Beta bởi YourThw (。- .•)
===
Sau khi nghe cha kể lại cuộc gặp với Diệp Chi Phương, Hồ Lại yên tâm hẳn. Bà cụ làm quá thế mà lại có cái hay.
Vương Phương Viên ghét nhất ai giở mánh lới sau lưng, đường hoàng đến tìm còn xem được, dễ chừng còn về chung phe, nhưng trò ngọt nhạt của Diệp Chi Phương thật sự khiến bà phản cảm. Bà ghét bọn lừa đảo không phải vì ghét bọn moi tiền, mà vì thủ đoạn vụng về của chúng giống như đang coi thường trí thông minh của bà vậy. Bị tìm tới xem như đen, thua do không cao tay bằng Diệp Chi Phương cũng chấp nhận, nhưng kẻ nào dùng mưu hèn kế bẩn hòng qua mặt thì hừ, đừng trách sao bà không nể.
Hồi nhỏ mỗi lần Hồ Lại làm gì sai, nếu thành thật thì có thể được châm chước, còn nếu để mẹ phát hiện nói dối thì tội càng chồng thêm tội. Hồ Lại chạy chạy từ sofa sang ôm chặt chân mẹ, đôi mắt long lanh nhìn mẹ đầy hy vọng. "Mẹ..."
Gương mặt trắng hồng, ánh mắt sáng ngời lém lỉnh. Đây chính là con gái của bà.
Vương Phương Viên thở dài.
Mới ngày nào còn đỏ hỏn như chú khỉ con mới lột mà giờ đã lớn phổng thành một cô gái xinh đẹp rạng ngời. Bao nhiêu năm qua, hai vợ chồng bà cố hết sức để trao cho con một cuộc sống tốt nhất, một nền tảng giáo dục tốt nhất, âu chỉ mong đường đời của con về sau thật suôn sẻ và hạnh phúc. Điều duy nhất ông bà mong cầu chính là thấy con được khỏe mạnh và bình yên, làm một người bình thường vui vẻ. Hồ Lại không phụ lòng cha mẹ, chưa từng làm điều gì quá đáng, nhưng một khi có chuyện thì đúng là động trời.
"Lai Lai, con đã nghĩ tới những rắc rối mà con sẽ gặp khi gắn bó với người phụ nữ đó chưa?"
"Cái gì mà người phụ nữ đó, giáo sư Thẩm có tên đàng hoàng, Thẩm Chứng Ảnh nghe hay thế cơ mà." Hồ Lại nhăn nhó, lầm bầm phản đối.
"Hừ, cô đã thích thì gọi là má Thẩm cô cũng thấy êm tai. Chưa nghe người ta nói à, tình yêu làm mờ con mắt."
Hồ Lại nhìn Hồ Dược rồi lại nhìn Vương Phương Viên, "Chưa nghe nhưng thấy nhiều rồi ạ."
"Đừng làm bộ đánh trống lảng."
"Con nào có đánh trống lảng, ở bên Thẩm Chứng Ảnh còn phải đối mặt những chuyện gì hở mẹ? Mẹ chị ấy cũng nhai mãi vụ tương lai, sau này là chuyện của mấy mươi năm nữa, làm sao con lường xa tới thế? Mẹ à, khi chị ấy chưa thích con, con chỉ trăn trở làm sao cho chị ấy thích mình. Tới lúc chị ấy chấp nhận mở lòng, thứ duy nhất con để tâm chính là ở bên đồng hành cùng Thẩm Chứng Ảnh. Cuối cùng mới được hưởng quả ngọt, mẹ cho chúng con hưởng thụ vài ngày bình yên không được sao ạ?" Hồ Lại không tài nào hiểu nổi còn có chuyện gì to tát cần phải đối mặt nữa.
Đương nhiên Hồ Dược và Vương Phương Viên có nhiều vấn đề lo nghĩ hơn con, "Ví dụ tương lai của cả hai, giới thiệu với họ hàng hay bạn bè thế nào, tính chất công việc của cô ấy cũng không thể công khai con với đồng nghiệp. Lại còn con trai cô ấy nữa, nếu con tiếp tục quen giáo sư Thẩm thì thằng bé sẽ nói gì, đó là chưa kể sau này vợ nó cũng ý kiến..."
"Trời đất, cha ơi, bọn con chỉ yêu nhau, con còn phải lo cho vợ cậu ta sao?"
Vương Phương Viên nghe thế chối tai vô cùng, cảm thấy con gái mình chẳng khác gì hiện thân của sở khanh, "Cô cứ mở miệng là yêu, yêu người ta đến chết mà nói năng kiểu thế đấy hả? Sao tôi không biết cô vô trách nhiệm tới chừng này? Có phải gen họ Hồ nhà cô có vấn đề không?"
"Quỷ thần ơi, cha con còn chưa đủ trách nhiệm sao mẹ? Con chưa thấy ông nào vượt mặt được cha khoản trách nhiệm luôn ấy. Con vô trách nhiệm chỗ nào ạ, không phải đã là người trưởng thành thì nên tự lo cho mình thật tốt trước ư? Ngày xưa lúc mẹ hay vi vu đó đây, kết bạn cùng người này người kia, tiêu chí mẹ đặt ra cho họ là gì? Phải có trách nhiệm với mẹ sao? Rõ là không, mà trước nhất phải có trách nhiệm với bản thân, tự chăm sóc mình cho tử tế rồi mới có sức giúp người khác, con nói đúng chứ? Chuyện con với Thẩm Chứng Ảnh yêu nhau, Giang Ngữ Minh không có ý kiến gì, tuy cậu ta không bằng Thẩm Chứng Ảnh, không tuyệt bằng cha nhưng cũng không đến nỗi. Cậu ta ủng hộ chúng con. Nếu không ủng hộ đi chăng nữa thì việc con yêu mẹ cậu ta liên quan gì đến Giang Ngữ Minh? Giả sử bây giờ mẹ quyết tâm trốn cha đi ăn phở thì con cũng bó tay."
"Ai quyết tâm đi ăn phở hả?" Vương Phương Viên phét lên tay Hồ Lại.
"Giang Ngữ Minh hiện đang trọ trong ký túc xá, sau này dù cậu ta ở đâu thì cũng sẽ ra riêng, về phần con, con cũng có căn hộ rồi cơ mà. Đến lúc Giang Ngữ Minh kết hôn, giả sử quan hệ giữa bọn con tốt, giúp được gì con sẽ giúp, không được thì thôi, mạnh ai nấy sống. Vợ cậu ta muốn lui tới thì sẵn lòng chào đón, không muốn thì giải tán. Có điều cha mẹ yên tâm, tên đầu rùa, à nhầm, Giang Ngữ Minh rất hiếu thảo, sẽ không để mẹ mình phải khó xử. Đấy, đơn giản mà ạ. Còn những thứ cha nói càng không thành vấn đề. Bà chị dâu lắm mồm của Thẩm Chứng Ảnh mách với nhà chị ấy rồi, nghĩa là người thân bên đó biết hết. Chị ấy cũng giới thiệu con với bạn bè, bạn con cũng biết Thẩm Chứng Ảnh."
"Cái gì? Giới thiệu cả rồi? Nếu mẹ người ta không tìm đến tận cửa, tôi và cha cô chẳng hay biết gì sất." Là người cuối cùng được thông báo, Vương Phương Viên cảm thấy máu bắt đầu sôi lên lần nữa, còn Hồ Dược thì dằn dỗi, chỉ biết bất lực nhìn Hồ Lại với ánh mắt đầy trách móc.
"Nghe con than thở về chị ấy là bạn bè biết ngay thôi. Con cũng đâu thể nói xấu Thẩm Chứng Ảnh trước mặt hai người. Con mà mở mồm chê thì thế nào mẹ cũng tặng một tiết học đạo đức còn cha thì khuyên đi tìm người khác tốt hơn. Nhưng con chỉ thích mỗi chị ấy thôi." Hồ Lại vừa kể về Thẩm Chứng Ảnh vừa len lén để ý mẹ. Phản ứng của bà giống như những gì Hồ Lại dự đoán, song cũng dịu hơn Hồ Lại nghĩ rất nhiều.
Hồ Dược và Vương Phương Viên đưa mắt nhìn nhau, ai cũng thấy rõ sự bất lực của đối phương. Đứa con ngốc nghếch của ông bà không biết khi nó nói về Thẩm Chứng Ảnh, dù miệng đang phàn nàn nhưng vẫn không sao giấu được niềm vui sướng trong đáy mắt. Gương mặt trẻ trung càng thêm bừng sáng, hân hoan. Ngay cả người mù cũng cảm nhận được nó đang đắm chìm trong hương vị tình yêu.
Chỉ là mỗi lần nghĩ đến người mà con mình yêu say đắm, Vương Phương Viên lại thấy đau đầu.
Bà không tài nào hiểu nổi.
"Lai Lai, mẹ thật sự không biết con đang nghĩ gì, cũng không biết cớ gì con lại phải lòng một người phụ nữ hơn con hai mươi tuổi. Có phải mẹ chưa làm tròn trách nhiệm của một người mẹ không?" Con gái lựa chọn một ngã rẽ khác với số đông, bà chỉ có thể tự vấn bản thân để tìm ra câu trả lời.
"Dĩ nhiên là không, mẹ là người mẹ tuyệt nhất trên đời. Tất nhiên nếu có thể thay đổi chút chút một vài chỗ thì sẽ trở thành bà mẹ tốt nhất vũ trụ."
Hồi đi học, giáo viên từng đặt câu hỏi: Nếu được phép lựa chọn thoải mái, các em sẽ đổi chỗ cha mẹ mình với ai? Danh nhân lịch sử, nhân vật văn học, phim ảnh, trò chơi, người nổi tiếng hay bất cứ ai ngoài đời đều được. Chỉ duy nhất Hồ Lại dứt khoát không đổi. Trong mắt cô, Hồ Dược là người cha 120 điểm, Vương Phương Viên là bà mẹ 98 điểm. Nếu Vương Phương Viên không đủ tư cách làm mẹ thì Diệp Chi Phương chẳng khác nào mụ phù thủy trong truyện cổ tích.
"Vậy thì nguyên nhân là gì, trước đây mẹ chẳng bao giờ thấy con thân với mấy con bé chung lớp, không quá mến giáo viên nữ nào, cũng chưa từng thích ai đồng giới."
"Mẹ của con ơi, thích một người đâu phải chỉ vì người ta là phụ nữ. Mẹ có thương cha không, chẳng lẽ chỉ vì cha là đàn ông? Chúng ta rung động với một ai là vì chính con người của họ. Giới tính có thể là một yếu tố, nhưng không phải là yếu tố quyết định tất cả."
Hồ Dược day day thái dương đang nhức ong ong, "Lai Lai, có khi nào người con thích là tiểu Giang chứ không phải mẹ thằng bé không?"
"Cha, sao cha lại nghĩ theo hướng đó được hay vậy? Đâu phải con chưa từng tìm hiểu Giang Ngữ Minh, không thể nào có chuyện con thích cậu ta chứ không phải Thẩm Chứng Ảnh như lời cha nói. Con chắc chắn, cực kỳ chắc chắn người con thích là mẹ cậu ta – Thẩm Chứng Ảnh. Giang Ngữ Minh tạm xem là người bình thường, nhưng giáo sư Thẩm đáng yêu hơn cậu ta một vạn lần."
Bầu không khí thoải mái cùng thái độ không sặc mùi kỳ thị của cha mẹ khiến Hồ Lai buông lỏng cảnh giác, vuột miệng tiết lộ bí mật giấu kín bấy lâu. Nếu gương mặt Vương Phương Viên và Hồ Dược không đồng loạt biến sắc, có lẽ Hồ Lại vẫn chưa nhận ra mình lỡ lời.
Vương Phương Viên gạt tay con đứng phắt dậy: "Con mới nói gì?!"
"Gì, gì ạ? Ý con là con có tiếp xúc, nói chuyện sơ với Giang Ngữ Minh, cách ly hai tuần chẳng lẽ không nói với nhau câu nào. Xã giao thôi ấy mà." Hồ Lại chỉ muốn tự vả mười chín cái, "Cậu ta cũng không tệ, mặt mũi sáng sủa, chấm hết."
"Hồ Lại!" Con gái láu lỉnh đương nhiên không thể có chuyện bà mẹ khờ khạo để bị dắt mũi. Thấy con mình quanh co hòng lấp liếm, Vương Phương Viên túm ngay lỗ tai Hồ Lại vặn mạnh: "Từ bé tới lớn mẹ dạy con thế nào hả?"
"Oái oái, cha ơi cứu con!"
Lần này cầu cứu cha cũng vô dụng, thông tin Hồ Lại tung ra quá rúng động, Hồ Dược cần thời gian hít thở tiêu hóa.
"Ấy ấy, mẹ... mẹ yêu quý, nhẹ tay thôi mẹ. Từ bé tới giờ mẹ dạy con quá nhiều thứ, làm sao con nhớ hết được. Ý mẹ muốn nhắc con phải ngoan ngoãn lễ phép phải không?"
"Không được xí gạt tôi!"
"Con không gạt mẹ, con có nói chuyện, tìm hiểu sơ con trai chị ấy. Tính cậu ta cũng được, mặt mũi tàm tạm, còn lại giữa hai bọn con không có gì hết."
"Nói chuyện? Tìm hiểu? Mau giải thích rõ cho tôi."
Vương Phương Viên nắm tai Hồ Lai xoắn một vòng khiến Hồ Lại la thảm thiết, chẳng màng đến thể diện nữa.
"Bọn con chỉ đi ăn đi cà phê, nắm tay xíu xiu, thế thôi. Cứu con cha ơi, hu hu, tai con sắp đứt rồi này."
"Tai? Tôi vặn đứt đầu cô luôn bây giờ. Ông Hồ, con gái ông quá lắm rồi, hẹn hò thằng con xong quay sang vợt cả mẹ, hay là ưng nhà đó nên muốn giăng lưới bắt hết từ già đến trẻ?"
Hồ Dược cau mày, nhìn Vương Phương Viên ra hiệu cho vợ buông tay ra trước, "Giáo sư Thẩm có biết con từng hẹn hò với con trai cô ấy không?"
"Hai mẹ con nhà đó thật quá quắt! Hồ Lại, con còn quá quắt hơn!" Quả thực chưa từng nghe chuyện nào lố bịch tới mức này, Vương Phương Viên giận tím mặt.
Hồ Lại bịt tai, mặt đỏ bừng, tức giận nói: "Quá quắt chỗ nào ạ? Lúc đến với Thẩm Chứng Ảnh thì con đã chấm dứt với Giang Ngữ Minh. Là Giang Ngữ Minh cắm sừng con trước, con gái cha mẹ bị người ta đá, không bênh thì chớ lại còn mắng con. Con có phải con ruột của hai người không vậy?"
Đúng là con ruột không trật đi đâu. Nghe tới đây, Vương Phương Viên liền hiểu ngay đầu đuôi mọi sự. "Còn dám xấc xược! Sau khi chia tay con cay cú Giang Ngữ Minh nên mới tìm mẹ cậu ta chứ gì? Bảo sao lại mò đến trường nghe giảng, mẹ cứ thắc mắc sao con lại siêng bất chợt vậy. Hóa ra là lên kế hoạch trả thù, mẹ nói đúng chưa? Chính miệng con nói xem mẹ có trách oan cho con không?"
"Rất oan. Con cùng lắm chỉ có tội lập mưu chứ chưa thật sự nhúng chàm. Cho dù ý định ban đầu không đứng đắn, nhưng sau đó con đã nhanh chóng nhận ra lỗi lầm, lập tức sửa sai. Bắt tội phải bắt theo hậu quả chứ sao lại dựa theo suy nghĩ trong đầu."
Vương Phương Viên chỉ mặt con, "Cô còn già mồm. Sao tôi lại nuôi con thành ra một đứa thế này, cô có hiểu đạo lý làm người không?"
Bị đá xong liền đi tìm gia đình người yêu cũ trả thù, dụ dỗ mẹ người ta, sao nó có thể nghĩ ra trò như vậy chứ.
Gàn dở, ngang ngược, không ra thể thống gì.
"Con đã giải thích và nhận lỗi với Thẩm Chứng Ảnh. Người ta cũng đã tha thứ cho con. Chúng con phải trải qua rất nhiều sóng gió mới đến được với nhau."
"Người ta thì mặc người ta, là do cha mẹ giáo dục con chưa tốt." Vương Phương Viên chỉ lên lầu, "Lên phòng ngay, không được tự tiện ra ngoài khi chưa cho phép. Tự kiểm điểm xem mình sai ở đâu."
Vương Phương Viên hiếm khi động tới roi vọt mà thường dùng cách cấm túc thay thế. Nếu là ngày xưa, Hồ Lại đã trở lên phòng. Cấm túc thôi mà, ổ của cô vẫn đủ món ăn chơi, chứ không phải bị nhốt trong phòng tối. Mẹ cô chỉ muốn có khoảng lặng để cô tự nhìn nhận lỗi lầm.
Nhưng lần này Hồ Lại không phục, một vạn lần không phục, trong đầu chỉ ấm ức hỏi đi hỏi lại một câu: Mẹ lại nhốt mình, chỉ biết nhốt mình, lý do gì mẹ lại nhốt mình.
Nguyên nhân của lần cấm túc trước là do Hồ Lại muốn đi leo núi song mẹ cô không đồng ý vì cho rằng không an toàn. Cũng vì lý do này mà hai mẹ con bất đồng quan điểm suốt bao năm, đỉnh điểm có lần còn cãi nhau to. Mặc dù sau đó nhờ Hồ Dược đứng ra hòa giải nên cả hai cũng làm lành nhưng cái gai trong lòng vẫn chưa được nhổ bỏ triệt để.
Bây giờ thù cũ hận mới dồn dập dâng lên, Hồ Lại nhất quyết không nghe theo: "Con không lên. Con không làm gì sai cả. Mẹ không muốn thấy con nữa thì con để đi. Lúc nào mẹ cũng chỉ biết nhốt con thôi."
"Lai Lai!" Hiếm khi Hồ Dược nghiêm mặt, đanh giọng phân tích cho con, "Sao con lại nói chuyện với mẹ như vậy. Chuyện con và giáo sư Thẩm hôm nay cha mẹ mới biết. Đúng, con lớn rồi, yêu đương không có gì sai, nhưng cha mẹ ở vai trò phụ huynh không được phép lo lắng cho con sao? Người con yêu là phụ nữ, lại lớn hơn con những hai mươi tuổi, con trai cô ấy còn ngang tuổi con, lẽ nào cha với mẹ không được quyền có ý kiến? Con còn vì chuyện chia tay mà đi trả đũa người ta, chẳng lẽ cha mẹ cứ mặc đấy không tìm cách uốn nắn? Con tưởng cha mẹ không cần thời gian để làm quen, để chấp nhận chuyện này sao?"
Hồ Lại ngoái đầu nhìn cha, ấm ức khịt mạnh mũi không muốn trả lời.
Những gì cha nói, Hồ Lại nghe không vào cũng không muốn nghe, người trong cuộc chưa có ý kiến mà cha mẹ đã muốn uốn nắn mình là cớ làm sao.
Uốn nắn thì uốn nắn, còn muốn nhốt mình trong phòng không cho ra ngoài.
Mình đâu phải trẻ lên ba, tại sao lại bị nhốt.
===
Lời tác giả:
Chào mừng đến với bữa tiệc, nhưng mà hơi muộn thì phải... ngại quá.
Hồi trước tôi có hỏi mẹ: Nếu con bị bỏ và muốn trả thù, con sẽ đi tán mẹ người yêu cũ, mẹ thấy thế nào?
Mẹ tôi: (?`?Д??)!! Con nghĩ cái gì vậy hả? Có bị điên không?
Tôi: Nhưng nếu sau đó con yêu mẹ của người yêu cũ thật lòng, cuối cùng cả hai đến được với nhau thì sao?
Mẹ tôi: (ノ`Д)ノ Mẹ không muốn biết.
Tôi: Thế mẹ có mắng con không?
Mẹ tôi: Dĩ nhiên! Sao con có thể nghĩ ra ý tưởng đó chứ?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...