn? Vì thế cô ưỡn ngực, hừ giọng, "Vậy sao? Thảo nào em luôn có cảm giác thị lực của chị không tốt".
Sau bữa ăn tối đơn giản, Hồ Lại và Thẩm Chứng Ảnh quay trở về chiếc xe lạnh như tủ đông, lạnh đến mức rùng mình của Hồ Lại.
Hai người quay sang nhìn nhau rồi đồng thanh bật cười.
Chẳng ai trong hai người họ hiểu vì sao mình lại cười, nhưng tiếng cười ấy lại xuất phát từ nội tâm.
Giữa những nụ cười, ánh mắt cả hai khẽ lướt qua nhau, hai người đều cảm thấy bầu không khí giữa họ lóe lên những tia lửa.
Chỉ cần đến gần hơn một chút, thêm một chút nữa thôi.
Hồ Lại hơi nghiêng người về phía ghế phụ, rồi lập tức ngồi thẳng dậy.
"Nhớ thắt chặt dây an toàn, chúng ta về nhà thôi".
Hừ, tôi và chị vẫn chưa làm lành đâu.
Về đến khu tập thể của Thẩm Chứng Ảnh, không nỡ để người ngồi cạnh lên ngay, lại không tiện mở miệng đề nghị cho mình cùng lên nhà, mà cũng không thể cứ ngồi mãi một chỗ, bất chợt Hồ Lại để ý thấy thứ gì đó vuông vức được bọc giấy craft bên cạnh Thẩm Chứng Ảnh, vì thế mới thuận miệng hỏi: "Cái gì vậy, dọc đường về cứ thấy chị nhìn nó chằm chằm".
Câu hỏi hiểm hóc vừa tung ra, đối thủ đã bị hạ đo ván.
Thẩm Chứng Ảnh ấp úng, "Không có gì đâu, chị định treo lên tường ấy mà".
"Bằng khen à?".
||||| Truyện đề cử: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi |||||
"Tranh treo tường thôi".
Hồ Lại lơ đễnh gật đầu, "Là tượng Phật ở chỗ chị Nhã Nhiên phải không, chị chọn bức nào vậy?"
Thẩm Chứng Ảnh làm gì biết tượng Phật nào, vì thế đành phải đáp bừa, "Quà cô ấy gửi tặng thôi, chị cũng không rành nữa".
"Đưa đây em xem nào, khéo có khi em biết".
Hồ Lại hăng hái nói, một mực muốn nhìn thử bức tranh.
Thẩm Chứng Ảnh biết Hồ Lại không ngại làm trò, cốt chỉ để tranh thủ thời gian ở bên cạnh mình, bản thân Thẩm Chứng Ảnh cũng không khác gì, nhưng mà bức ảnh này...!Bản thân nó quá xấu hổ để có thể đem đi khoe khoang, đặc biệt trong trường hợp chính chủ nhìn thấy thì còn trêu ghẹo mình đến mức nào.
"Trễ rồi, chị phải lên nhà đây.
Em cũng tranh thủ về sớm đi".
Hồ Lại phớt lờ cô Thẩm, "Này, không phải chị vác ảnh chân dung của Tạ Nhã Nhiên về đấy chứ? Không ngờ giáo sư Thẩm lại là kiểu người này, chậc chậc chậc chậc, ngắm cho đỡ nhớ nhung nhau đúng không?"
"Không có, toàn nói tào lao, không phải Tạ Nhã Nhiên".
"Ồ~~~~" Hồ Lại dừng khoảng vài giây, càng nhìn Thẩm Chứng Ảnh càng cảm thấy đáng nghi, "Không phải Tạ Nhã Nhiên thì chẳng nhẽ lại là em? Thẩm Chứng Ảnh, đừng nói chị lưu ảnh từ vòng bạn bè của em rồi nhờ chị Nhã Nhiên phóng to lồng kính đóng khung, xong rồi đem về nhà chậm rãi thưởng thức đấy nhé".
Nhác thấy gương mặt Thẩm Chứng Ảnh đỏ bừng đến mức có thể dễ dàng nhận ra bằng mắt thường, Hồ Lại vừa kinh ngạc vừa buồn cười vô cùng, "Tấm nào thế? Tấm diện bikini hay tấm em bán nude? Hay là tấm trồi khỏi mặt nước mà không mặc gì?"
"Thôi đi thôi đi, suốt ngày cứ nói linh ta linh tinh.
Làm gì có tấm bán nude nào".
"Ý là chị muốn ngắm em bán nude đúng không? Chậc chậc chậc, em biết ngay mà".
"Ghét thật, đừng nhiễu nữa.
Là tấm Tạ Nhã Nhiên chụp trộm em, nhìn em lúc đó giống như đang suy tư chuyện gì, mang một cái vibe khác lắm".
"Tấm đấy à?" Không thể phủ nhận ảnh trông rất có hồn, nhưng cá nhân Hồ Lại lại không thích bức ảnh đó cho lắm, người trong đó không phải Hồ Lại vô tâm không tim không phổi, cười nói hỉ hả của bình thường, "Chị thích nó đến thế sao?"
"Thích lắm".
Thẩm Chứng Ảnh ôm khung ảnh vào lòng, "Lúc đó em đang nghĩ gì thế?"
Biết rõ còn cố hỏi.
"Nghĩ đến một người phụ nữ vô tâm".
"Hồ Lai Lai, không phải người phụ nữ đó vô tâm, chỉ là cô ấy hèn nhát, ngu ngốc lại bạc nhược.
Bây giờ cô ấy đã hối hận rồi.
Liệu em có thể chờ cô ấy thêm một chút không?"
Ngu ngốc ư? Hồ Lại lại thấy người phụ nữ đó rất thông mình, từng câu từng chữ đều lao thẳng đến trái tim của cô, chẳng lẽ cô lại không đồng ý sao.
"Hừ, thế thì phải bảo chị ta nhanh nhanh lên, em sẵn lòng chờ nhưng cái thai trong bụng em không chờ được".
===
Tác giả có điều muốn nói:
Hồ Lai Lai: Chúng ta chưa huề đâu nhá! ╭ (╯ ^ ╰) ╮.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...